Chương 108: Là đến từ biệt sao?

Một lúc sau.

Ở trong đại sảnh của tầng một, Lâm Bắc Thần đã nhìn thấy Đinh Tam Thạch.

Đối với vị lão giáo viên này, trong lòng Lâm Bắc Thần vẫn tràn đầy cảm kích.

Suy cho cùng, trong thế giới xa lạ này, Đinh Tam Thạch chắc chắn là một trong những người đối xử tốt nhất với hắn.

"Giáo viên, ông gấp gáp tìm ta như vậy, có chuyện gì sao?"

Lâm Bắc Thần dâng trà lên.

"Kim bài Thiên Kiêu của trò cũng như phần thưởng của Sở giáo dục và học viện, ta đều đã giúp trò lĩnh về rồi." Đinh Tam Thạch nói, sau đó đặt một lệnh bài tiểu kiếm màu vàng và năm mươi tiền vàng lên bàn, nói: "Ta biết, bây giờ trò đã là đại phú hào, năm mươi tiền vàng trong mắt trò chỉ là con số nhỏ... "

"Không không không, không phải con số nhỏ."

Lâm Bắc Thần vội vàng cất năm mươi tiền vàng trước, sợ rằng Đinh Tam Thạch trở mặt, lấy lại số tiền vàng này mất.

Đinh Tam Thạch trực tiếp cạn lời.

Trước đây ngươi tốt xấu gì cũng là một thiếu gia quý tộc nhà cao cửa lớn, cho dù gia cảnh sa sút, cũng không tới mức tham tiền như vậy chứ.

Cẩn thận nhận xong tiền vàng, Lâm Bắc Thần mới cầm lấy kim bài Thiên Kiêu.

Kim bài có hình dạng của một thanh kiếm nhỏ chuôi kiếm mập mạp, rộng bằng ba ngón tay, dài bằng một lòng bàn tay, dày bằng một phần ba ngón tay. Hình dạng đơn giản cổ xưa, trên đó có khắc chữ ở hai mặt lần lượt là "Sơ Cấp", "Thiên Kiêu", biểu lộ rõ ràng đây là học viên của học viện Sơ Cấp được thăng cấp trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá.

"Trong lệnh bài này có 21 đường Huyền Văn trận pháp duy trì. Nó không chỉ tượng trưng cho thân phận mà còn là bảo vật hộ thân trong những thời khắc then chốt. Chỉ cần truyền Huyền khí của mình vào đó để kích hoạt trận pháp Huyền Văn, liền có thể giành được quyền khống chế lệnh bài, ngay cả khi người ngoài lấy được lệnh bài, cũng không thể kiểm soát nó.”

Đinh Tam Thạch nói, sau đó truyền dạy kỹ xảo kích hoạt trận pháp Huyền Văn cho Lâm Bắc Thần.

Nói xong, lại lấy ra vài quyển sách nữa.

"Trò đã tu luyện Thuật ngưng tụ Huyền khí trung cấp đến giá trị đỉnh cao của lý luận rồi, tiếp tục tu luyện cũng vô ích. Quyển Thuật ngưng tụ Huyền khí cao cấp này, trò cầm lấy mà tu luyện trước, nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi chủ nhiệm Sở Ngân."

"Quyển Xạ Nguyệt Kiếm Pháp này là kiếm kỹ mà ta đã lựa chọn cho trò, nó có thể bù đắp cho những thiếu sót về kiếm pháp chiến kỹ của trò, Kiếm thuật cơ bản cận thân tâm liên đã không cách nào phối hợp với thực lực hiện tại của trò, thậm chí cả Bắc Đẩu Lâm cũng không đủ, Xạ Nguyệt Kiếm Pháp là kiếm thuật nhất Tinh đỉnh phong. Nếu như có thể tu luyện tinh thông, có thể kí©h thí©ɧ các sát chiêu ẩn giấu của nó, thậm chí có thể sánh ngang với kiếm pháp tam Tinh."

