Chương 41: Chiến đấu với Mộc Tâm Nguyệt (3)

Hai đại thiên tài vừa giao thủ, cảm giác hồi hộp và mong đợi liền ập đến.

Mộc Tâm Nguyệt cười nhẹ, nói: "Nếu như ta đoán không nhầm, bạn học Lâm từ trước đến nay, cũng chỉ nắm vững một bộ kiếm pháp, chính là ba chiêu kiếm này, ha ha."

Lâm Bắc Thần nói: "Đáng tiếc ngươi đoán nhầm rồi."

Mộc Tâm Nguyệt cười nhẹ, nói: "Vậy thì xin bạn học Lâm chỉ giáo."

Lâm Bắc Thần gật đầu, nói: "Được thôi."

Hắn giơ tay xuất kiếm.

Thân hình như điện.

Vẫn là Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên.

Kiếm, rất nhanh.

Người, rất điên cuồng.

Còn Mộc Tâm Nguyệt vẫn rút kiếm ra một cách chậm rãi, mỗi một chiêu thức, như thể đâm vào không trung, nhưng ngay sau đó, lại va chạm với trường kiếm của Lâm Bắc Thần một cách khó tin.

Keng keng keng!

Ba tia lửa khác bắn ra.

Kiếm thức lại lần nữa bị chặn lại.

Mộc Tâm Nguyệt thờ ơ nói: "Ha ha, bạn học Lâm, từ bỏ đi, vô dụng thôi, dù ngươi có thử lại hàng ngàn hàng vạn lần, kết quả đều như nhau, ba chiêu kiếm không thể thoát khỏi phạm vi của kiếm thuật cơ bản, bản phá giải sớm đã được lưu truyền..."

"Vậy sao?"

Lâm Bắc Thần cười lạnh một tiếng.

Vù vù vù!

Ba chiêu kiếm vừa kết thúc, trường kiếm trong tay hắn đột nhiên bạo phát ra ba kiếm ảnh.

Ảnh giống như tia điện, điên cuồng đánh ra.

Sát chiêu Bắc Đẩu Lâm, đã xuất hiện trong thời khắc này.

Đinh Tam Thạch thân là một trong các giám khảo, nhãn cầu suýt chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt.

Một kiếm ba ảnh?

Đây là cảnh tượng chỉ có ở cảnh giới thứ 3 cấp độ ‘tiến dần từng bước’ của Bắc Đẩu Lâm..

Vẻn vẹn chỉ trong một đêm, tên tiểu súc sinh này lại có thể tu luyện sát chiêu này đến trình độ như vậy sao?

Hiệu quả của việc luyện kiếm trong mơ, quả thực không tuân theo chuẩn mực. Nói thì lâu nhưng thật thì nhanh.

Keng!

m thanh khẽ vang lên.

Cổ tay của Mộc Tâm Nguyệt tê dại, trường kiếm trong tay bị hất bay.

Xoẹt xoẹt!

Lại hai tiếng động khác vang lên.

Vệt máu đỏ thẩm óng ánh nổi lên trên hai vai của Mộc Tâm Nguyệt.

Mũi kiếm của Lâm Bắc Thần đã chắn ngang cổ họng của nàng.

Tiến thêm một tấc nữa, ‘công chúa thường dân’ với vô số người hâm mộ này sẽ ngọc nát hương tàn.

Tiếng hét kinh ngạc không cách nào khống chế nổi từ dưới võ đài vang lên. Tất cả mọi người đều chấn động.

Cái này......

Kết thúc rồi sao?

Mộc Tâm Nguyệt trực tiếp choáng váng.

Nàng hoàn toàn còn chưa phản ứng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? "Bản phá giải?"

Lâm Bắc Thần cười lạnh nói: "Sao ngươi không phá giải đi?"

Mộc Tâm Nguyệt dần dần lấy lại tỉnh táo.

Sắc mặt của nàng ngay lập tức trở nên tái nhợt đi.

