Chương 104: Kiếm thuật nhị Tinh

Lâm Bắc Thần choáng váng.

Chỉ hôn?

Vị hôn thê?

Tán dóc một hồi lại ăn được quả dưa to như vậy à?

Hắn sờ sờ cằm nói: "Rất khủng khϊếp là khủng khϊếp thế nào?"

"Vậy thì để ta nói cho ngươi biết, Vệ Danh Thần không chỉ là thiên tài nổi tiếng, mà còn có địa vị quyền thế nổi bật. Hắn được xem là một trong những ứng cử viên tương lai cho bảy đại truyền nhân của Bạch Vân thành. Sư phụ Bạch Hải Cầm của hắn là một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành. Sư tổ Thẩm Tri Phi của hắn, là một trong bảy đại truyền nhân của Bạch Vân thành thời đó, tương đương với hữu tướng Tả Lộ Ý của đế quốc. Điều đáng nói hơn là cha của Vệ Danh Thần, Vệ Sương người quản lý hành chính cao nhất của Thiên Thảo hành tỉnh, ngay cả cha ngươi Chiến Thiên Hầu khi còn chưa ngã ngũ, luận về quyền thế địa vị cũng khó có thể cạnh tranh được với Vệ Sương”.

Lăng Thái Hư vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Lâm Bắc Thần.

Nghe đến đoạn sau, quả nhiên sắc mặt của Lâm Bắc Thần đã thay đổi rồi.

"Cái tên Vệ Danh Thần gì đó, hắn đã là Thiên Kiêu của Bạch Vân thành, chắc hẳn là có lòng dạ rộng rãi, đúng không?"

Hắn hỏi.

Lăng Thái Hư vừa thưởng thức rượu vừa cười khúc khích nói: "Hoàn toàn ngược lại, thiếu niên này nổi tiếng lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Nghe nói đã có người vì nhất thời không cẩn thận, cản trở Huyền Văn Sủng Thú của hắn phơi nắng một giây, đã bị hắn truy sát mười ngày mười đêm, cuối cùng đang sống sờ sờ lại bị đánh gãy tứ chi phá bỏ linh hải... "

Mẹ nó.

Lâm Bắc Thần xoa trán.

Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì vậy chứ?

Lăng Thái Hư càng nhìn vẻ mặt của Lâm Bắc Thần thì càng vui vẻ, nói: "Hơn nữa, cái này không liên quan gì đến lòng dạ của hắn. Nếu như một nam nhân nghe thấy mình bị cắm sừng, còn có thể bình tĩnh mà nuốt giận vào trong, vậy thì hắn không phải là con rùa rụt cổ thì cũng là đồ ngốc."

Lâm Bắc Thần nghe thấy mà đau răng một trận.

Có tật giật mình.

Có thể tưởng tượng được rằng, một khi sự tương tác giữa mình và Lăng Thần trong trại huấn luyện truyền vào tai của Vệ Danh Thần, tranh chấp là chuyện hoàn toàn không thể tránh khỏi... tới lúc đó, mình sẽ giải thích ‘Ta thực sự chưa từng ngủ với vị hôn thê của ngươi’, đoán chừng không những sẽ không có bất kỳ sức thuyết phục nào, mà ngược lại sẽ đổ thêm dầu vào lửa, chết càng thê thảm hơn.

"Chàng trai trẻ, đừng sợ. Ta ủng hộ ngươi. Bây giờ là thời đại tự do yêu đương. Chuyện chỉ hôn sớm đã lỗi thời rồi. Lão phu ủng hộ ngươi và Thần Nhi ở bên nhau." Lăng Thái Hư nói, từ trong tay áo lấy ra một chồng bí tịch, mở ra thành hình quạt, tỏa sáng trong tay.

Lâm Bắc Thần mơ hồ nhìn thấy mấy cái tên ‘Cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên’*, ví dụ như Hoàng Nhật Chiếu, Thuỷ Nguyệt Kích, Tịnh Thế Phá Ma Cương, vv... Nghe có vẻ như rất quý giá.

(* dùng để hình dung một người rất giỏi về phương diện nào đó hay sự việc nào đó khiến người khác kinh ngạc)

"Nhìn xem, đây là chiến kỹ tu luyện mà ta đã nhọc lòng lựa chọn cho ngươi. Kiếm thuật, luyện thể, luyện khinh công đều có cả," Lăng Thái Hư nói: "Chỉ cần ngươi luyện tập chăm chỉ, tự học thật tốt, qua mười, hai mươi năm nữa, ngươi sẽ có thể đứng thế chân vạc mà chống lại Vệ Danh Thần."

