Edit: Trúc
Lúc trên Thánh Sơn loạn thành một đoàn, thì trong các đại môn phái bên kia, cũng sớm đã loạn như một nồi cháo.
Trong Thiên Kiếm Tông, Bạch Phất Trần kẹp Nhiễm Thù đưa lại đây tin tức, vội vàng đi Nam Sơn.
Làm một trong những người vào cửa sớm nhất thế hệ mới này, hắn ta biết nguyên nhân Thiên Kiếm Tông thịnh vượng hơn so với bất kỳ kẻ nào, cũng vì biết lý do này, thậm chí còn vào sau khi Hiên Hoa lão tổ không quản công việc nữa, âm thầm nhúng tay vào công việc, toàn bộ Thiên Kiếm Tông cũng đều do hắn ta vận hành. Biết được Nhiễm Diễm hiện thế, hắn ta biết một mình hắn ta không quyết định được, vì thế chạy tới Nam Sơn tìm Hiên Hoa.
Nhưng mà sau khi từ trong miệng đạo đồng biết được Hiên Hoa không có ở đó, hắn ta chỉ có thể chuyển tới chỗ Nam Ninh trưởng lão.
Nam Ninh, Bắc An, Đông Tử đều là tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, chỉ kém một bước sẽ đột phá Độ Kiếp kỳ. Thiên Kiếm Tông trừ Tần Tử Thực ra, tổng cộng có một vị tu sĩ Độ Kiếp kỳ, năm vị tu sĩ Đại Thừa kỳ, bảy vị tu sĩ Hợp Thể kỳ, mười một vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ. Trừ bảy vị phong chủ chủ sự ra, những tu sĩ cấp cao này đều ở Nam Sơn.
Sau khi Bạch Phất Trần báo Nhiễm Diễm tái thế báo cho Nam Ninh, Nam Ninh lập tức triệu tập tu sĩ Nam Sơn, vội vàng nói rõ ràng tình thế, Nam Ninh nhìn về phía Bắc An: “Sư đệ cho rằng, việc này nên làm như thế nào?”
“Nhiễm Diễm tái thế, lại còn nhớ lại chuyện năm đó, việc năm đó sợ là giấu không được.” Bắc An thở dài, sau đó nói: “Nhưng mà bây giờ tà khí tàn sát bừa bãi, dựa theo tin tức nơi này ta nhận được, Thương Châu đã không còn một ngọn cỏ, tu sĩ sôi nổi rời đi, Bồng Lai cũng đã luân hãm, tuy rằng không hoang vắng giống Thương Châu, nhưng thật sự đã không còn thích hợp cho tu sĩ tu luyện. Trừ cái này ra, Đạo Tông, Thiền Tông cùng các đại tông môn đều chịu ảnh hưởng, nếu cứ như vậy, Tu chân giới hẳn là chỉ cần vài chục năm nữa, chúng ta sẽ không còn linh khí để tu luyện nữa.”
Nghe được lời này, người ở đây đều trầm tư, Bạch Phất Trần đứng ở trung ương, nhìn mọi người, chờ bọn họ quyết định.
“Chúng ta là như thế,” Đông Tử thở dài: “Các tông môn khác làm sao không như này đây? Bây giờ Tu chân giới, sớm đã là vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.”
“Nhưng mà Nho Môn...” Nam Ninh có chút do dự: “Nho Môn bây giờ muốn che chở cho Nhiễm Diễm, có phải bọn họ có biện pháp gì khác không?”
“Nho Môn dựa vào linh khí nhân gian, bây giờ Nhân giới hưng thịnh nho giáo, bọn họ làm gì quản đến chúng ta? Cho dù là Đạo Tông Thiền Tông có hương khói nhân gian cũng khó có thể duy trì mà phải dựa vào linh khí Tu chân giới, mọi người chúng ta liên hợp lại, đối phó một mình Nho Môn, hẳn là không ngại.”
