Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 105: Hệ thống lại lần nữa cập nhật

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhưng mà, chiến kỹ tinh thần lực... không có."

Lăng Thái Hư liền chuyển chủ đề, nói: "Học viên của học viện Số 3, về cơ bản đều là một đám cặn bã, trước khi tốt nghiệp đều không đạt đến trình độ để tu luyện chiến kỹ tinh thần lực. Cho nên, học viện của chúng ta căn bản không chuẩn bị loại chiến kỹ này."

Lâm Bắc Thần: "..."

Trước mặt học viên, nói rằng toàn bộ học viên của học viện đều là đồ cặn bã, điều này thực sự được sao?

“Tiểu tử ngươi, ta không thể không nhắc nhở ngươi, đừng quá tham lam mà nhai không hết.” Lăng Thái Hư nói: “Trước tiên cứ luyện thành đã rồi mới nghĩ tới những chiến kỹ khác.”

Lâm Bắc Thần trong lòng không nói nên lời.

Hiệu trưởng đại nhân, ông chính là vì bản thân không có chiến kỹ tinh thần lực mới nói như vậy chứ gì?

Bị ánh mắt của Lâm Bắc Thần nhìn chằm chằm liền có chút chột dạ, Lăng Thái Hư đảo mắt, cưỡng chế chuyển chủ đề, cười khúc khích nói: "Vì để ngươi biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, ngươi ghé tai qua đây."

Lâm Bắc Thần do dự một chút, tiến lên trước một bước, nói: "Một cao thủ như ngươi, không phải nên tinh thông các kỹ xảo đại loại như Huyền khí truyền âm sao?"

Lăng Thái Hư nói: "Ngươi không cảm thấy, khi nói về một bí mật lớn, ghé sát bên tai rồi thấp giọng nói mới càng có bầu không khí hơn sao?"

Lâm Bắc Thần: "..."

“Ta không thấy vậy.” Hắn tỏ vẻ chán ghét nói.

Lăng Thái Hư chỉ đành nói một cách đầy bí ẩn: "Cháu gái ta có một tật quái gở. Nó thích mặc nam trang, đặc biệt là quân trang, nếu ngươi muốn theo đuổi nó, hãy ra tay từ phương diện này..."

......

Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, trái tim của Lâm Bắc Thần choáng váng và sụp đổ.

Loại hiệu trưởng kỳ quái này, quả thực là ung thư trong ngành.

Đâu có ai xúi giục học viên của mình theo đuổi cháu gái mình, chỉ là vì muốn biết, rốt cuộc đứa trẻ này làm thế nào mà lại có thể đả động đến trái tim của cô cháu gái giống như núi băng Thiên Kiêu đó.

Còn về việc mình giành được hạng nhì trong vòng dự tuyển và đem vinh quang về cho học viện, từ đầu đến cuối một từ cũng không nhắc đến.

Về đến Trúc Viện.

Lão quản gia Vương Trung đã đứng sẵn ở cổng tiểu viện, trông ngóng chờ đợi.

"A, thiếu gia, người cuối cùng đã quay về rồi, ta nhớ người chết đi được..."

Vương Trung lao lên, ngay lập quỳ phịch dưới đất ôm lấy chân Lâm Bắc Thần, vô cùng phấn khích gào thét lên.

"Cút đi, đồ chó nhà ngươi, đừng lại gần lão tử."

Lâm Bắc Thần theo bản năng một chân đá ông ta ra.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền hối hận.

Trước đây là để duy trì nhân cách, hắn động một tí là đánh mắng chân đá lão quản gia, lâu dần lại thành thói quen, vừa rồi hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.

Thực ra, lão quản gia này đối xử với mình cũng không tệ.

Sau này có phải nên đối xử với ông ta tốt hơn một chút không nhỉ? Ai mà biết--

"Hu hu, thiếu gia người cuối cùng lại đá ta rồi, ta quá hạnh phúc..."

Lão quản gia đứng dậy, vô cùng phấn khích nói: "Mười ngày nay, không có thiếu gia người hết lần này tới lần khác đá bay, ta cảm thấy cuộc sống quả thực mất đi ý nghĩa. Cú đá vừa rồi thật sự là quá thoải mái, ta rất phấn khích."

Lâm Bắc Thần: "..."

Còn có thể nói gì đây chứ?

Vậy thì mọi thứ cứ tiếp tục vậy đi.

