Lâm Bắc Thần đưa tay bắt lấy trường kiếm, nước mắt cảm động suýt chút nữa tuôn ra.
Cảm tạ thân nhân giải phóng quân.
Đinh giáo viên, sau này ta sẽ không oán ông, không cãi lời ông nữa.
Ngô Tiếu Phương thấy vậy, lớn tiếng phản đối: "Chờ đã, điều này không công bằng, giám khảo giúp đỡ học viên trong khi thi, đây là gian lận, ta phản đối".
Đinh Tam Thạch thờ ơ nói: "Phản đối cái gì, cuộc thi thực chiến là so kiếm thuật, chiến lực chứ không phải là so kiếm ai sắc bén hơn."
"Người......"
Ngô Tiếu Phương nhìn về phía khán đài, lớn tiếng nói: "Ta không phục, mời chủ nhiệm Sở, giám sát viên Lý chủ trì công đạo, hành vi này của giáo viên Đinh Tam Thạch, rõ ràng chính là thiên vị Lâm Bắc Thần, đây là vi phạm kỷ luật thi."
Chủ nhiệm Sở nhất định sẽ giúp ta.
Còn có giám sát viên Lý, bọn họ chắc hẳn đều rất ghét cái tên cặn bã Lâm Bắc Thần này.
Ngô Tiếu Phương trong lòng vô cùng tự tin. "Phản đối vô hiệu."
Chủ nhiệm khối Sở Ngân dứt khoát lưu loát nói.
Giám sát viên Lý Thanh Huyền hoàn toàn không lên tiếng, hiển nhiên ông ta hoàn toàn không quan tâm đến lời kháng nghị của Ngô Tiếu Phương.
Ngô Tiếu Phương sững sờ.
Đây... tình huống gì vậy?
Sao cứ cảm thấy giống như mình bị thất sủng vậy chứ?
Ngay cả dưới võ đài, trong đám đông, một số học viên cũng lớn tiếng nói: "Có bản lĩnh thì dựa vào kiếm thuật mà đánh bại Lâm Bắc Thần, dựa vào một thanh bảo kiếm ức hϊếp người khác, có còn là nam nhân nữa không?"
"Đúng vậy, ủng hộ giáo viên Đinh Tam Thạch."
"Lâm Bắc Thần, ngươi thật đẹp trai."
Tiếng hò hét của các nữ học viên fan cuồng không bao giờ vắng bóng. Quy mô của ‘đoàn hậu cung tra nam’ đang tăng lên nhanh chóng.
Ngô Tiếu Phương lúc này, tức giận đến xanh cả mặt.
Lâm Bắc Thần bật cười.
Như thể trong vô thức, nhân khí của mình đã tăng lên một cách không thể nào giải thích được.
Ngô Tiếu Phương vung [Duệ Quang Kiếm] trong tay, lưỡi kiếm chấn động, cười lạnh nói: "Hừ, họ Lâm kia, ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, cho dù ngươi có mười thanh kiếm, ta cũng có thể chém toàn bộ thành một đống sắt vụn."
Hắn vung kiếm lao tới.
Bảy bóng kiếm, Hàn Mãng loé lên.
Giống như con trăn lạnh lùng nổi lên, há to cái miệng khổng lồ, để lộ ra những chiếc răng nanh hung hãn và đáng sợ.
Lâm Bắc Thần hét lên một tiếng, rút trường kiếm ra. Điên cuồng lao về phía trước.
Một kiếm đâm ra.
Xoẹt!
Kiếm quang phá không trung.
Vẫn là [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên].
Keng!
Tiếng kim loại va chạm lần thứ 3 vang lên trên võ đài. Chỉ là lần này, không có kiếm gãy bay ra.
Bảy bóng kiếm tan vỡ.
Răng nhanh của Hàn Mãng bị một đạo kiếm quang màu trắng chia làm đôi. Xoẹt! Tiếng lưỡi kiếm xuyên qua da thịt.
"Aaaaa......"
Ngô Tiếu Phương hét lên thảm thiết.