Bắc An rõ ràng hiểu biết thế lực khắp nơi khá nhiều, Nam Ninh cùng Đông Tử còn có chút do dự, ngay chính lúc này, Bạch Phất Trần đột nhiên thu được tin tức của Nhất Kiếm Môn, đối diện truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Bạch Sơn: “Phất Ngọc, ta cùng với Hắc Thủy đã tiếp quản Nhất Kiếm Môn, lập tức sẽ phát ra tin tức. Năm đó Nhiễm Diễm dùng đệ tử mười phái luyện hóa ngộ đạo thất bại, dẫn tới thiên địa phẫn nộ, tà khí tàn sát bừa bãi, oán khí mọc lan tràn, cần lấy nàng hiến tế để an ủi vong linh. Tin tức này, ta đã thương lượng với Đạo Tông, Thiền Tông, Hợp Hoan Cung, Nam Cổ Cung, trong chốc lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau thả tin tức ra, Thiên Kiếm Tông các ngươi bây giờ tính toán như thế nào?”
Nghe được lời này, người ở đây hai mặt nhìn nhau, một lát sau, Bắc An lên tiếng: “Thiên Kiếm Tông, tất nhiên đi cùng các vị, trừ ma vệ đạo.”
“Tốt,” Bên Bạch Sơn truyền đến tiếng đám người chém gϊếŧ, ông ta lạnh lùng nói: “Ta rửa sạch tông môn trước một chút.”
Nói xong, Bạch Sơn lập tức cắt truyền âm.
Người ở đây trầm mặc một lát, sau đó Nam Ninh đứng dậy nói: “Chúng ta cùng ngươi cùng đi tìm Tống Húc.”
Dứt lời, hơn mười vị tu sĩ cấp cao ở đây lập tức biến mất, xuất hiện ở trong phòng Tống Húc.
Tống Húc đang xem sách, thấy đột nhiên xuất hiện hơn mười vị tu sĩ, ngẩn ngơ, sau đó cuống quít đứng dậy nói: “Các vị lão tổ giá lâm, không biết là có việc gì?”
Nam Ninh không lên tiếng, nhìn về phía Bạch Phất Trần, Bạch Phất Trần tiến lên chắp tay nói: “Chưởng môn, mới rồi ta nhận được tin tức của Chưởng môn Nhất Kiếm Môn, Ma quân Nhiễm Diễm sống lại, mà bọn họ tra ra nguyên nhân bây giờ tà khí tàn sát bừa bãi là do năm đó Nhiễm Diễm luyện hóa đệ tử mười phái dẫn tới thiên địa phẫn nộ, chỉ có tế sống Nhiễm Diễm mới có thể an ủi oán linh. Cho nên cầu viện với phái ta, hy vọng phái ta cùng ra tay bắt sống Nhiễm Diễm.”
Nhiễm Diễm là Tần Tử Thực tự tay gϊếŧ chết, Tống Húc cũng chưa từng cảm thấy yêu cầu này của Bạch Phất Trần có gì lạ. Nhưng mà trực giác để hắn theo bản năng chưa đồng ý vội mà cười cười nói: “Chưởng môn Nhất Kiếm Môn vì sao không trực tiếp nói với ta?”
“Bởi vì,” Bạch Phất Trần hơi hơi giương mắt: “Nhất Kiếm Môn bây giờ đã có hai vị tiền bối Bạch Sơn Hắc Thuỷ tiếp quản.”
Nghe được lời này, Tống Húc lập tức phát hiện không đúng, gật đầu nói: “Vậy được, ta lập tức thông báo với Hiên Hoa lão tổ, các vị chờ...”
Lời còn chưa dứt, một dây trói tiên từ trong tay Nam Ninh trực tiếp vứt ra.
“Chưởng môn bệnh nặng, ngay trong ngày, do ngươi thay quyền Chưởng môn quản lý tông môn.”
Nam Ninh lạnh nhạt nói, Bạch Phất Trần cung kính chắp tay: “Tuân lệnh.”
“Các ngươi có ý gì?” Tống Húc lạnh mặt hỏi. Bạch Phất Trần khẽ cười cười: “Sư đệ không cần hỏi nhiều, đi Nam Sơn tu dưỡng một thời gian, để sư huynh phân ưu thay ngươi.”
Dứt lời, Bạch Phất Trần xoay người nói: “Xin các vị lão tổ cùng nhau đến đại điện với ta một chuyến.”