"Vừa rồi, thứ mà ngươi thi triển ra không phải là Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên. Một kiếm cuối cùng của ngươi là kiếm thuật gì?" Nàng hỏi.

Lâm Bắc Thần nói: "Chiêu thứ 4."

"Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên còn có chiêu thứ tư sao?"

Mộc Tâm Nguyệt theo bản năng nhìn về phía Quan Phi Độ ở dưới võ đài. Lúc này, vẻ kinh ngạc dần dần hiện ra trên khuôn mặt của Quan Phi Độ. Kiếm thuật cơ bản sao còn có chiêu cận thân thứ 4?

Không phải là tam liên sao?

Chuyện này là sao vậy?

Ngô Tiếu Phương cũng bị sốc.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng Mộc Tâm Nguyệt, người đã chuẩn bị kỹ càng, nắm chắc thắng lợi trong tay, đến cả sát thủ thực sự cũng không có cơ hội chiến thắng nàng, lại có thể thua.

Hơn nữa còn thua một cách triệt để và nhanh chóng như vậy.

"Phụt!"

Ngô Tiếu Phương tức giận đến sôi máu, toàn thân run rẩy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.

Tại sao có thể như vậy chứ?

Hắn không cam tâm.

Một khi Lâm Bắc Thần giành được hạng nhất trong cuộc thi, theo thỏa thuận của khế ước, sẽ không phải trả lại tiền cũng không cần làm nô ɭệ.

Nghĩa là hắn muốn báo thù, cũng không còn chút cơ hội nào nữa.

"Trận chiến kết thúc, Lâm Bắc Thần thắng..."

Trong khi giám khảo đang lớn tiếng tuyên bố kết quả cuộc thi.

"Đợi một chút."

Lâm Bắc Thần đột nhiên cắt ngang.

Hắn nhìn Mộc Tâm Nguyệt, cười lạnh nói: "Mộc trà xanh, ta biết, trong lòng ngươi chắc chắn là trăm lần ngàn lần không phục, cho rằng ta đánh bất ngờ, thi triển ra thủ đoạn mới khiến ngươi không kịp phòng bị, cho nên mới thua?"

Mộc Tâm Nguyệt không nói gì.

Vẻ ngang ngược trong ánh mắt của nàng đã nói lên tất cả.

Lâm Bắc Thần rút kiếm rồi lùi lại, nói: "Ha ha, đến đi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, trị thương, cầm kiếm lên, chúng ta đánh lại, ta muốn để cho ngươi biết thế nào là tuyệt vọng thực sự."

Mộc Tâm Nguyệt giật mình.

Giám khảo cũng sững sờ, quay đầu nhìn về phía chủ nhiệm khối Sở Ngân.

Sở Ngân do dự một chút sau đó khẽ gật đầu.

Giám khảo không nói thêm gì nữa.

Trong mắt Mộc Tâm Nguyệt bùng lên ngọn lửa nói: "Được, ngươi sẽ hối hận." Lâm Bắc Thần không nói gì.

Mộc Tâm Nguyệt kìm giữ vết máu trên đôi vai, sau đó bước tới và nhặt lại trường kiếm đã bị đánh bay.

Hai kiếm vừa rồi của Lâm Bắc Thần đã trực tiếp xuyên qua vai nàng, đó là vết thương cắt ngang chứ không phải vết thương xuyên thấu.

Sau khi trị liệu một chút, đã không còn ảnh hưởng đến việc phát huy.

"Lần này, ta sẽ không thi triển ra đòn thứ tư, vẫn là Kiếm thuật cơ cận thân tam liên. Ngươi có thể thử xem, liệu cái gọi là bản phá giải của ngươi có thể phá giải kiếm pháp của ta hay không."

Lâm Bắc Thần nói, thanh kiếm ‘đức hạnh’ trong tay giống như một ngôi sao lạnh lùng.

Chính là ba chiêu kiếm.