- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
- Chương 46: Bồng Lai (7)
Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
Chương 46: Bồng Lai (7)
Edit: Naughtycat
Khi Tô Thanh Y đồng ý nói câu ‘Được’ kia thì có thứ gì ở trong lòng hai người lặng yên rơi xuống.
Một cái là viên mãn, một cái là kết thúc.
Tần Tử Thực có chút khó tin nổi, lời nói mà hắn hi vọng cả đời, thế mà lúc sống cũng đợi được đến một ngày có thể nghe thấy.
Mà Tô Thanh Y lại là bừng tỉnh, hóa ra là nàng đã thật buông được Tạ Hàn Đàm.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, cuối cùng Tô Thanh Y nói: “Chúng ta đi tìm Thẩm Phi trước nhé?”
“Được.” Tần Tử Thực gật đầu, Tô Thanh Y không nhịn nổi cười: “Không hỏi ta vì sao không đi tìm Lận Quan Tài trước à?”
“Ngươi có lý do của ngươi,” Tần Tử Thực nghiêm túc nói: “Ta luôn tin ngươi.”
Nói xong hắn kéo tay nàng, giẫm lên thân Bạch Ngọc kiếm, quay đầu nói: “Đi đâu?”
“Đi chỗ nào?” Tô Thanh Y hỏi hệ thống, vừa hỏi xong thì trong đầu nàng lập tức hiện lên một bản đồ. Bản đồ này hoàn toàn không giống với Tu chân giới trong trí nhớ của nàng, nàng cẩn thận xem trong chốc lát, nhíu mày nói: “Hướng Nam, đi Vạn Khô cốc.”
Tần Tử Thực gật đầu, kéo nàng đến trước người, ôm vào trong ngực, sau đó ngự kiếm bay đi. Tô Thanh Y không khỏi đỏ mặt: “Cái này cũng không cần mà...”
“Gió đêm lạnh.” Tần Tử Thực vô cùng chính trực nói.
Hai người vội vàng đi một đường, qua hơn nửa đêm, Tô Thanh y cảm giác cách vị trí đánh dấu trên bản đồ trong đầu ngày càng gần, thẳng đến lúc có ánh sáng lóe lên, nàng nhanh chóng nói: “Chính là chỗ này!”
Tần Tử Thực nhìn nàng một cái, dường như muốn hỏi gì đó nhưng cũng không nói ra. Mà Tô Thanh Y cẩn thận nhìn chằm chằm cảnh tượng trống không ở phía dưới, nhíu chặt mày.
Trước đây nàng có đi qua Vạn Khô cốc một lần, nói là sơn cốc, thật ra là một bình nguyên rất lớn, xương trắng đầy đất, sát khí tận trời, tu sĩ bình thường căn bản không dám tới gần. Vậy mà giờ phút này, rõ ràng phải là cảnh tượng của Vạn Khô cốc vậy mà vẫn là núi non liên miên, một đường lan tới một thung lũng thật lớn.
Bình thường vì Sơn Đô ít ngươi nên vô cùng yên tĩnh, nhưng núi non nơi này lại không như thế, dường như nó bị người ta bổ ra một cái thông đạo, thông đạo có thể chứa được bốn người đi song song, cách mỗi một trăm trượng lại có một tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên đứng trên đám mây, giám thị người đi lại.
Trên con đường này đầy ắp người, đều là người phàm. Dường như bọn họ là từng nhà từng nhà nhét chung một chỗ, giữa người với người không có bất kỳ khe hở nào, một đường chậm chạp đi xuống thung lũng phía dưới, giống như một con rắn lớn không có đầu đuôi, quay quanh giữa vùng núi này.
Toàn bộ cảnh tượng đều vô cùng yên tĩnh, để lộ ra một cỗ quỷ dị khiến người ta cảm thấy khủng hoảng. Tô Thanh Y không dám tùy tiện ra tay, đứng ẩn thân trên đám mây cùng Tần Tử Thực, nhìn cảnh tượng này, âm thầm hỏi hệ thống: “Đây là chuyện gì thế?”