Luyện hai mươi năm á?

Nằm mơ đi.

Lâm Bắc Thần một lòng muốn trở về trái đất, đối với loại bí tịch chiến kỹ động một tí là phải tu luyện mười, hai mươi năm đều chẳng có hứng thú chút nào.

"Chỉ dựa vào việc ngươi có thể lựa chọn mặt hàng rác rưởi như Vô Tương Kiếm Cốt lúc trao giải ở cuộc thi giữa năm, ta nghĩ ngươi có lẽ là không biết chọn chiến tích cho lắm. Để ta trực tiếp chọn giúp ngươi vậy." Lăng Thái Hư thu lại mấy quyển chiến tích trong tay, chỉ để lại hai bản đưa cho hắn rồi nói: "Đây là chiến kỹ mà ta đã dùng tâm

huyết cả đời để tạo ra. Một là kiếm thuật, một là thân pháp khinh công, ngươi cầm về mà tu luyện đi."

Lâm Bắc Thần liền lật xem qua.

Hai tập chiến kỹ, lần lượt là Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm và Thâu Hương Thiết Ngọc Bộ.

Tại sao hai cái tên này, nghe có vẻ như chuyện tình lâm ly bi đát vậy?

Hắn cầm lấy, tiện tay mở quyển Hoa Tiền Nguyệt Hạ Kiếm ra, sau khi đọc xong lời tựa của chương trước, hắn kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói: "Môn kiếm pháp này... lại là kiếm pháp nhị Tinh sao?"

"Ngươi thấy sao?"

Lăng Thái Hư với vẻ mặt khinh thường nói: "Nếu không phải vì Huyền khí của ngươi quá yếu, thực lực quá thấp, về lý thuyết nếu có thể thúc đẩy chiến kỹ đến cực hạn, cũng chỉ là chiến kỹ nhị Tinh, ta làm sao ta có thể đưa ra mặt hàng thông thường và rẻ tiền như vậy chứ? Cho nên, thiếu niên à, nếu ngươi muốn trở thành cháu rể của ta, thì hãy nhanh chóng nổ lực đi, trở thành một Thiên Kiêu chói mắt nhất..."

Lâm Bắc Thần: "..."

Hiệu trưởng đại nhân không chỉ háo sắc mà còn rất ấu trĩ.

Hắn lại lật xem bí tịch.

Đây cũng là một chiến kỹ nhị Tinh.

Có hơi giống các khinh công thân pháp trong tiểu thuyết võ hiệp trên trái đất.

Không thể không thừa nhận rằng, cả hai quyển chiến kỹ tu luyện do hiệu trưởng đại nhân tặng cho, quả thực rất phù hợp với hiện trạng của Lâm Bắc Thần.

Có thể khiến hắn không còn chỉ là dựa vào nữa, mà là trực tiếp bù đắp cho chỗ thiếu sót về thân pháp của hắn.

Cả hai đều có thể cải thiện cực lớn cho thực lực của hắn. Cho nên, hắn nhận lấy mà không chút khách khí.

"Đúng rồi, hiệu trưởng đại nhân, trong tay ông còn có chiến kỹ tinh thần lực hay không?"

Lâm Bắc Thần ‘dùng gậy đánh rắn, rắn lại theo gậy mà bò’, trực tiếp mở miệng đòi.

Lăng Thái Hư lại nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, ngạc nhiên nói: "Ngươi đã tu luyện tinh thần lực rồi sao?"

Lâm Bắc Thần cười hì hì, đem những chuyện đã xảy ra trong trại kể lại một lượt.

"Chậc chậc chậc, đứa cháu gái đó của ta, lại có thể chủ động đến mức như vậy à?"

Lăng Thái Hư tấm tắc khen ngợi, nói: "Như vậy, ta lại càng xem trọng ngươi, thiếu niên, không ngừng nổ lực, đến nhanh một chút thì có thể lấy được. Ngươi phải nhớ kỹ con đường ngắn nhất để đến nơi sâu thẳm nhất của trái tim nữ nhân chính là âm. đạo... "

Lâm Bắc Thần: " ミ Д 彡 "

Chết tiệt, ông mau im miệng đi!

Nếu ông còn tiếp tục nói như vậy, cuốn sách này sắp bị lỗi rồi đấy.