Ta... đau lắm.
Phùng Luân nội tâm gào khóc.
"Hoàn toàn cảm kích? Thật không?"
Lâm Bắc Thần làm ra vẻ đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Vậy được, đã cảm kích, vậy ngươi nghĩ cách để bảo kiếm của ta nguôi giận đi."
Không hợp lý không tha mạng.
Đây là phương châm của Lâm Bắc Thần.
Lúc này càng phải cứng rắn.
Nếu như mềm mỏng một chút, người khác còn tưởng rằng hắn không làm được.
Lại ức hϊếp hắn.
Phùng Luân choáng váng.
Để thanh kiếm nguôi giận ư?
Chết tiệt, làm sao mà nguôi giận đây?
Không lẽ nói xin lỗi với thanh kiếm này à?
Hay là nói, mình chủ động chui qua háng của Lâm Bắc Thần?
Vậy sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người trong học viện Số 3 chứ?
Hắn bối rối rồi.
Lúc này, một giọng nói vô cùng hèn hạ, đột nhiên vang lên sau lưng Lâm Bắc Thần: "Thiếu gia, ta phát hiện ra một chuyện rất khủng khϊếp. Lúc nãy ta đi mua điểm tâm sáng, đột nhiên phát hiện trên người chúng ta một đồng cũng không có, chúng ta hết tiền rồi... "
Là Vương Trung.
Tên khốn này lại xuất hiện.
Mua điểm tâm con mẹ ngươi.
Ta tin ngươi chắc.
Ngươi rõ ràng là bỏ trốn.
Lâm Bắc Thần thầm nguyền rủa trong lòng.
Ánh mắt của Phùng Luân lại sáng lên, lúc này đã nghĩ ra cách, nói: "Ta nguyện ý bồi thường tiền, năm mươi tiền đồng, thế nào..."
"Ồ? Như vậy à, ta cũng không phải là người quá quan tâm đến tiền bạc, nhưng không biết tại sao, hình như kiếm của ta vẫn còn đang tức giận."
"A, không đúng, là 80 tiền đồng... không, một tiền bạc, một tiền bạc thì thế nào?"
"Kiếm ơi là kiếm, tại sao ngươi vẫn còn tức giận vậy?"
"Hai mươi, hai mươi tiền bạc, ta chỉ có bấy nhiêu thôi..."
"Ồ, thật kỳ lạ, kiếm của ta, nó đột nhiên không tức giận nữa."
"Tiền bạc của ngươi đây... bạn học Lâm, ngươi có thể thu kiếm lại được không?"
"Ồ, thật là ngại quá, suýt chút nữa thì quên mất, đúng rồi, ta như vậy chắc cũng không tính là ép buộc ngươi chứ?"
"Không tính, không tính."
"Đừng quá miễn cưỡng."
"Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng."
Phùng Luân sắp khóc rồi.
Mẹ kiếp, ngươi cắm kiếm vào người ta, ta dám nói miễn cưỡng à?
Lâm Bắc Thần rút trường kiếm ra khỏi ngực Phùng Luân.
Phụt!
Là tiếng máu từ vết thương phụt ra.
Cũng may là đâm không sâu, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Một tay che ngực, Phùng Luân có cảm giác sống sót sau kiếp nạn.
Chính vào thời điểm này--
Ting ting!
Chuông vào lớp vang lên.
Phùng Luân và đám tiểu đồng bọn của hắn như được ân xá, vụt chạy nhanh như chớp.
Bọn họ đều là học viên của lớp khác.
Các học viên khác cũng vội vã trở về giảng đường của mình, trong lòng vẫn còn đang cố gắng tiêu hóa cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.
Tuy nhiên, có một nhận thức chung trong lòng mọi người—
Cái tên cặn bã Lâm Bắc Thần này, không ngờ lại có chút cứng rắn ngoài sức tưởng tượng.
Tiếp theo đây, ai muốn tìm hắn gây rắc rối, muốn báo thù, tốt nhất nên tự lượng sức mình trước.
Nếu không, bạn học Phùng Luân trộm gà không thành còn lỗ vốn chính là vết xe đỗ.
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm.
Có kinh vô nghiệm.
Tạm thời qua ải.
Nhắc mới nhớ, mình bây giờ cũng được coi là một tiểu cao thủ nhỉ?
Hắn quay đầu nhìn Vương Trung.
"Đồ chó nhà ngươi, vừa rồi ngươi trốn ở đâu? Còn dám bán đứng ta..."
"Thiếu gia, trước tiên đừng nóng giận, vừa rồi ta thật sự là đi mua điểm tâm sáng cho người, nhân tiện, tiểu gấp trên đường..."
"Tiểu gấp? Ngươi có tin ta khiến ngươi vĩnh viễn không đi tiểu được không?"
"Thiếu gia, bình tĩnh."
"Ta không bình tĩnh được."
"Thiếu gia, xin hãy bỏ qua những chi tiết không quan trọng này, mau vào lớp đi, nếu đến trễ giáo viên sẽ gây phiền phức cho người, bây giờ không giống như trước, người đã không còn chỗ dựa nữa, những giáo viên kia bình thường bị người chọc tức đến chết đi sống lại, đoán chừng đều kìm nén đủ rồi, muốn tìm lý do để dạy dỗ người.”
