Mẹ kiếp.
Ở cái tuổi này rồi còn mặc tẩm y màu hồng... cái tên biếи ŧɦái chết tiệt này. Hơn nữa lại còn ôm...
Đây là trong văn phòng, ngang nhiên ‘tuyên da^ʍ’ sao?
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy cay mắt, xoay người muốn rời đi.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng đã hiểu tại sao vừa rồi Sở Ngân sau khi gõ cửa liền lập tức bỏ trốn—e rằng vị hiệu trưởng Thái Hư Tử này ngày thường đã làm không ít chuyện hoang đường kỳ dị như vậy.
"Đứng lại."
Không đợi Lâm Bắc Thần trốn đến cửa, trong hư không một giọng nói mang chút uy nghiêm từ phía giường truyền đến.
Hiệu trưởng đại nhân trong cơn ngủ mê, cuối cũng đã tỉnh dậy rồi.
Bước chân của Lâm Bắc Thần liền khựng lại.
Sau đó liền nghe thấy hiệu trưởng lại nói: "Bảo bối, đại thúc có việc phải làm ở đây, ngươi về trước đi, nói với Bạch ma ma, buổi tối ta sẽ mở tiệc mời khách ở Tuý Xuân lâu, ta bao toàn bộ lâu, rượu đồ ăn và cô nương đều chuẩn bị tốt cho ta, ta không đến, không được phép mở chỗ đón khách, biết chưa?"
Con mẹ nó.
Lại không chút che đậy à?
Lâm Bắc Thần thực sự đã viết một chữ ‘phục’ lớn trong lòng dành cho vị Lăng Hư Tử này.
Đây là lần đầu tiên ta gặp một hiệu trưởng quang minh chính đại không biết xấu hổ như vậy.
Nữ tử đồng ý, miễn cưỡng mặc y phục vào, sau đó bước qua cánh cửa vô hình ở bên kia của văn phòng hiệu trưởng mà rời đi.
Bầu không khí khiến cho một mình Lâm Bắc Thần cảm thấy ngượng ngùng.
"Ngươi qua đây."
Hiệu trưởng Lăng Thái Hư duỗi cái lưng lười nhát, ngồi bên giường, vỗ vỗ một bên ra hiệu cho Lâm Bắc Thần.
Hành động này...
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy ớn lạnh.
Người cổ đại trên trái đất từng có những câu chuyện lưu truyền, các đại quý tộc của Hy Lạp cổ đã từng nuôi dưỡng mỹ nam, bọn họ thừa nam tính, rất nhiều người có địa vị cao quý và triết học gia, nhân sĩ phong lưu đều đã có vợ con lại có nam sủng, không lẽ vị hiệu trưởng Thái Hư Tử trước mặt này, nam nữ đều ăn sạch cả à?
"Ta vẫn nên đứng đây thì tốt hơn..." Lâm Bắc Thần liếc nhìn vị trí cửa, vừa chậm rãi di chuyển, vừa chuẩn bị sẵn sàng để phóng ra bất cứ lúc nào, nói: "Hiệu trưởng, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi."
Lăng Thái Hư mặc tẩm y màu hồng đứng dậy.
Trên giá rượu ở hàng thứ ba, ông ta lấy ra một bình rượu màu đỏ tươi và hai ly rượu đế cao trong suốt, rót hai ly, bản thân nhấc một ly lên, búng tay một cái, ly kia liền giống như mất đi trọng lực, vυ"t lên trời cao bay đến trước mặt Lâm Bắc Thần.
Ông ta sẽ không hạ thuốc trong rượu đấy chứ?
Lâm Bắc Thần giơ tay bắt lấy, tuy rằng có một mùi rượu thơm ngọt xộc vào mũi, nhưng lại không uống.
"Ngươi có biết ta là ai không?"
Lăng Thái Hư nhấp một ngụm, tẩm y lộ ra lông chân, tư thế diêm dúa loè loẹt, nhẹ nhàng bước tới.
"Ông là hiệu trưởng."
Lâm Bắc Thần nói một cách khó hiểu.
"Đánh rắm." Lăng Thái Hư nói: "Ta là gia gia của ngươi."
Hả?
Sao còn mắng người chứ?
