Bụp!
Ngô Tiếu Phương trực tiếp bị đá xuống võ đài.
Bên dưới, cũng không ai bắt lấy hắn, trực tiếp ngã nặng nề xuống đất.
Bất tỉnh ngay tại chỗ.
Rất nhiều học viên của lớp 1 đều hẹn ngầm làm như không nhìn thấy Ngô Tiếu Phương nằm co giật trên mặt đất.
Ngày thường, vị học viên thiên tài của lớp 1 này làm mưa làm gió, vênh váo hung hăng, không ít lần sỉ nhục bạn cùng lớp, chẳng qua là vì học giỏi, thực lực mạnh, cho nên ngoài mặt mọi người đều phải nịnh bợ hắn, bây giờ thì sao chứ?
Bị Lâm Bắc Thần đánh thành chó chết.
Sau này còn mặt mũi nào mà ra vẻ trong lớp chứ? Hình tượng sụp đổ rồi.
Thay vào đó, các học viên của lớp 9 đều hò reo cổ vũ. "Lâm sư huynh, thật hả giận quá đi."
"Lâm sư huynh, ta xin lỗi huynh, huynh là niềm tự hào của lớp 9 chúng ta." "Ta yêu huynh, Lâm sư huynh."
Từng tiếng reo hò nổ ra dưới võ đài.
Trong số đó, còn có đại hoa khôi của lớp 9 Lâm Tuyết Ngâm
Vị Lâm thục nữ này ngày thường dịu dàng nhút nhát, lúc này đã cùng với mấy nữ học viên fan cuồng của lớp 9 la hét ầm ĩ, mặt đỏ như mai cua nấu chín, vô cùng phấn khích, như thể biến thành một con người khác vậy.
Trình Khổ, Tiết Nhạc, Doãn Dịch và những người bị Ngô Tiếu Phương đả thương trước đó, mang theo thương tích đã được băng bó, dưới sự dìu dắt của bạn cùng lớp, đứng trong đám đông, lúc này kích động đến mức vết thương rỉ máu, cũng lớn tiếng reo hò và cảm kích.
Lâm Bắc Thần thực sự đã mạnh tay trút giận cho bọn họ.
Nhiều học viên của lớp 9, đều mơ hồ có một niềm tự hào trong lòng.
Cái gì mà phá gia chi tử, cái gì mà ăn chơi trác táng, cái gì mà cặn bã, v.v., hoàn toàn ném ra khỏi chín tầng mây.
Bây giờ trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ--
Lâm Bắc Thần, mẹ nó thật là tuyệt.
Chủ nhiệm khối Sở Ngân ở trên khán đài thở phào nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi ngồi xuống, trái tim cuối cùng cũng rơi xuống ngực lại rồi.
"Hả? Bạn học Ngô Tiếu Phương bị thương rồi sao? Người đâu, nhanh đưa bạn học Ngô Tiếu Phương đến phòng y tế chữa trị đi."
Thật lâu sau, Sở Ngân dường như mới phát hiện ra liền lớn tiếng nói.
Có giáo viên bước đến khiêng Ngô Tiếu Phương đang trong tình trạng hôn mê rời đi.
Giám khảo Đinh Tam Thạch dõng dạc tuyên bố: "Kết quả trận đấu, Lâm Bắc Thần thắng!"
Dưới võ đài lại vang lên tiếng hò reo.
Có vài học viên của lớp 1, giống hoà vào bầy sói, lớn tiếng reo hò.
Võ đài bắt đầu được sắp xếp dọn dẹp.
Chuẩn bị cho trận quyết đấu tiếp theo giữa Mộc Tâm Nguyệt và Nhạc Hồng Hương.
Các học viên xem trận chiến cũng càng ngày càng phấn khích.
Trên khán đài.
Sở Ngân trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý và phấn khích, quay đầu nói: "Thế nào, Thanh Huyền huynh, lần này, huynh không thể nói là đối thủ quá yếu nữa chứ?"