Cánh tay trái của hắn trực tiếp bị trường kiếm trong tay Lâm Bắc Thần đâm xuyên.
Tuy nhiên, tiếng hét thất thanh của hắn còn chưa dứt, Lâm Bắc Thần đã trực tiếp rút kiếm ra.
Ngay lúc đó, Ngô Tiếu Phương như thể nghe thấy tiếng máu thịt và xương cốt của mình cọ sát với lưỡi kiếm.
Nỗi sợ hãi do âm thanh này mang tới đã đánh thẳng vào đáy lòng hắn. Vù!
Là là một luồng kiếm quang khác.
Tai phải của Ngô Tiếu Phương phát lạnh.
"A, lỗ tai của ta..."
Hắn gào lên thảm thiết.
Lâm Bắc Thần vẫn không cho hắn bất kỳ cơ hội nào. Xoẹt!
Thân kiếm rạch qua má của Ngô Tiếu Phương. Rách da toác thịt.
Tiếng hét thảm thiết ngay lập tức bị cắt ngang.
Lực công kích cực mạnh khiến cho Ngô Tiếu Phương hoàn toàn mất đi thăng bằng, trực tiếp quay đầu đập xuống đất, mặt trái bị rạch cùng mặt phải đập xuống đất, toàn bộ đều phồng lên cao cao giống như quả đào chín mọng, máu me đầm đìa.
Lâm Bắc Thần tiến lên trước một bước. Giơ chân.
Giẫm vào mặt Ngô Tiếu Phương.
"Một kiếm, một tai, rạch mặt..."
Hắn gằn từng câu từng chữ nói: "Ba cái này, đều thay mặt cho các bạn lớp 9 của ta trả lại cho ngươi."
"Aaaaa..."
Ngô Tiếu Phương gào thét giận dữ: "Lâm Bắc Thần, đồ rác rưởi nhà ngươi, ngươi lại dám đối xử như thế này với ta, ta sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận, tên cẩu tạp chủng ngươi, ngươi..."
"Miệng thối quá."
Lâm Bắc Thần một cước đá vào bụng Ngô Tiếu Phương, đá hắn ra khỏi võ đài mười mét rồi lại nói: "Suýt nữa thì quên mất, khi ngươi bắt nạt bạn cùng lớp của ta, còn dùng một chiêu này nữa, cũng phải trả lại cho ngươi."
Ngô Tiếu Phương nhất thời co quắp người lại giống như con tôm khô, lục phủ ngũ tạng đau đớn kịch liệt giống như bị nghiền nát, lộ ra cả đường gân trên cổ, ở nơi sâu thẳm trong cổ họng phát ra tiếng kêu giống như dã thú, một từ cũng không thốt ra nổi.
Lâm Bắc Thần cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay.
Phong cách cổ xưa và xám xịt.
Nhưng đủ cứng rắn.
Đối kháng với [Duệ Quang Kiếm] mà không để lại chút dấu vết. Là một thanh kiếm tốt.
Cạch.
Trường kiếm trở lại vỏ.
"Ta đã nói, ta chỉ thích giẫm đạp lên loại thiên tài ra vẻ như ngươi, bây giờ, ngươi đã tin chưa?"
Hắn đi đến trước mặt Ngô Tiếu Phương, cúi người, thấp giọng khẽ nói: "Thật ra, ta thực sự phải đa tạ ngươi, Tiếu Phương sư huynh thân ái, nếu như không có hai mươi tiền vàng mà ngươi tặng cho thì ta cũng sẽ không có được thực lực như bây giờ, ngươi thực sự là một người rất tốt tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ tấm lòng hào hiệp của ngươi, vĩnh viễn cảm tạ tổ tiên tám đời nhà ngươi."
Ngô Tiếu Phương trợn tròn mắt. Mặc dù không hiểu Lâm Bắc Thần đang nói cái gì, nhưng trực giác mách bảo hắn, hình như mình đã làm sai điều gì đó.
Lâm Bắc Thần cười cười, nói: "Cú đá cuối cùng này là quà tặng miễn phí... dành cho ngươi!"