Lâm Bắc Thần trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.
Ta vì học viện Số 3 mà đã bị thương, đã đổ máu trong vòng dự tuyển, hiệu trưởng ông nói chuyện như vậy có hơi quá đáng rồi đấy.
"Không tin à?"
Lăng Thái Hư dựa vào giá rượu cười híp mắt nói: "Ta là gia gia của Thần Nhi, không lẽ ngươi không nên gọi ta một tiếng gia gia sao?"
Thần Nhi?
Đó là ai?
Lâm Bắc Thần đang định phản bác, đột nhiên giật mình phản ứng lại.
Chẳng lẽ là đang ám chỉ Lăng Thần?
Lăng Thái Hư, hiệu trưởng phong lưu của học viện Số 3, là gia gia của Lăng Thần, Nữ Thiên Kiêu đệ nhất Vân Mộng thành sao?
“Xem ra, hình như ngươi đã hiểu rồi.” Lăng Thái Hư nhàn nhã phẩm rượu, hai mắt giống như hai cái thước, nhìn Lâm Bắc Thần một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Nói đi, ngươi làm thế nào mà dụ dỗ được cháu gái ta?
Nói đến chuyện này, Lâm Bắc Thần đột nhiên tức giận.
Chết tiệt, là ta bị dụ dỗ đấy, được không?
"Nếu như hiệu trưởng không hài lòng, bây giờ ta có thể đảm bảo với ông rằng sau này tuyệt đối sẽ không gặp mặt Lăng Thần tiểu thư nữa" Lâm Bắc Thần nói: "Chỉ là, vẫn xin hiệu trưởng có thể trói buộc nàng ta cho tốt, đừng để nàng ta đến tìm ta nữa là được."
Lăng Thái Hư vội vàng nói: "Đừng, ta không phải muốn chia cắt hai người các ngươi, ta là người ủng hộ các ngươi."
Lâm Bắc Thần: "Σ ( っ ° Д °;) っ ?"
Hắn đã bị sốc rồi.
Lăng Thái Hư tiếp tục nói: "Cháu gái này của ta trước giờ đều lạnh lùng như một hòn đá đốt không nóng, xưa nay đều chẳng thèm ngó ngàng tới bất kỳ người nào theo đuổi, ngay cả truyền nhân Thiên Kiêu của Bạch Vân thành, thánh địa kiếm đạo của đế quốc, cũng không thể lọt vào mắt nó, quả thực giống như một thạch nữ. Lão phu vẫn luôn rất tò mò rốt cuộc một chàng trai như thế nào mới có thể khiến nó động lòng, không ngờ rằng, người này lại có thể là ngươi."
Lâm Bắc Thần sờ trán mình.
Hắn cảm thấy mọi chuyện dường như đang phát triển theo một hướng kỳ lạ.
Lão hiệu trưởng ông không phải nên tiện tay lấy ra một kho báu bí mật, thần kiếm hay bí tịch gì đó, bằng không thì ném ra một ít tiền vàng rồi đập vào mặt ta, nói một câu đại loại như ‘Chỉ cần tên cặn bã nhà ngươi rời xa cháu gái ta, những bảo bối này, ngươi cứ tuỳ tiện chọn đi" sao?
Tại sao ông còn tỏ ra rất vui vẻ, rất hào hứng, dáng vẻ rất thích tám chuyện vậy chứ?
Là Lâm Bắc Thần ta không đủ cặn bã sao?
Hay là lão hiệu trưởng ngài đắm chìm trong tửu sắc, chẳng những cơ thể hư yếu mà não cũng hư luôn rồi à?
"Này, Tiểu Bắc Thần, ngươi nhanh nói cho ta biết ngươi làm thế nào mà dụ dỗ được cháu gái ta", lão hiệu trưởng Lăng Thái Hư rất phấn khích tiến lại gần nói: "Nhất định có chiêu thức và kỹ xảo đặc biệt gì đó, đúng không? Mau dạy ta đi."
Lâm Bắc Thần: "o (( ⊙ _ ⊙ )) o?"
Trái tim hắn hoang mang.
Càng ngày càng kỳ quái.
Có phải là vừa rồi phương thức mở cửa văn phòng hiệu trưởng của ta không đúng?