Mọi người gật đầu, Bạch Phất Trần lập tức truyền âm để người đi gõ đại chung. Ngay sau khi Nho Môn vừa mới xuất thế không lâu đã gõ vang đại chung, Phong chủ các phong đều không khỏi có chút thấp thỏm bất an, vội vàng chạy tới đại điện. Nhưng khi vào trong điện đã nhìn thấy các tu sĩ cấp cao Nam Sơn gần như cũng không xuất thế đều đứng ở trong đại điện, Bạch Phất Trần cầm kiếm đứng ở trước người bọn họ, nhìn năm vị phong chủ tiến vào, ý cười dịu dàng nói: “Các vị sư đệ sư muội tới thật mau.”
Thấy Bạch Phất Trần mang theo nhiều người như vậy, lại không thấy Tống Húc, mọi người bất an trong lòng, Lôi Hư Tử nhíu mày: “Chưởng môn đâu?”
“Từ hôm nay trở đi,” Trên mặt Bạch Phất Trần mang cười, mũi kiếm chỉ xuống đất, nhìn về phía năm vị phong chủ: “Thiên Kiếm Tông do ta quản lý thay, các vị phong chủ, có dị nghị gì không?”
“Ngươi...” Đồng tử của Lôi Hư Tử lập tức co lại, Phượng Ninh nắm lấy tay hắn ta, lạnh nhạt nói: “Nhị sư huynh quản lý thay tông môn, chúng ta cũng không dị nghị gì, nhưng ta muốn biết, Chưởng môn đi đâu? Nhị sư huynh lại lấy gì lý do gì quản lý thay tông môn?”
“Chưởng môn luyện công tẩu hỏa nhập ma, nguyên khí tổn hao nhiều, đã có Nam Ninh lão tổ mang về Nam Sơn bế quan tu dưỡng, cho nên từ nay ta quản lý thay tông môn.”
Nghe được lời này, Phượng Ninh lập tức biết, bây giờ giờ các vị tu sĩ Nam Sơn đều đứng ở phía bên Bạch Phất Trần.
Bạch Phất Trần đánh giá sắc mặt mấy người, ôn hòa nói: “Không biết vài vị phong chủ có dị nghị gì không?”
“Không có.” Đan Huy dẫn đầu mở miệng, lạnh lùng cười: “Dù sao ta là phong chủ Đệ Thất Phong, chết người nâng lại đây là được. Ai làm Chưởng môn, các ngươi muốn làm cái gì, không liên quan đến ta. Ta chỉ có một điều kiện, đừng có động vào đệ tử Đệ Thất Phong của ta.”
“Đây là tất nhiên.” Bạch Phất Trần cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía bốn người bên cạnh: “Các ngươi thì sao?”
“Không có.”
“Không có.”
“Không có.”
“Không có.”
Bốn người khác từng người khó khăn lên tiếng. Bạch Phất Trần vỗ tay: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta không có nhìn lầm các vị sư đệ. Nhưng mà vì tránh cho sai lầm, mời các vị sư đệ truyền âm cho đệ tử, các ngươi đều đi Nam Sơn thương thảo đại sự, tuyển đệ tử quản lý thay các phong đi.”
Nghe được lời này, bốn người biến sắc, Tinh Vân giận dữ gào lên: “Ngươi đừng quá đáng!”
Vừa mới dứt lời, Tinh Vân lập tức bị một dòng khí đột nhiên đánh bay vào trên tường. Nam Ninh lạnh lùng nhìn mấy người, lạnh lùng nói: “Nên là các ngươi, đừng có quá mức!”
Hai người Lôi Hư Tử cùng Nguyễn Hoa Nhiễm đi đỡ Tinh Vân, Phượng Ninh đưa ánh mắt nhìn sư phụ hắn là Vân Thuần, lạnh lùng nói: “Sư phụ, ngươi hy vọng chúng ta đi Nam Sơn?”
“Đi đi.” Vân thuần không chút do dự: “Đây không phải chuyện các ngươi có thể quản.”
Nghe được lời này, Phượng Ninh không giãy giụa nữa, giơ tay để Bạch Phất Trần phong bế linh lực hắn, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Mấy phong chủ từng người truyền lời cho thủ đồ của mình, để cho bọn họ chăm sóc các phong cho tốt, sau đó lập tức bị Nam Ninh mang về Nam Sơn. Bạch Phất Trần gọi người của mình tới, mở thủy kính ra.
Trong thủy kính, Hiên Hoa ngơ ngác quỳ trên mặt đất, Tần Tử Thực ngồi ở bên trong Linh Đàm, Nhiễm Diễm cùng Nhiễm Thù đánh đến khó phân, mà mọi người Nho Môn đang cùng Hợp Hoan Cung giằng co chém gϊếŧ.