"Mẹ nó, đồ chó nhà ngươi, ngươi chờ đó cho ta."
Ánh mắt của Lâm Bắc Thần liếc qua, quả nhiên đã nhìn thấy lão giáo viên Đinh Tam Thạch đi về phía giảng đường.
Thế là, hắn chỉ đành tha cho tên quản gia đê tiện lâm trận bỏ chạy này, vội vàng sải bước chạy về phía giảng đường.
Hôm qua, lão giáo viên này đã tức giận quá chừng, hôm nay nhất định phải biểu hiện thật tốt.
Hắn lao nhanh vào giảng đường giống như một con thỏ bị cháy đuôi.
……
……
Tòa nhà giáo vụ, tầng hai.
Biểu cảm tươi cười trên khuôn mặt của Mộc Tâm Nguyệt dần dần đông cứng lại.
Có chuyện gì vậy?
Tên cặn bã đó, lại đánh bại Phùng Luân?
Hình như là dùng kiếm thuật.
Nhưng kiếm thuật của tên cặn bã này, từ khi nào lại trở nên mạnh mẽ như vậy chứ?
Gần như ngay lập tức đánh bại Phùng Luân, một chiến sĩ cấp ba.
Sát chiêu hàng thật giá thật.
Để làm được điều này, chẳng phải cần đến tu vi của võ sĩ cấp 3 đỉnh phong mới được sao?
Tên cặn bã này là võ sĩ cấp ba đỉnh phong ư?
Cảnh giới này, có thể coi là người xuất sắc nhất trong toàn bộ năm hai.
Sao hắn làm được chứ?
Không thể nào.
Một chuỗi dấu hỏi hiện lên trong đầu Mộc Tâm Nguyệt.
Điều này khiến tâm trạng của nàng bỗng chốc trở nên tồi tệ.
Rất tệ.
Cái tên phế vật này lại có bản lĩnh như vậy à?
Hắn là người bị mình ruồng bỏ, không phải nên hoàn toàn lụi bại, sau đó chờ đợi vận mệnh diệt vong sao?
Hắn lại muốn phản kháng?
Không thể tha thứ.
Một cơn tức giận không thể nào khống chế được bùng phát trong lòng Mộc Tâm Nguyệt.
"Mộc sư muội, muội không sao chứ?"
Quan Phi Độ nhìn thấy biểu hiện không ổn của nàng liền lên tiếng hỏi.
“Hả?” Mộc Tâm Nguyệt tỉnh táo lại, ý thức được thời gian và địa điểm không đúng, liền đè nén các loại cảm xúc tiêu cực, ngay tức khắc duy trì hình tượng ‘công chúa thường dân’, quay đầu lại mỉm cười nói: "Đương nhiên không sao, chỉ là không ngờ, Lâm Bắc Thần trước giờ đều che giấu thực lực, khiến ta có chút kinh ngạc."
Quan Phi Độ gật đầu nói: "Ta cũng rất kinh ngạc, Lâm Bắc Thần lại có thể tu luyện [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] của Đinh Tam Thạch đến mức thành thạo như vậy, e rằng hắn đã âm thầm luyện tập trong vài tháng rồi."
"Hả? Học trưởng nói thứ mà Lâm Bắc Thần vừa thi triển là [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] sao?"
"Đúng vậy, ba chiêu liên tiếp này là kiếm pháp đặc trưng do Đinh Tam Thạch truyền dạy. Mặc dù chỉ thuộc phạm trù kiếm thuật cơ bản, nhưng lại có năng lực thực chiến rất mạnh mẽ. Cho dù là chiến sĩ cấp hai, sau khi nắm chắc 3 chiêu này, đều có thể ngay lập tức bùng nổ ra chiến lực ngang ngửa chiến sĩ cấp ba."
"Thì ra là như vậy."
"Thế nào, không lẽ Mộc sư muội chưa từng luyện qua [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] sao?"
"Thật không dám giấu, là ta quá kiêu ngạo, lúc đó khi lên lớp, ta cảm thấy ba chiêu kiếm pháp này quá đơn giản thô sơ, cho nên không để tâm. Bây giờ nghĩ lại, thật sự là có mắt như mù."
"Mộc sư muội thẳng thắn về lỗi lầm của mình như vậy thật khiến người ta khâm phục. Nhưng mà, [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] này cũng không phải là không có cách giải, chỗ ta có một bản giải thích chi tiết, trên đó không chỉ ghi lại kinh nghiệm và bí quyết tu luyện [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên], mà còn ghi lại cách phá giải. Nếu Mộc sư muội có hứng thú, có thể dùng nó để lĩnh hội."
"Hả? Ai lại có tài năng tuyệt thế đến vậy, có thể biên soạn ra bản giải thích chi tiết này?"
"Ha ha, Mộc sư muội quá khen rồi, tài năng tuyệt thế thì không dám nhận. Đó là tập sách do ta biên soạn ra trong lúc rảnh rỗi buồn chán."
"Ồ, thật sao? Quan học trưởng không hổ là thiên tài năm 3 có thể tham gia [Kiêu Dương Tranh Bá Chiến]. Ta thật sự rất ngưỡng mộ huynh, nếu sau này có vấn đề nan giải gì trong tu luyện, có thể thỉnh giáo học trưởng không?"
"Ha ha, rất hoan nghênh."