Vào đại sảnh ở tầng một.

"Hoan nghênh thiếu gia về nhà."

Bốn giọng nói nũng nịu đồng thời vang lên.

Trong phòng khách, bốn thiếu nữ trung bình khoảng mười lăm tuổi, thân mặc váy trắng thướt tha, ngay lập tức hành lễ chào hỏi Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần giật mình nhảy cao ba thước. "Có chuyện gì vậy? Đây là?"

Hắn quay đầu nhìn về phía Vương Trung.

Vương Trung lập tức mỉm cười, tiến lại gần nói: "Là Hướng Khôn Hướng lão gia, nửa canh giờ trước, đưa bốn tỳ nữ này tới đây để hầu hạ thiếu gia người..."

Hướng Khôn?

Lâm Bắc Thần nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, hình như lúc đầu, trong đám người chặn ở cổng trường luôn mồm bảo hắn cút ra đây chịu gϊếŧ, có một anh chàng tên là Hướng Khôn, bây giờ cái này coi như là nhận sai với mình sao?

"Đem đi."

Hắn xua tay nói.

"Nhưng mà thiếu gia..."

Vương quản gia vẫn còn muốn nói gì nữa.

Lâm Bắc Thần trực tiếp một chân đá qua: "Nói nhảm cái gì vậy, đem đi hết cho ta.”

Hắn trực tiếp về phòng của mình, chuẩn bị nước nóng, nằm trong bồn tắm, vừa tắm vừa lấy điện thoại ra.

Sau khi trải qua nguy hiểm trong trại, điện thoại di động đã chủ động phát ra một âm báo nhắc nhở.

Lúc này, bật màn hình lên, một khung nhắc nhở ngay lập tức hiện ra—— "Kiểm tra thấy có phiên bản hệ thống mới, có muốn cập nhật hay không?" Ồ?

Lại có phiên bản hệ thống mới?

Hệ thống điện thoại này cập nhật cũng quá nhanh rồi phải không?

Cho dù là máy nhái cũng không thể nâng cấp hệ thống với tần suất cao như vậy được.

Nhưng mà, đây là một tín hiệu tốt.

Dù sao thì mỗi một lần nâng cấp hệ thống đều sẽ mang tới các chức năng mới.

Sẽ tiến gần hơn một bước để tìm thấy đường trở về trái đất.

Bởi vì đã có kinh nghiệm trải qua một lần, cho nên Lâm Bắc Thần cũng không vướng víu, trực tiếp lựa chọn——

"Có."

"Ting! Nhắc nhở đặc biệt, bản cập nhật hệ thống lần này sẽ mất thời gian mười giờ, kích thước gói dữ liệu là 4G. Xin túc chủ xác nhận có đủ lưu lượng và điện lượng."

Lưu lượng 4G?

Lâm Bắc Thần cảm nhận được trạng thái Huyền khí trong cơ thể mình, phong phú và dồi dào, chắc chắn là đủ.

Điện lượng...

Hắn đã tiêu tốn 5 tiền vàng để sạc đầy điện thoại. Sau đó, bắt đầu nâng cấp.

Trên màn hình chính của điện thoại, một thanh tiến trình màu bạc sáng bắt đầu từ từ leo lên.

Cất điện thoại đi, Lâm Bắc Thần tắm xong liền nằm lên giường, bắt đầu ngủ khò khò.

Bởi vì công việc trong trại thực sự rất tốn công tốn sức, ăn không ngon, ngủ không yên, thể chất và tinh thần lúc nào cũng ở trong trạng thái hưng phấn và bận rộn, đột nhiên được thư giãn, chất lượng giấc ngủ không cần quá tốt, vừa ngủ đã ngủ trọn mười tiếng đồng hồ.

Cốc cốc cốc!

"Thiếu gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi."

Tiếng gõ cửa của lão quản gia đê tiện Vương Trung đã đánh thức Lâm Bắc Thần. Hắn trở mình nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã là giờ trưa rồi, mặt trời chói chang. Nhảy xuống giường.

Tinh thần vô cùng sảng khoái.

"Mang cơm trưa vào."

Lâm Bắc Thần nói, trực tiếp triệu hồi điện thoại.

Cập nhật hoàn thành.

Tầm mắt rơi vào màn hình, mắt của Lâm Bắc Thần đột nhiên mở to ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »