Chương 109: Quán trọ Duyệt Lai

Vân Mộng thành là một tiểu thành ven biển.

Đường phố vuông vắn, được quy hoạch bài bản, các tòa nhà có kết cấu bằng đá và gạch gỗ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, dung hợp giữa mỹ quan và bền chắc. Chúng có khác biệt rất lớn so với những tòa kiến trúc cổ đại của Trung Quốc mà Lâm Bắc Thần đã từng nhìn thấy trong các bộ phim điện ảnh và truyền hình ở trái đất, nó giống như là một tiểu thành hiện đại hoá không có điện, không có Internet.

Lâm Bắc Thần ở trên đường còn nhìn thấy cống rãnh, xe ngựa công cộng và cửa hàng tiện lợi.

Văn minh võ đạo đã được phát triển đến một trình độ hưng thịnh nhất định, cũng không thua kém bao nhiêu so với văn minh khoa học công nghệ.

Lúc vừa mới xuyên không đến đây, Lâm Bắc Thần một lòng muốn quay trở về trái đất. Đến lớp và tan học cũng là ngồi trên xe ngựa, không quan sát thật kỹ tiểu thành này. Bây giờ đi qua đi lại như con thoi trên đường, hắn có cảm giác như lần đầu tiên bước vào thế giới này.

Đặc biệt, điều khiến Lâm Bắc Thần kinh ngạc là trên đường phố, có khá nhiều người mặc trang phục kỳ lạ.

Sau khi quan sát kỹ mới biết, hầu hết những người này đều là người đến từ khu vực ngoài biển xa hoặc là một số thương khách của các nước khác, quy mô của Vân Mộng thành tuy nhỏ nhưng lại là một tiểu thành bến cảng ven biển ở khu vực tây nam nhất của Phong Ngữ hành tỉnh, được coi như là một trạm trung chuyển giao thông hàng hải nhỏ, xuất hiện người nước ngoài cũng không có gì đáng ngạc nhiên, người dân đều đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa.

Toàn bộ tiểu thành đều tràn đầy những phong tục của người ngoại quốc.

Lâm Bắc Thần trong tay có tổng cộng 31 khế ước vay nợ, đều có được từ việc bán huy hiệu ngày hôm đó.

Hắn lần lượt đi đòi từng người một.

Mặc dù hắn không quen thuộc với tiểu thành này, nhưng chỉ cần nhập tên của người trên khế ước vào Baidu maps, rất nhanh chóng đã có thể tìm thấy vị trí hiện tại, không thể nào thuận tiện hơn.

Hai giờ sau, Lâm Bắc Thần đã thuận lợi thu hồi được1.300 tiền vàng.

Bởi vì khế ước vay nợ không chỉ có hiệu lực pháp lý, mà còn có hiệu lực tôn giáo, vì vậy về căn bản không ai có gan dám trở mặt không nhận, hơn nữa khi Lâm Bắc Thần ký khế ước lại tương đối cẩn thận, đã thỏa thuận thời hạn trả nợ cụ thể, vì vậy càng không thể xuất hiện thời hạn mơ hồ chẳng hạn như "hôm nay mượn ngày mai trả".

Hiếm khi được thư giãn, Lâm Bắc Thần giống như đang đi du lịch trong một thị trấn cổ kính, lướt qua từng con phố, nhìn thấy đủ các loại đồ chơi thú vị liền tiện tay mua một ít, nhìn thấy các thứ đồ ăn ngon, cũng phải nếm thử một chút.

Tâm trạng bay bổng.

Trời sắp chạng vạng tối, hắn bước vào một quán trọ. "Quán trọ Duyệt Lai?"

Cái tên thật quen thuộc.

Trên mặt Lâm Bắc Thần không khỏi nở nụ cười.

Trên trái đất, trong số rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp và phim truyền hình cổ trang, bốn chữ ‘Quán trọ Duyệt Lai’ chắc chắn là cái tên có tần suất xuất hiện cao nhất, không ngờ rằng, ở thế giới này cũng có thể nhìn thấy, lại có thể có một loại cảm giác rất thân thuộc.

Bước vào quán trọ, lập tức có một vị tiểu nhị trẻ tuổi tới nghênh đón: "Khách quan, mời vào trong. Ngài dừng chân ăn uống hay là ở trọ?"

Lâm Bắc Thần nói: "Không ở trọ."

"Được rồi khách quan, mời theo ta."

Tiểu nhị của quán trông có vẻ chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, nếu ở trên trái đất, chắc chắn được coi là một lao động trẻ em, khuôn mặt đứng đắn, đôi mắt sáng, lộ ra vẻ lanh lợi, đưa Lâm Bắc Thần đến ghế đầu của ‘Hoa Điểu Sảnh’, sau đó đưa thực đơn qua.

Lâm Bắc Thần vừa gọi món, vừa giao lưu với tiểu nhị, được biết rằng ‘Quán trọ Duyệt Lai’ này hóa ra lại là chuỗi quán trọ bình dân lớn nhất ở Phong Ngữ hành tỉnh.

"Ta thấy ngươi còn rất trẻ, tại sao không cân nhắc đến việc đi học chứ?"

Lâm Bắc Thần thản nhiên hỏi.

Tiểu nhị của quán cười cười, nói: "Nhà ta nghèo, không thể trả nổi học phí, tư chất của ta cũng bình thường, cho nên chi bằng ra ngoài làm việc sớm hơn một chút, kiếm chút tiền, không những có thể phụ cấp sinh hoạt cho gia đình mà còn có thể giúp đỡ tỷ tỷ ta đi học... "

Khi nói đến tỷ tỷ mình, trong mắt tiểu nhị lộ ra một loại ánh sáng tự hào khó mà che giấu nổi, nói: "Ngài không biết đấy thôi, tỷ tỷ ta có tư chất rất tốt, trong vòng dự tuyển của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá lần này đã bộc lộ tài năng, tiến vào cuộc thi đấu chính thức."

"Ồ, vậy thì thực sự rất lợi hại." Lâm Bắc Thần nói.

Hắn là người đã từng tham gia vòng dự tuyển, tuy rằng chỉ là phạm vị năm hai, nhưng cũng biết học viên có thể vượt qua vòng dự tuyển, không có ngoại lệ đều là thiên tài trong thiên tài.

Một lúc sau.

Một bàn ăn thịnh soạn đã được bưng lên.

Đều là những món ăn đặc sản được tiểu nhị của quán giới thiệu.

Khi còn ở trái đất, Lâm Bắc Thần từ đầu đến cuối đều tin chắc vào một cách nói: Muốn ăn được trọn vẹn món ăn đặc sản của địa phương thì nhất định phải đến những quán ăn vặt bên đường, nơi ngõ hẻm, ngược lại những khách sạn năm sao nhìn thì cao sang, những món ăn làm ra dùng nguyên liệu quả thực quý giá, nhìn cũng vui tai vui mắt, nhưng mùi vị rất khó có thể sánh bằng những quán nhỏ đã qua nhiều năm kế thừa kia.

Thế giới này cũng như vậy.

Đồ ăn ở quán trọ Duyệt Lai đều là những món thông thường, nhìn cũng bình thường nhưng mùi vị lại cực ngon.

Lâm Bắc Thần đã ăn một bữa sảng khoái tràn trề.