"Aaaa, cứu mạng, là cái tên phá gia chi tử đó."
"Lâm Bắc Thần đến rồi, nhanh chạy đi."
"Mau đóng cửa lại, nữ nhân dưới sáu mươi tuổi trốn đi..."
"Mẹ ơi......"
Trong tiếng la hét, hàng trăm người dân vây xem giống như thỏ trắng nhìn thấy một con sói xám lớn, vô cùng hoảng sợ, gào khóc thảm thiết, quay đầu bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ sao chỉ sinh có hai cái chân, trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ở những con đường xung quanh cổng trường, ngay tức khắc liền xuất hiện một khoảng trống rộng lớn.
Nụ cười trên khuôn mặt của Lâm Bắc Thần lập tức đông cứng lại.
Cái này......
Xấu hổ!
"Ha ha, xem ra mọi người vẫn có chút hiểu lầm với ta."
Hắn quay đầu lại, ngượng ngùng cười với Sở Ngân và những người khác.
Dưới sự vây chặt của các giáo viên, bóng dáng của đám người Lâm Bắc Thần biến mất vào sâu trong khuôn viên trường.
Đồng thời, những "kẻ thù" đã chặn Lâm Bắc Thần xung quanh học viện trong nhiều ngày qua, ai nấy đều nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sở dĩ trước đây bọn họ dám chặn Lâm Bắc Thần là vì Chiến Thiên Hầu phủ đã sụp đổ. Cái tên phá gia chi tử này giờ chỉ là một con chuột qua đường ở Vân Mộng thành, ai nấy đều hét đánh, ai nấy đều có thể giẫm đạp dưới chân, ngay cả các giáo viên của học viện Số 3 cũng hận không thể nhanh chóng đuổi hắn ra khỏi trường, thanh lý môn hộ.
Nhưng bây giờ......
Tình huống có chút không đúng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao các giáo viên của học viện Số 3, đột nhiên lại xem trọng cái tên phá gia chi tử đã thất thế này đến vậy?
Lúc này, ở hướng quảng trường trung tâm của Vân Mộng thành, đột nhiên có một luồng ánh sáng lấp lánh như bạc vọt lên, trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng, sau đó liền có một giọng nói to giống như thần linh thì thầm phát ra một cách rõ ràng trong cột sáng lấp lánh như bạc, sóng âm dao động bao phủ toàn bộ Vân Mộng thành.
"Vòng dự tuyển của cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá đã kết thúc, bảng xếp hạng đã xuất..."
"Ba người đứng đầu năm ba là Lâm Nghị, Chu Khả Nhi, Lăng Huyền..."
"Ba người đứng đầu năm hai là Lăng Thần, Lâm Bắc Thần, Vương Hinh Dư..."
"Ba người đứng đầu năm một là Tô Tiểu Nghiên, Mễ Như Yên, Thương Sơn Tuyết..."
‘Các kẻ thù’ ngay lập tức kinh ngạc.
Cái tên rác rưởi cặn bã Lâm Bắc Thần này, lại có thể lọt vào top ba vòng dự tuyển của Thiên Kiêu Tranh Bá ư?
Đây là một thành tích vinh quang được thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân chiêu cáo toàn thành, đồng thời sẽ nhận được lệnh bài Thiên Kiêu do Thành Chủ phủ, Sở giáo dục, Vân Mộng Vệ và thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân cùng nhau ban bố.
Nắm giữ lệnh bài này trong tay, hắn sẽ giống như một quý tộc của đế quốc, được tứ đại thế lực bảo vệ.
Dưới bối cảnh lớn như vậy, nếu như bọn họ còn dám làm hại Lâm Bắc Thần, vậy thì chẳng khác nào thắp đèn l*иg trong nhà vệ sinh— tìm đường chết.
"Rút, lập tức rời khỏi học viện Số 3."
"Trở về báo cáo chủ nhân..."
"Đem tin tức trở về báo cáo bang chủ!"
Sau một hồi huyên náo giống như gà bay chó chạy, tất cả các thế lực vây chặn xung quanh học viện Số 3, cuối cùng cũng đã rút lui sạch sẽ.
......
Trong khuôn viên trường.
Sau khi khuyến khích Lâm Bắc Thần, các giáo viên khác đều dần dần giải tán.
Sở Ngân đưa Lâm Bắc Thần đi về phía sâu trong khuôn viên trường, nói: "Hiệu trưởng muốn gặp trò."
Hiệu trưởng?
Trong tâm trí của Lâm Bắc Thần, hiện lên một lão già, vào ngày diễn tra cuộc thi giữa năm, ông ta ngồi trên khán đài dành cho khách quý, mái tóc bạch trắng, thân mặc gấm bào, nhưng toàn thân đều là mùi rượu, mệt mỏi muốn ngủ...
Nghe nói vị hiệu trưởng tên Lăng Thái Hư này căn bản không để tâm đến chuyện trường học, đối với mọi chuyện bên mình đều không hề quan tâm mà quanh năm lưu luyến với xóm làng chơi, mê muội với tay phấn môi hồng, dẫn đến thận hư thể yếu, tinh thần không tốt, bị đám người lắm chuyện trong Vân Mộng thành đặt cho biệt danh là ‘Thái Hư Tử’.
Cái lão già này, lại muốn gặp ta ư?
Không lẽ là vì ta thiên tài đẹp trai, đạt được thành tích xuất sắc trong vòng sơ tuyển, cuối cùng đã đả động đến Thái Hư Tử, để ông ta nhìn thấy hy vọng chấn hưng lại học viện Số 3, cho nên mới nóng lòng muốn gặp ta như vậy, muốn chung tay với ta cùng tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn?
Ha ha ha!
Lâm Bắc Thần cười điên cuồng trong lòng.
Một lúc sau.
Cửa phòng hiệu trưởng.
Cốc cốc cốc!
Sở Ngân giơ tay gõ cửa ba lần, sau đó trực tiếp mở cửa ra, đẩy Lâm Bắc Thần vào.
Bùm!
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Bóng dáng của Sở Ngân ở ngoài cửa biến mất.
"Sao cứ cảm thấy giống như phân đoạn cáo bán đứng thỏ vào hang hổ vậy chứ?"
Lâm Bắc Thần trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Văn phòng của hiệu trưởng có diện tích khoảng 400m2, cực kỳ rộng lớn, hai cửa sổ sát sàn cực lớn khiến căn phòng trông vẫn trống trải và trong suốt khi mặt trời lặn. Điều khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy ngạc nhiên là, những giá sách lớn đầy ắp với đủ loại sách khác nhau trong trí tưởng tượng của hắn trên thực tế lại không tồn tại mà thay vào đó là từng dãy kệ rượu, trên kệ rượu, những bình rượu, chai rượu, ly rượu được xếp dày đặc.
Nếu như không có lời nhắc nhở trước đó của Sở Ngân, Lâm Bắc Thần còn tưởng rằng mình đã đến một hầm rượu nào đó.
Hương thơm thoang thoảng của cánh hoa hồng và mùi rượu nồng nàn nhưng không cay mũi tràn ngập trong không khí, có thể khiến cho người ta cảm thấy thư thái ngay từ lần đầu tiên bước vào căn phòng này.
Một tiếng ngáy yếu ớt phát ra từ một nơi sâu trong kệ rượu. Lâm Bắc Thần đi qua mười dãy kệ rượu, đã nhìn thấy...
Một cái giường.
Nằm trên giường là ‘Thái Hư Tử’ Lăng Thái Hư thân mặc tẩm y màu hồng, đang ôm một thiếu nữ trẻ tuổi với thân hình uyển chuyển ngủ ngon lành.