Thánh Sơn đã sớm thành một mảnh chiến trường, máu tươi đầy đất, xương cốt rải đầy.
Bạch Phất Trần nhìn thoáng qua truyền âm phù của mình.
Hắn ta đang đợi, đợi Bạch Sơn hoàn toàn tiếp quản Nhất Kiếm Môn, chờ các môn các phái dọn dẹp sạch sẽ giống hắn ta.
Chờ cái Tu Chân giới này hoàn toàn thay đổi.
Mà ở bên kia, phía trên Thánh Sơn, Tô Thanh Y hồn nhiên không biết bên ngoài đã long trời lở đất. Nàng cùng Nhiễm Thù chém gϊếŧ đến vui sướиɠ tràn trề, đều là dùng khí thế hẳn phải chết, đệ tử căn bản không dám tới gần hai người, tu sĩ cấp thấp tới gần nháy mắt dưới uy áp bị nghiền đến tan xương nát thịt.
Tô Thanh Y vẫn luôn đề phòng Nhiễm Thù lại gọi Tà Long ra giống như lần trước, nhưng mà lần này không biết vì sao, nàng ta lại chậm chạp không ra đại sát chiêu này.
Không có Tà Long ở đây, quanh Linh Đàm lại không có tà khí tràn ngập, Nhiễm Thù rõ ràng không thể giống lần trước có linh lực cuồn cuộn không dứt, nàng ta cùng Tô Thanh Y vốn chênh nhau một cảnh giới lớn, càng đến phía sau, càng có cảm giác cố hết sức. Nàng ta không khỏi cười lạnh nói: “Hôm nay ngươi thật đúng là chiếm lợi lớn, nếu là ở chỗ tà khí...”
“Cho nên,” Tô Thanh Y nhướn mày: “Bản thân ngươi vẫn không bằng ta, không phải à?”
“Ngươi!” Nhiễm Thù đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt Tô Thanh Y lạnh lùng, mang theo kiếm khí đột nhiên chém qua! Nhiễm Thù cố gắng đỡ một kiếm này, nghe nàng nói: “Ta không cần gì cả, ta chỉ cần chính ta, ta chỉ cần có một thanh kiếm là đã có thể thắng ngươi. Mà ngươi thì sao?”
Nói, Tô Thanh Y khinh miệt nở nụ cười: “Không có tà khí, ngươi chẳng là gì cả.”
Nhiễm Thù mím chặt môi, thấy khí thế kiếm trong tay Tô Thanh Y không giảm, mang theo chính khí hạo nhiên, từng kiếm đánh về phía nàng ta, kể ra ác mộng nàng ta không muốn đối mặt: “Ngươi nói Trầm Trúc sư huynh thiên vị ta, ngươi nói mọi người đều nhìn ta, chẳng lẽ không nên à?”
“Tu vi của ta là chính ta tu ra, cảnh giới của ta là tự ta tăng, kiếm là của ta, tài năng phù triện là của ta, ngươi đuổi không kịp ta,” kiếm đột nhiên đâm xuyên đầu vai Nhiễm Thù, Nhiễm Thù kêu lên đau đớn, một trảo cào về chỗ bụng Tô Thanh Y. Tô Thanh Y xoay người một cái, trường kiếm quét ngang, tiếp tục nói: “Đó là thật sự. Cả đời này, ngươi đều không đuổi kịp ta.”
“Câm miệng!” Nhiễm Thù liều mạng nhào lên, Tô Thanh Y lướt nhẹ ra như lông chim, Nhiễm Thù từng trảo từng trảo như phát điên cào về phía nàng.
“Tâm thuật bất chính, ghen tị thích ác, tư chất tầm thường, đạo tâm không thuần...” Tô Thanh Y nhẹ giọng bình luận về nàng ta, nhìn Nhiễm Thù đỏ bừng hai mắt, nàng cười lạnh: “Nếu ta không phải thân thể Thuần Dương, ngươi cho rằng Tinh Vân Môn còn sẽ có vị trí cho ngươi à?”
“Câm miệng!!!” Nhiễm Thù ngưng kết tất cả linh lực của nàng ta trên bàn tay, đột nhiên vọt về phía Tô Thanh Y. Tô Thanh Y biến sắc, nhảy lên một cái, trường kiếm đột nhiên bổ xuống!