“Tích phân của kí chủ không đủ, không thể thẩm tra. Nhưng mà có lòng nhắc nhở, trong toàn bộ trận pháp này, nhóm kí chủ chỉ có thể thay đổi hành vi mình làm ra, không thể xen vào người khác, hơn nữa chỉ có một lần cơ hội ra tay.”
“Cái gì gọi là chỉ có thể thay đổi hành vi mình làm ra?”
“Chính là, trong thế giới này, các ngươi chỉ có thể can thiệp vào hành động của Lận Quan Tài, ngươi và Tần Tử Thực, ba tu sĩ ngoại giới này thôi, không thể can thiệp vào hành động của người khác. Giống như giờ phút này, ngươi không thể cứu những người này, cũng không thể gϊếŧ Thẩm Phi lúc gặp được hắn. Nhưng nếu ngươi nhìn thấy ngươi ở quá khứ, ngươi có thể gϊếŧ nàng, có thể ngăn cản nàng làm chuyện gì đó.”
Nghe nói như thế, Tô Thanh Y nhíu mày. Vạn Khô cốc này vẫn là một mảng núi non, chứng minh là có lẽ quay về rất nhiều năm trước, Mai Trường Quân đã sống hơn một ngàn năm, ai biết về tới lúc nào của nàng ấy chứ?
“Rốt cuộc bây giờ là lúc nào?”
“Một ngàn năm trước.”
Tô Thanh Y: “...”
Thật sự trở lại một ngàn năm trước rồi!!
Tô Thanh Y cùng Tần Tử Thực đánh giá người ở phía dưới, thấp giọng dặn lại lời của hệ thống vừa nói với nàng. Tần Tử Thực gật đầu cũng không hỏi thêm gì, Tô Thanh Y nhìn hắn một cái, không nhịn được hỏi: “Ngươi không có gì muốn hỏi ta à?”
“Ai cũng đều có bí mật, nếu ngươi muốn nói cho ta biết thì tự nhiên ngươi sẽ nói cho ta biết. Ngươi không muốn nói cho ta biết, ta hỏi ngươi thì sẽ làm cho ngươi khó xử.” Trên mặt Tần Tử Thực bình thản, trong lòng cũng đã có phán đoán, hẳn là Tô Thanh Y có một dạng như pháp bảo hack, đang chỉ điểm cho nàng những thứ này. Không phải tiểu thuyết đều viết như thế à?
Trong lòng Tô Thanh Y có chút cảm động, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ tới lúc thích hợp... Ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ừm.”
Nói xong, hệ thống lập tức chen ngang: “Thẩm Phi tới.”
Cùng lúc đó, Tô Thanh Y liền nhìn thấy trong đám người có một đứa bé đi trước, có một mũi tên lục sắc, nhìn rõ là một thiếu niên.
Thiếu niên này thoạt nhìn có dáng vẻ mới mười hai mười ba tuổi, mặc đồ tơ lụa thêu mây cuộn, rõ ràng là con em nhà giàu, lại mang khuôn mặt trắng bệch, thân hình gầy gò, đi theo sau người nhà mình, từng bước một khó khăn đi chuyển về phía trước động. Bên cạnh hắn đi theo một nữ tử khác, thoạt nhìn mới sáu bảy tuổi, mặc một bộ quần áo vá, gian nan đi về phía trước.
Không ai kéo nàng, cũng không ai quan tâm nàng, bước chân của nàng quá nhỏ, chỉ có thể chạy chậm theo, khi Tô Thanh Y chú ý tới bọn họ, nàng ấy đã hết sức, cả người đều gục trên mặt đất.
Thiếu niên bên cạnh ôm cổ nàng, cũng trong nháy mắt đó, tên đệ tử Trúc Cơ kỳ đứng trên không trung vụt mạnh cây roi lại, giận dữ nói: “Đi mau đi!”
Thiếu niên bị cây roi kia đánh đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, nhưng không buông tiểu nữ hài ra, kéo nàng đứng lên, sau đó dịu dàng hỏi nàng: “Người nhà ngươi đâu?”
Được người kéo đi, nữ hài tử rõ ràng đỡ hơn rất nhiều, ngước đầu lên nhìn thiếu niên, đỏ mắt nói: “Ta... Người nhà của ta chỉ cần đệ đệ, không quan tâm tới ta... Mang theo đệ đệ chạy rồi...”