"Còn có quyển này là Vô Tương Kiếm Cốt bản hoàn chỉnh. Nó phức tạp hơn một chút so với bản đơn giản mà trò lấy được trước đó, nhưng mà có thể tu luyện thành công hay không thì ta không dám đảm bảo. Bản đơn giản mà trò tu luyện trước đó thì có thể được, còn tu luyện bản hoàn chỉnh này thì chưa chắc, có thể thử xem... "

"Ngoài ra, quyển Vân Trung Phi Vũ này là một môn thân pháp nhất Tinh có thể phối hợp với Xạ Nguyệt Kiếm Thuật. Nếu như trò hoàn toàn nắm vững, cho dù gặp phải cường giả cấp võ sư, dù không thể địch lại nhưng vẫn có thể có cơ hội chạy thoát."

Đinh Tam Thạch giải thích một lượt về bốn quyển bí tịch chiến kỹ võ thuật rồi đưa chúng cho Lâm Bắc Thần.

Có vẻ như ông ta không biết rằng Lâm Bắc Thần đã có được hai quyển chiến kỹ Nhị tinh từ trong tay của hiệu trưởng Lăng Thái Hư.

Trong lòng Lâm Bắc Thần có một cảm giác rất kỳ quái.

Nhưng hắn còn chưa kịp nói, Đinh Tam Thạch lại tháo một thanh trường kiếm với bao kiếm màu xanh treo trên eo xuống, đập nó trên bàn, nói: "Đây là Thanh Điểu Kiếm bản mới nhất do Phạm đại sư tung ra, chém sắt như bùn, phẩm chất nhất tinh, ta cho trò đấy, trò đem Kiếm Đức Hạnh trước đó trả lại cho ta, ta cần phải dùng nó một thời gian."

Lâm Bắc Thần nói: "Được rồi, ta sẽ đi lấy ngay."

Hắn xoay người bước ra khỏi đại sảnh, biểu hiện trên gương mặt càng ngày càng kỳ quái.

Lặng lẽ lấy ra kiếm Đức Hạnh từ bên trong Baidu Netdisk ra, sau đó quay người trở lại phòng khách, hai tay đưa kiếm qua.

Đinh Tam Thạch thản nhiên đeo kiếm Đức Hạnh vào giữa eo, nhẹ nhàng vỗ vào vai Lâm Bắc Thần, nói: "Trò có một thiên phú về kiếm đạo hiếm thấy, là một kỳ tài vạn năm có một, chăm chỉ tu luyện, hy vọng sau này trò có thể trở thành một kiếm khách thực thụ... trò phải... nhớ kỹ những lời ta đã nói. "

Nói xong liền xoay người rời đi.

Trong rừng trúc, bóng dáng của lão giáo viên lặng lẽ, dần dần đi xa. Lâm Bắc Thần đứng ở cổng Trúc Viện, khẽ cau mày.

Sao cứ cảm thấy lần này Đinh Tam Thạch đến là để từ biệt vậy chứ?

Độ sắc bén của Thanh Điểu Kiếm, quả thực có thể sánh ngang với thần binh lợi khí.

Hơn nữa trong thân kiếm tổng cộng có mười sáu đạo Huyền Văn, dẫn Huyền tính cực đỉnh, thích hợp nhất để thi triển kiếm kỹ cấp Tinh.

Lâm Bắc Thần treo Thanh Điểu Kiếm trên eo, cải trang, sau khi thay y phục, đeo một chiếc mặt nạ nhỏ như kính bảo vệ mắt, liền lặng lẽ chuồn ra khỏi học viện Số 3.

Đây là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi khuôn viên trường kể từ khi Chiến Thiên Hầu Phủ sụp đổ.

Quản gia Vương Trung cương quyết muốn đi theo, nhưng bị hắn cưỡng chế giữ lại trong Trúc Viện.

Một mình Lâm Bắc Thần cải trang đã rất khó rồi, nếu như dẫn theo một lão quản gia, đặc trưng hình tượng quá rõ ràng, chắc chắn sẽ bị người ta nhận ra.

Mặc dù nói bây giờ hắn đã có kim bài Thiên Kiêu, đã không còn sợ kẻ thù truy sát nữa, nhưng biệt danh trước đây thực sự quá nổi tiếng, lỡ như bị nhận ra, những nơi đi qua đều không còn một gốc cây ngọn cỏ, vậy thì có chút xấu hổ rồi.

Lần này hắn ra ngoài là muốn tiến hành đòi nợ chứ không phải là quét dọn đường phố.

Đi dạo trên đường, nhìn dòng người qua lại xung quanh, ánh nắng chói chang chiếu xuống đường, tâm trạng của Lâm Bắc Thần rất tốt.