Chương 14: Thì ra là sạc pin như vậy

Khuyết điểm lớn nhất của hắn lúc này, là đẳng cấp Huyền khí không đủ.

Chỉ cần Huyền khí đạt đến cấp ba, phối hợp với [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên], thì có thể vượt qua cuộc thi giữa năm.

Cho nên, trong tình huống pin có hạn, việc tu luyện Huyền khí là ưu tiên hàng đầu.

Hiện tại hắn đang đối mặt với hai vấn đề lớn. Thứ nhất là tốc độ tăng trưởng của Huyền khí dưới lượng pin hiện có, 6% pin là không đủ để hắn tu luyện đến Huyền khí cấp ba, thứ hai là phải nhanh chóng tìm cách để sạc pin cho điện thoại.

"Tuy rằng tình thế cấp bách, nhưng vẫn có thể cứu vãn được."

Lâm Bắc Thần xoa mặt.

Lúc này, cơn đói ập đến, bụng kêu ục ục.

Từ tối qua đến giờ, hắn vẫn chưa ăn gì cả, dạ dày đã bắt đầu biểu tình rồi.

Lâm Bắc Thần cất điện thoại đi, nằm sấp trên bàn, chuẩn bị ngủ một giấc.

Ngủ thì sẽ không cảm thấy đói nữa.

Lúc này, đột nhiên—

Ting!

Có một âm báo nhỏ vang lên trong đầu hắn.

Hả?

Lâm Bắc Thần giật mình.

Kỳ lạ.

Vừa rồi mình có tải xuống cái gì đâu, sao lại xuất hiện âm báo?

Hắn nhanh chóng triệu hồi điện thoại và bật màn hình lên.

Chỉ thấy trên màn hình chính, một khung nhắc nhở hiện ra——

"Kiểm tra trên người túc chủ có vật chất kim loại có thể sạc pin, lập tức tiến hành chuyển hóa năng lượng để sạc pin cho điện thoại?"

Á?

Sạc sạc sạc sạc sạc... pin?

Lâm Bắc Thần choáng váng.

Lập tức ngây ngất.

Khi hai chữ sạc pin hiện ra trước mắt, tim của hắn đập dữ dội như muốn nổ tung.

Hoàn toàn không cần nghĩ ngợi, trực tiếp chọn:

‘Có. ’

Sau đó thì thấy màn hình điện thoại sáng lên, xuất hiện một pin ảo, tiến vào trạng thái sạc pin.

6% ……

7% ……

8%……

Pin bắt đầu tăng lên.

Nhưng Lâm Bắc Thần vui mừng còn chưa được bao lâu, khi pin đạt đến 8% thì trạng thái sạc kết thúc.

Trên màn hình điện thoại, một khung nhắc nhở ‘sạc pin kết thúc’ hiện lên.

Cái này... kết thúc rồi à?

Chỉ sạc được 2% pin.

Lâm Bắc Thần rất khó chịu.

Quá ít.

Mình cần một APP để tu luyện, nâng cao tu vi.

Cho nên, trong vài ngày tới, nhất định phải đảm bảo cho điện thoại ở trong trạng thái vận hành.

Còn 2% pin tăng thêm vừa rồi, căn bản là chẳng thấm vào đâu.

"Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Để bộ não thông minh của ta phân tích một chút, vừa rồi nguyên lý sạc pin rốt cuộc là cái gì.”

Lâm Bắc Thần cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh.

Sau đó nhắm mắt lại.

Bắt đầu suy nghĩ.

Vừa rồi, thông báo nhắc nhở của điện thoại là "Kiểm tra trên người túc chủ có vật chất kim loại có thể sạc pin".

Câu này, có nghĩa là gì?

Vật chất kim loại trên người mình?

Chỉ có một thanh kiếm.

Không đúng, còn có...

"A, ta hiểu rồi."

Giống như phúc tới thì lòng cũng sáng ra, một ý nghĩ ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí Lâm Bắc Thần như một tia chớp, xua tan mọi hoang mang.

Tiền bạc.

Nhất định là hai mươi tiền bạc cướp được từ tay của Phùng Luân.

Hắn đút tay vào túi.

Quả nhiên, trống rỗng.

Hai mươi tiền bạc đã không thấy đâu nữa.

Nhất định đã thông qua cái gọi là "chuyển hoá năng lượng" biến thành pin của điện thoại.

Mẹ nó.

Cái điện thoại nát này, lại là một sản phẩm đại gian đại ác.

Chết tiệt, cái người lúc đầu đưa điện thoại cho ta là "Tử thần", cũng không phải là Tiểu Mã ca.

Cho nên, vấn đề của ta chỉ cần nạp tiền là có thể giải quyết được à?

Lâm Bắc Thần dở khóc dở cười.

Ồ, không đúng.

Lâm Bắc Thần ngẫm nghĩ lại, bốn ngày trước khi hắn xuyên không, Hầu phủ vẫn chưa bị tịch thu tài sản, mình cũng đã từng tiếp xúc với một lượng lớn tiền bạc tiền vàng. Lúc đó, tại sao điện thoại không hiện nhắc nhở sạc pin chứ?

Chẳng lẽ nói, chỉ có những đồng tiền do chính tay mình kiếm được mới có thể chuyển thành điện năng?

Có lẽ là nguyên nhân này.

Sau khi tìm ra điểm mấu chốt của việc này, Lâm Bắc Thần thực sự dở khóc dở cười.

Bây giờ đã rất xấu hổ.

Không ngờ tới thế giới này rồi mà vẫn còn phải lo lắng chuyện tiền bạc.

20 tiền bạc sạc được 2% pin.

Nói cách khác, mười tiền bạc là một đơn vị điện năng.

Nếu muốn sạc điện thoại đến 100% pin, thì cần có đủ 920 tiền bạc.

Quy đổi thành tiền vàng thì ít nhất cũng phải mười đồng.

Đây là một khoản tiền rất lớn.

Ở Vân Mộng thành, thu nhập một năm của một gia đình trung lưu cũng chỉ mười tiền vàng mà thôi.

Nếu như cưỡng chế quy đổi thành tiền tệ của Trung Quốc, chính là 10 vạn tệ.

Một tiền đồng ở thế giới này có giá trị tương đương với một đồng của Trung Quốc, một trăm tiền đồng tương đương với một tiền bạc, một trăm tiền bạc tương đương với một tiền vàng.

Nếu đổi lại là Lâm Bắc Thần của trước đây, lấy ra mười tiền vàng cũng không thành vấn đề.

Nhưng bây giờ Hầu phủ bị tịch thu, hắn đã là một kẻ nghèo nàn. Tiền đối với hắn mà nói là một vấn đề lớn.

"Cho nên nói, tiếp theo, ta lại phải nghĩ cách kiếm tiền à?"

Lâm Bắc Thần tay chống cằm, bắt đầu lập kế hoạch.

Trong đầu hiện ra vô số con đường kiếm tiền đã từng nhìn thấy trên mạng ở kiếp trước.

Chẳng hạn như làm thủy tinh, làm xà phòng, làm nội y, làm thuốc súng...

Nhưng, mẹ nó, hoàn toàn là không thể.

Đừng nói hắn là một game thủ không biết làm những thứ này, cho dù có biết thì cũng không có đủ thời gian.

Cách khác?

Chắc chắn không kịp kiếm tiền.

Suy đi nghĩ lại, ngàn vạn khả năng, kết hợp thành một từ——

Mượn.

Dựa vào bản lĩnh mượn được tiền, có lẽ cũng có thể sạc pin chứ nhỉ?

Nhưng mà, ta nên mượn ai và mượn như thế nào đây?

Từ xưa đến này, nhiều người dệt hoa trên gấm chứ ít ai tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Hơn nữa, với danh tiếng thối nát đến cực điểm của hắn, e rằng toàn bộ học viện Số 3, hơn một nghìn học viên, thà ném tiền vàng vào hố phân để nuôi trùng còn hơn cho hắn mượn.

Không lẽ phải làm trai bao đi bán thân?

Dáng vẻ hiện tại này xứng đáng với câu anh tuấn vô song.

Nhưng vấn đề là, cho dù Lâm Bắc Thần có muốn đi bán thân đi chăng nữa thì hắn cũng không thể ra khỏi trường.

Ting ting ting——!

Tiếng chuông tan học vang lên trong nỗi buồn vô hạn của Lâm Bắc Thần.

Đã đến giờ trưa rồi.

Lão giáo viên đã quan sát toàn bộ tiết học, nhìn thấy tên ăn chơi trác táng Lâm Bắc Thần này, vẫn với dáng vẻ hết thuốc chữa, vừa thất vọng vừa tức giận, lắc đầu thở dài rồi rời khỏi giảng đường.

Có vẻ như mình đã nghĩ quá nhiều rồi.

Tên tiểu súc sinh này hoàn toàn không phải là thiên tài gì cả.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào.

Các học viên lớp 9 bắt đầu bàn tán.

Nhân vật trung tâm của chủ đề, đương nhiên là Lâm Bắc Thần.

Đặc biệt là một vài nữ sinh, trộm nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt vừa tò mò vừa kính nể.

Nhưng vẫn không ai dám đến nói chuyện với hắn.

Số người trong lớp đã giảm đi rất nhiều.

Bởi vì đã đến giờ ăn trưa.

Có một nhà ăn trong trường, cung cấp bữa trưa một cách thống nhất.

Nhưng đối với Lâm Bắc Thần mà nói, có chút xấu hổ.

Bởi vì hắn không có thẻ ăn.

Vào ngày đầu tiên chuyển đến học viện Số 3, Lâm Bắc Thần đã làm mất thẻ ăn, còn nói rằng thức ăn mà nhà ăn cung cấp đều là thức ăn cho lợn, cho dù hắn có chết đói, cũng sẽ không bao giờ ăn.

Sau mỗi buổi trưa, đều sẽ có người hầu của Chiến Thiên Hầu phủ, chuẩn bị vô số cao lương mỹ vị, đem đến trường để Lâm Bắc Thần thưởng thức.

Kết quả bây giờ...

Bi kịch.