“Không sao,” Thiếu niên cười cười: “Đừng lo lắng, bọn họ chạy không thoát đâu.”
Nữ hài tử dường như là không hiểu hắn nói gì, mê muội nhìn hắn. Cũng vào lúc này, đám người đột nhiên huyên náo, một con rồng lửa từ trên không gào thét nhào qua, trong nháy mắt đánh chết vài vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ đứng trên không ở bên cạnh. Thiếu niên nhanh chóng kịp phản ứng, trong nháy mắt khi tu sĩ bị gϊếŧ, hắn lập tức kéo nữ hài tử, nói với người nhà mình: “Chạy đi!”
Thiếu niên và người nhà lập tức xông ra ngoài, đám người nhanh chóng tản ra bốn phía, chạy vào trong rừng, Tô Thanh Y kéo tay Tần Tử Thực âm thầm đi theo thiếu niên, Tần Tử Thực nhíu mày nói: “Đây là Thẩm Phi?”
“Đúng.” Tô Thanh Y gật đầu, Tần Tử Thực hơi nghi hoặc: “Sao không trực tiếp gϊếŧ luôn?”
“Chúng ta không thể quyết định vận mệnh của người khác, chúng ta chỉ có thể thay đổi vận mệnh của chính mình. Trong trận pháp này, ngươi chỉ có thể thay đổi chuyện có liên quan đến ba người từ ngoài vào là chúng ta thôi.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Tần Tử Thực lạnh nhạt gật đầu, cùng Tô Thanh Y đuổi theo thiếu niên. Thiếu niên lôi kéo nữ hài tử một đường chạy như điên, một đám tu sĩ phía sau bọn họ đánh nhau, vừa mới bay qua một đỉnh núi, một thi thể tu sĩ ở phía sau hai người nữa chặn trước người bọn họ, giờ phút này tụ tập ít nhất trăm người, cầm đầu chính là Thẩm Phi và người nhà hắn. Hai tu sĩ đứng trên không trung, lạnh lùng nói: “Quay về.”
Mọi người vừa do dự lại vừa sợ hãi, Thẩm Phi nhíu chặt mày, một lúc lâu, mới đột ngột đánh về phía hai người kia, hét lớn: “Chạy!”
Tên tu sĩ cười lạnh, giống như nắm con gà con ném Thẩm Phi trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Không biết tốt xấu!”
Nói xong, thi thể phía sau hai người bọn họ đánh về phía hắn, cũng trong nháy mắt này, nữ hài và người nhà hắn cùng nhau nhào về phía thi thể bên người Thẩm Phi, người nhà Thẩm Phi dây dưa kéo cỗ hung thi kia lại, nói với Thẩm Phi: “Chạy đi!”
Cũng vào lúc này, một nữ tu đột nhiên xuất hiện đánh về phía hai tu sĩ kia, hung thi bị người nhà Thẩm Phi quấn lấy, hai tu sĩ đánh với nữ tu kia, Thẩm Phi bị tiểu nữ hài kéo chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Hắn nhìn hung thi cắn lên cổ phụ mẫu hắn, nhìn máu thịt bọn họ bị kéo xuống từng mảng. Nhìn bọn họ gắt gao nhìn hắn, ôm chặt lấy hung thi, lớn tiếng gào: “Chạy! Chạy đi!”
“Chạy! Tiểu ca ca chạy nhanh!”
Tiểu cô nương ra sức hô to, dường như chỉ sợ hắn quay lại. Nàng nắm chặt tay hắn, vẫn không chịu buông tay, mãi đến khi không còn nhìn thấy phía sau, hai người bắt đầu chạy như điên.
Bọn họ không dám dừng lại, vẫn chạy về phía trước, mãi cho đến lúc sắc trời sáng lên, bọn họ mới chạy ra khỏi cánh rừng, hai người tìm được một cái miếu đổ nát, lúc này mới dừng lại.