Kiếm khí ở mũi kiếm nổ tung, tất cả linh lực đổ về phía Nhiễm Thù, ánh sáng bùng lên, sắc mặt Tô Thanh Y không đổi, lạnh lùng nhìn Nhiễm Thù trong ánh sáng.
Cũng chính vào giờ phút này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một giọng nam, dùng âm thanh trang nghiêm nói: “Ma quân Nhiễm Diễm, năm đó luyện hóa đệ tử mười phái, làm thiên địa nổi giận, tà khí tàn sát bừa bãi. Chỉ có lấy thân này tế oan hồn, mới có thể cứu Tu chân giới. Hôm nay, Thiền Tông ta,”
Nói rồi, lại thay đổi một âm thanh: “Đạo Tông,”
Lại thay đổi một âm thanh: “Nhất Kiếm Môn,”
“Hợp Hoan Cung,”
“Nam Cổ Cung,”
“Thiên Kiếm Tông,”
“Cùng hạ ‘Sinh Tử Lệnh ’, bất kể sống chết, bắt sống Nhiễm Diễm!”
Ra lệnh một tiếng, Tần Thư Văn cùng Hiên Hoa đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt Tô Thanh Y không đổi, lúc nàng nhớ lại cảnh tượng năm đó, nàng đã biết, một ngày này, chẳng qua là sớm hay muộn thôi.
Tu Chân giới nhất định phải diệt, trừ nàng ra, không ai có thể cứu. Bọn họ sẽ như con thiêu thân, cho dù thế nào đều phải gϊếŧ nàng.
Nhưng dựa vào cái gì?!
Nàng làm sai cái gì?!
Sai rõ ràng là bọn họ! Là bọn họ! Dựa vào cái gì, muốn nàng gánh vác tất cả.
Nếu bọn họ nói cho nàng chân tướng, nếu bọn họ cầu xin nàng, nàng yêu thế gian này, chưa chắc sẽ không để cho bọn họ được như ước nguyện. Nhưng hôm nay bọn họ từng bước dồn ép nàng như vậy, nàng lại dựa vào cái gì phải lấy mạng cứu giúp?!
Cho dù là Thiên Kiếm Tông hạo nhiên chính khí, vào giờ phút này cũng không chút do dự phản chiến, nàng còn có thể trông cậy vào ai? Ai có thể cứu vớt nàng tại tuyệt cảnh này?
Nhưng mà nàng không cam lòng... Không cam lòng chết đi như vậy. Cho dù liều chết tự bạo nguyên thần, càng sẽ không để bọn họ thực hiện được.
Trên bầu trời bắt đầu mở ra từng cái Truyền Tống Trận, lục tục có đệ tử bước vào chiến trường. Tần Thư Văn nhìn Tô Thanh Y, lại nhìn nhìn Tần Tử Thực trong Linh Đàm, nhíu mày, phân phó đệ tử: “Bảo vệ người trong ao là được.”
Ông ấy vừa mới xuất thế, thật sự là không rõ ràng lắm lai lịch nữ tử này. Tuy rằng thoạt nhìn hình như là đang bảo vệ Tần Tử Thực, nhưng bị tất cả tông phái đồng thời hạ Sinh Tử Lệnh, thì sao có thể là người lương thiện?
Ông ấy không thể lấy toàn bộ Nho Môn đi cứu một người vốn không quen biết.
Thấy Nho Môn lui ra phía sau, hoàn toàn để lộ nàng ra, nội tâm Tô Thanh Y lại bình tĩnh, sắc mặt Hiên Hoa lạnh lùng, ngẩng đầu nói với Tần Thư Văn: “Nàng là thê tử của Tử Thực.”
Tần Thư Văn hơi hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Ngươi đi đi.”
Ông ấy là chủ một tông, thế cục không rõ, không thể có quá nhiều lập trường.
Hiên Hoa lập tức sáng tỏ ý của ông ấy, xoay người đi ra khỏi kết giới. Uy áp Độ Kiếp kỳ vừa ra, nháy mắt chắn đệ tử ở ngoài kết giới.
“Hiên Hoa tiền bối,” Hoa Tưởng Dung tiến lên một bước, lạnh mặt hỏi: “Ngài đứng ra là mình ngài đứng ra, hay là Thiên Kiếm Tông?”