Lý Thanh Huyền vô cùng cạn lời nói: "Ngươi muốn nghe ta khen ngợi cái tên ăn chơi trác táng kia đến thế à?"
Sở Ngân nghiêm túc phản bác nói: "Thanh Huyền huynh, Lâm Bắc Thần chính là thiên tài hàng đầu của học viện Số 3 ta, xin huynh đừng dùng từ ‘ăn chơi trác táng’ để sỉ nhục hắn."
Lý Thanh Huyền trong lòng hoàn toàn không nói nên lời. Trên thực tế.
Bây giờ đã trở thành thiên tài hàng đầu rồi à?
Lúc đầu, cũng không thấy ngươi bảo vệ Lâm Bắc Thần như vậy.
Ông ta không muốn nói chuyện nữa.
Kết quả, Sở Ngân lúc này lại trở nên hăng hái, cứ quấy rầy rồi liên tục đặt câu hỏi.
"Ha ha, Thanh Huyền huynh, đừng im lặng vậy chứ, cho câu đánh giá đi."
"Ha ha, chỉ cần đánh giá một câu thôi mà..."
"Thanh Huyền huynh, huynh đừng im lặng nữa, thiên tài hàng đầu của học viện ta, rốt cuộc có thể lọt vào mắt xanh của Lý Thanh Huyền huynh không?"
Lý Thanh Huyền thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, ngại phiền phức, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng đưa ra ý kiến của mình, nói: "Trước mắt có thể thấy, hắn có thể tiến lên ngang hàng với thiên tài hạng nhất ở Vân Mộng thành."
"Oa ha ha ha ha."
Sở Ngân vô cùng đắc ý, ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Một lúc sau.
Công tác chuẩn bị cho trận chiến thứ hai đã hoàn tất.
Mộc Tâm Nguyệt và Nhạc Hồng Hương cùng bước lên võ đài. "Thật là một phong cảnh đẹp."
Lâm Bắc Thần ở dưới võ đài thốt ra tiếng cảm khái như vậy.
"Công chúa thường dân" Mộc Tâm Nguyệt dáng người cao gầy, tư thế hiên ngang, là kiểu phụ nữ mang khí phách của đấng trượng phu, duy trì hình tượng của mình rất tốt, còn có đường nét thanh tú, da dẻ trắng trẻo, một vẻ đẹp làm điên đảo tâm hồn.
Còn "hoa khôi của lớp 8" Nhạc Hồng Hương, ngoài đôi mắt trong veo như nước ra, còn có một vẻ đẹp cổ điển và khí chất thư sinh hiếm thấy ở thiếu nữ độ tuổi này, dịu dàng e ấp, đôi mắt có hồn, là kiểu càng nhìn càng thích.
"Ừm, Mộc Tâm Nguyệt lớn hơn một chút."
"Nhưng Nhạc Hồng Hương càng vểnh..."
"Chết tiệt, da cũng trắng như vậy, giống như gốm sứ, chỉ là không biết cái nào có xúc cảm tốt hơn... Nhưng mà dù sao thì ta cũng là nam nhân một lòng muốn trở về trái đất, hai người bọn họ được định sẵn là không bao giờ có được ta."
"Cũng không biết trong hai người bọn họ, ai có kiếm thuật mạnh hơn, có đặc điểm gì..."
Bốp!
Lâm Bắc Thần nghĩ đến đây, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ hổ thẹn, giơ tay tự cho mình một bạt tai.
"Á! Lúc này, sao ta có thể có loại suy nghĩ kỳ quái này chứ? Làm sao có thể phân tâm? Nghĩ đến kiếm thuật len sợi gì chứ, ta là loại người chăm chỉ luyện kiếm đó sao? Thật là một chút tự mình biết mình cũng không có... Cho nên, vẫn là yên tĩnh ngắm ‘bóng’ đi."