Sau khi dừng lại, Thẩm Phi vẫn ngơ ngác, hắn ngồi không nhúc nhích ở trong ngôi miếu đổ nát, tiểu cô nương tìm được trong miếu một cái chậu, lấy nước ở bên ngoài, đưa đến trước mặt Thẩm Phi, rụt rè nói: “Tiểu ca ca, nước này.”
Thẩm Phi chuyển ánh mắt ngơ ngác sang phía tiểu cô nương, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ngươi ở đây...”
Vừa mở miệng thì nước mắt lập tức cũng rơi xuống. Hắn tựa như ý thức được cái gì, run rẩy giơ tay lên che hai mắt mình gào khóc.
Tiểu cô nương sợ hãi, chạy lên ôm hắn, ra sức nói: “Ca ca không khóc... A Mai ở đây... Ca ca đừng khóc...”
Thẩm Phi ôm lấy nàng, vẫn khóc lớn, tiểu cô nương một chút lại một chút vỗ lưng Thẩm Phi, chân thành nói: “A Mai ở đây, ca ca không cần sợ hãi. Về sau còn có A Mai, A Mai sẽ bảo vệ ca ca.”
Thẩm Phi khóc thật lâu, cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại, hắn lau nước mắt, nghiêm túc nhìn chăm chú tiểu cô nương trước mặt, một lúc lâu sau cuối cùng hắn hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Ta gọi A Mai.”
“Họ gì?”
“Họ Lư.”
“Phụ mẫu ngươi không cần ngươi nữa à?”
“Đúng vậy,” Nói xong, A Mai đỏ mắt, tủi thân nói: “Bình thường bọn họ đã nói nữ hài tử không đáng tiền, sau này đều phải gả ra ngoài. Sau đó người xấu vào trong nhà bắt người, bọn họ cũng lặng lẽ mang theo đệ đệ mà bỏ chạy.”
Nghe lời này, Thẩm Phi cười nhẹ, xoa tóc của nàng, ôn hòa nói: “Thế về sau, ngươi coi như người nhà của ta, được không?”
“Ngươi có bỏ ta lại nữa không?” Tiểu cô nương ngửa đầu nhìn hắn, Thẩm Phi lắc đầu: “Sẽ không, ta sẽ vĩnh viễn không bỏ lại ngươi.”
“Được,” Tiểu cô nương nắm chặt tay hắn, cười khanh khách nói: “Ta cũng sẽ không bỏ tiểu ca ca.”
Thẩm Phi dịu dàng nhìn nàng, chậm rãi nói: “A Mai tên này không hay lắm, về sau... Ngươi tên Trường Quân đi. Mai chính là họ của ngươi, ngươi gọi Mai Trường Quân, được không?”
“Được.” Tiểu cô nương gật đầu, nghiêm túc nói: “Trường Quân, rất hay.”
Đến đây, cuối cùng Tô Thanh Y cũng hiểu được, tiểu cô nương này rốt cuộc là ai. Nàng không khỏi có chút thương cảm, nghiêm túc nhìn tiểu cô nương kia, còn muốn tiến lên ôm lấy nàng ấy.
Thẩm Phi cùng Mai Trường Quân nói chuyện trong chốc lát rồi hai người liền đi ngủ, chờ hai người đều ngủ rồi, Tô Thanh Y không nhịn được hỏi hệ thống: “Nói này, ta không can thiệp vào cuộc sống của bọn họ thế ta giúp bọn họ một chút có được không? Cho bọn họ cái chăn mền gì đó...”
“Không nghịch chuyển quỹ tích cuộc đời bọn họ thì có thể, hơn nữa không thể để bọn họ thấy ngươi.”
“Được.” Tô Thanh Y đồng ý, bắt đầu tìm chút chăn mền đồ ăn ở trong Nạp Hư giới mà Tần Tử Thực cho nàng. Trước đó nàng nhét lung tung nhiều đồ vật này nọ vào Nạp Hư giới bây giờ cuối cùng cũng có chút tác dụng, sau khi thi pháp làm cho hai người ngủ say, nàng lặng lẽ đắp chăn lên cho hai người, sau đó đốt lửa rồi đặt chút thức ăn vào bên người họ.