Hiên Hoa hơi hơi sửng sốt, nhìn đệ tử các môn các phái khắp núi đồi, hơi hơi hé miệng, lại không thể nói nên lời.
“Xem ra, là chủ ý của ngài,” Hoa Tưởng Dung chắp tay nói: “Vậy đắc tội.”
Vừa dứt lời, Hoa Tưởng Dung thả người nhảy lên, tế ra thần khí Chuông Càn Khôn của Hợp Hoan Cung.
Tiếng chuông vù vù rung động, Hiên Hoa biến sắc, rồi sau đó lập tức nghe trong đầu có tiếng người niệm chú.
Xoay người sang chỗ khác, thấy Tần Thư Văn đưa lưng về phía hắn, cây quạt nhỏ đóng mở, nhỏ giọng niệm gì đó.
Chú ngữ kia dường như mang theo linh khí cuồn cuộn không ngừng, Hiên Hoa rút kiếm đón Chuông Càn Khôn, trong tiếng chuông vù vù, một kiếm bổ tới!
Hoa Tưởng Dung mang theo đệ tử cùng Hiên Hoa quấn lấy, ngay lúc Chuông Càn Khôn vang lên, Tô Thanh Y cùng Nhiễm Thù đều bị lan đến, hai người vốn là nỏ mạnh hết đà, Nhiễm Thù phun ra một búng máu, Tô Thanh Y dồn hết tinh thần đâm thẳng tới!
Một kiếm đâm xuyên qua ngực Nhiễm Thù! Nhiễm Thù kêu lên đau đớn, ngay sau đó Tô Thanh Y cảm giác phía sau có người, lăn một vòng tại chỗ, một cái roi đột nhiên đánh lên lưng nàng!
Nàng bị roi đánh bay vào đám người, lập tức dùng kiếm khí nổ tung tạo ra một khoảng đất trống cho mình, nhưng mà cũng chỉ cho nàng một chút thời gian, người lại dồn lên.
Người càng ngày càng nhiều, cả người nàng toàn máu, mờ mịt vung kiếm.
Mặt đất run rẩy, tim nàng đập nhanh, dường như có ai đó đang gọi nàng.
“Tử Thực...”
Nàng có một loại cảm giác kỳ lạ, điên cuồng chạy về phía Tần Tử Thực. Nhưng mà nhiều người ngăn ở giữa bọn họ như vậy, nàng không ngừng vung kiếm, lại chém gϊếŧ mãi không xong.
Tránh ra... Tránh ra...
Nàng một đường chạy về phía Tần Tử Thực.
Cũng chính trong nháy mắt này, trong Linh Đàm, một ánh sáng vàng phóng lên cao, Tần Thư Văn đột nhiên ngẩng đầu, sau một tiếng phượng ngâm rồng thét là một tiếng nổ tung, bên trong ánh sáng kia, rồng phượng quấn quanh mà lên.
Ánh sáng bay vọt lên trời khoảng mười lăm phút, rốt cuộc chậm rãi tan đi, lộ ra người ngồi xếp bằng ngay ngắn bên trong Linh Đàm.
Hắn chậm rãi mở mắt, Tần Thư Văn lập tức nhảy xuống đỡ lấy thanh niên sắp ngã xuống, nôn nóng nói: “Tử Thực!”
Tần Tử Thực mờ mịt nhìn về phía Tần Thư Văn, ánh mắt lại chuyển qua phượng hoàng trên đầu vai ông ấy. Phượng hoàng nhìn hắn rơi nước mắt, hắn rất nhanh nhìn quanh bốn phía, sau đó lập tức thấy tất cả mọi người đang chém gϊếŧ bên ngoài.
Hắn lập tức căng thẳng, liều mạng bò ra ngoài, nôn nóng gọi: “Thanh Y...”
“Khoan hãy nhúc nhích!” Tần Thư Văn bắt lấy hắn, nắm lấy tay hắn nói: “Linh khí Linh Đàm quá mạnh, bây giờ ngươi cần phải điều tức cho tốt, hơn nữa thức hải của ngươi cũng vừa mới tái tạo lại lần nữa, không nên lộn xộn.”
“Buông ra!” Tần Tử Thực rống giận, lảo đảo chạy về phía đám người, nhưng mà không chạy nổi vài bước đã ngã trên mặt đất.
Lúc này Linh Đàm đã hoàn toàn khô kiệt, bùn đất ướŧ áŧ nhiễm bẩn áo choàng của hắn. Tần Thư Văn đứng ở phía sau hắn, nhướn mày, cười lạnh nói: “Chạy đi, ngươi tiếp tục chạy đi?”
Tần Tử Thực thở hổn hển không nói lời nào, mím chặt môi, lại tiếp tục bò dậy. Tần Thư Văn vung tay lên muốn túm lấy hắn, tiểu phượng hoàng lập tức bay lên nổi giận đùng đùng nhìn hắn.
Sắc mặt Tần Thư Văn hơi đổi, nói thầm một câu: “Mẹ hiền chiều hư con!” Sau đó đi ra phía trước, nâng Tần Tử Thực dậy, bất mãn nói: “Thanh Y kia, là ai hả? Nơi này cũng chỉ có một Nhiễm Diễm...”
“Chính là nàng.” Tần Tử Thực rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thư Văn, nôn nóng nói: “Nàng ở đâu?”
“Nàng...” Tần Thư Văn đang muốn trả lời, không trung đột nhiên mây đen giăng đầy, một trận sấm sét bổ xuống, mọi người nháy mắt ngẩng đầu lên, ngay cả Tần Thư Văn, cũng không nhịn được biến sắc.
Đây không phải sấm sét mà mấy cái dẫn lôi phù dẫn xuống, mà là sấm sét chân thật giống như thiên kiếp, nháy mắt bổ quanh người Tô Thanh Y ra một chỗ đất trống. Tô Thanh Y dùng trường kiếm chống đỡ mình, toàn thân đều là máu tươi theo tay áo từng giọt rơi xuống.
Rồi sau đó nàng nhìn đến một người dừng ở trước người nàng.
Áo choàng màu đen, mắt đào hoa.
Phía sau hắn là một cái cổng lớn, chắn ở trước người nàng cùng Tần Tử Thực, trong cổng lớn đệ tử Tinh Vân Môn bước ra. Hắn bước nhanh đi đến trước mặt nàng, đỡ lấy nàng, lạnh lùng nói: “Cùng ta trở về.”
“Bây giờ...” Tô Thanh Y thở hổn hển: “Ngươi lại chịu để ta về Tinh Vân Môn à?”
Nói xong, Tô Thanh Y đột nhiên đặt kiếm lên cổ Tạ Hàn Đàm, lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi chịu nói cho ta, rốt cuộc ngươi đang làm những gì chứ? Nhiễm Thù không thể có chủ tử khác, chủ tử của nàng ta là ngươi đúng không?”
“Đúng vậy.” Sắc mặt Tạ Hàn Đàm không đổi, lạnh nhạt nói: “Nhưng hiện giờ, đã không phải.”
“Đừng nhiều lời,” Nhìn lướt qua về thương trên người Tô Thanh Y, Tạ Hàn Đàm lôi kéo nàng nói: “Chạy nhanh đi.”
“Buông ra!”
Tô Thanh Y đột nhiên dùng kiếm hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì? Những Tà Long đó có phải ngươi làm hay không?”
“Đúng vậy.” Tạ Hàn Đàm thản nhiên thừa nhận. Tô Thanh Y cười trào phúng: “Quá khứ hỏi ngươi, ngươi vẫn ậm ờ, bây giờ vì sao lại chịu nói?”
“Người sẽ nói cho Tần Tử Thực sao?” Tạ Hàn Đàm lẳng lặng nhìn nàng, Tô Thanh Y hơi hơi sửng sốt, nghe hắn tiếp tục nói: “Người cùng toàn bộ Tu Chân giới là địch, người được ăn cả ngã về không đánh ván cờ không biết thắng thua, người không biết tương lai sinh tử. Mà hắn là đệ tử môn phái lớn, đứng đầu kiếm đạo, bây giờ lại có tiên cốt, tiền đồ vô lượng. Nếu người thắng, hắn tất nhiên sẽ vẫn là kiếm tiên của hắn, người sẽ không đả động được hắn mảy may. Nếu người thua, hắn cũng không bị người làm liên lụy. Đã như thế, người còn sẽ nói cho hắn sao?”
Tô Thanh Y không nói gì, đệ tử Tinh Vân Môn gϊếŧ ra, dọn ra nửa khối đất trống cho bọn họ. Tạ Hàn Đàm chua xót bật cười, tĩnh lặng nói: “Người sẽ không. Người yêu hắn, cho nên người sẽ không kéo hắn xuống nước. Lấy một người chống lại toàn bộ Tu Chân giới, quá khó khăn.”
“Giống vậy,” Tạ Hàn Đàm ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt: “Ta cũng sẽ không.”
“Ngươi...” Tô Thanh Y khàn khàn nói: “Những Tà Long đó...”
“Mười bảy kiếp, ta đã sớm không phải một người, Thanh Y,” Hắn nói, phía sau một con rồng màu trắng chậm rãi hiện ra. Hắn nâng bàn tay hơi trong suốt của mình lên, chậm rãi nói: “Ta bị oán khí cắn nuốt, cùng nó ký kết khế ước.”
“Nó làm ta thoát khỏi vận mệnh đời đời kiếp kiếp bị hiến tế, ta đồng ý trở thành hóa thân của nó, báo thù cho nó.”
“Đây là Tu Chân giới dùng mạng bọn họ đổi lấy,” bạch long quấn quanh bên người hắn, Tạ Hàn Đàm khẽ cười: “Ta đã đồng ý với nó, sẽ hủy hoại Tu Chân giới này.”
“Cho nên Tà Long này...”
“Đông tây nam bắc bốn trận, hơn nữa Tinh Vân Môn ở vào trung tâm kia, từ người trận báo thù này bắt đầu.” Tạ Hàn Đàm nở nụ cười vươn tay ra với nàng.
“Thanh Y,” Hắn gọi tên nàng, giọng khàn khàn: “Ta không muốn đưa tay ra với người. Nhưng mà bây giờ người đã không còn chỗ để đi.”
“Hiện giờ trên đời này, người duy nhất cùng ngươi đứng chung một chỗ, cũng chỉ có ta.”
Tô Thanh Y cúi đầu nhìn bàn tay trắng tinh của hắn, lúc lâu cũng không nói gì.
“Ta còn có một người chưa gϊếŧ.”
Nàng ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía Nhiễm Thù ở bên. Nhiễm Thù nhìn thấy ánh mắt Tạ Hàn Đàm cùng Tô Thanh Y cùng nhìn qua, ánh mắt đột nhiên căng thẳng, nháy mắt muốn rời đi, nhưng mà tốc độ của Tô Thanh Y càng nhanh, trong nháy mắt Nhiễm Thù chạy trốn, đè đầu vai nàng ta lại, trường kiếm đột nhiên đâm xuyên qua.
Hình ảnh Trầm Trúc ở trong ngực nàng ta gục xuống hiện rõ trước mặt, trong lòng Tô Thanh Y vô cùng bình tĩnh.
Linh lực nổ tung trên trường kiếm, nàng túm lấy Nhiễm Thù, khàn khàn nói: “Đi xuống, chăm sóc sư huynh cho tốt.”
“Nếu không sai... Rất nhanh thôi,” Nàng nhắm mắt lại, nữ tử ở trong lòng nàng bị nàng dùng linh lực nổ thành mảnh nhỏ, rồi sau đó nắm lấy thần hồn, bóp nát. Nhiễm Thù vừa vội vừa sợ thét chói tai. Tô Thanh Y chậm rãi mở miệng: “Ta có lẽ sẽ tới tìm ngươi.”
Nói xong, nàng nghe được một tiếng gọi vội vàng.
“Thanh Y!”
Tô Thanh Y chậm rãi quay đầu lại, cả người nàng đầy máu, nhìn về phía thanh niên được người ta đỡ kia.
Hắn dường như chịu đựng đau đớn, lại vẫn cố chấp đứng, ngóng nhìn nàng.
Trên thân kiếm tất cả đều là máu, tóc, quần áo, trên tay nàng, chỉ cần là chỗ có thể nhìn đến đều là máu.
Giống như từ ao máu bò ra, căn bản không thấy rõ dáng vẻ nàng.
Nàng nhìn khuôn mặt sạch sẽ tuấn mỹ của hắn, không nhịn được khẽ nở nụ cười.
“Tần Tử Thực,” Nàng khàn khàn nói: “Trở về đi.”
Ta có một con đường không thể quay đầu, chú định liều mạng đi về phía trước.
Tử Thực, con đường này, không nên là của chàng.