Nàng cùng Tần Tử Thực ngồi bên đống lửa sưởi ấm, chưa tới một lúc, một thanh niên bước vào.
Áo bào màu trắng thuần, mặt nạ bạch ngọc – Lận Quan Tài.
Dường như hắn vội vàng chạy tới, Tô Thanh Y vừa thấy hắn lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi có thể tính ra.”
“Sao ngươi lại đến đây?”
Lận Quan Tài vừa vào cửa đã bắt đầu đặt câu hỏi, Tô Thanh Y cười cười: “Ta còn muốn hỏi ngươi đây, trận pháp của ta trở lại lúc người hiến tế sinh ra, không phải hai trăm năm trước ngươi mới bò ra từ quan tài à, cộng lại thì ngươi cũng năm trăm tuổi, sao lại quay về một ngàn năm trước?”
Nói xong, Tô Thanh Y tưởng tượng ra một chuyện, cau mày nói: “Hay ngươi là Thẩm Phi?”
“Không,” Giọng nói của Lận Quan Tài có chút kích động, hắn lạnh lùng nói: “Ta không phải.”
“Vậy ngươi...”
“Ta là Lận Quan Tài, ta là một người độc lập, năm trăm năm trước ta sinh ra ở trong quan tài, cái này không sai.” Nói xong, Lận Quan Tài rũ mắt, trong giọng nói mang theo chút trào phúng: “Nhưng mà, năm trăm năm trước, thật ra ta đã gần chết.”
“Là một sợi tơ tình của Thẩm Phi, mang theo khí tức của hắn cứu ta sống lại.” Lận Quan Tài nhìn về phía hai đứa bé đang ngủ say, có chút tuyệt vọng nói: “Năm đó Thẩm Phi tu Vô Tình đạo, vì tu đạo đã rút tình cảm của mình với Mai Trường Quân từ trong thân thể ra. Cái này ở Vô Tình đạo gọi là ‘Cắt tơ tình’, tơ tình trên bản chất là tình cảm của người trong cuộc, mang theo chân khí của đối phương. Lúc ấy Thẩm Phi đã là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, chân khí của hắn đã trực tiếp cứu sống ta trong thân thể mẫu thân ta.”
“Từ lúc ta sinh ra đã mang theo tình cảm và ký ức của Thẩm Phi với Mai Trường Quân, nếu như bắt đầu từ sợi tơ tình này thì hoàn toàn chính xác... Là ta bắt đầu sinh ra ở nơi này.”
“Hệ thống,” Nghe đến đó, Tô Thanh Y có chút mờ mịt: “Thế Lận Quan Tài kia thì tính là một phân thân của Thẩm Phi hay là một người hoàn toàn độc lập.”
“Là một người độc lập nhưng hắn không thể gϊếŧ Thẩm Phi.”
“Mẹ kiếp thế chúng ta về đây thì có ý nghĩa gì?”
Tô Thanh Y hỏng mất, hệ thống nói: “Ngươi nói rõ với Lận Quan Tài, tự hắn sẽ có quyết định.”
“Được rồi,” Tô Thanh Y ngẩng đầu nhìn Lận Quan Tài: “Ta phải nói rõ với ngươi một việc, chúng ta trở về chỉ có thể thay đổi chuyện liên quan đến bản thân, không thể thay đổi quỹ tích cuộc sống của người khác. Cho nên trước khi ngươi và Thẩm Phi gặp nhau thì chúng ta ai cũng không thể gϊếŧ Thẩm Phi. Hơn nữa, ngươi chỉ có một cơ hội ra tay thay đổi quỹ tích cuộc đời mình thôi.”
“Ta... Không được tính là một phân thân của Thẩm Phi à?” Lận Quan Tài có chút không yên lòng, Tô Thanh Y lắc đầu: “Lận Quan Tài, ngươi chính là Lận Quan Tài. Cho nên ngươi không ngại thì đi suy nghĩ một chút, cơ hội chỉ có một lần nên làm thế nào mới có thể thay đổi kết quả ở hiện tại đi.”
Nghe nói như thế, Lận Quan Tài không khỏi cười nhạt: “Làm sao mới có kết quả tốt nhất, không phải quá rõ rồi sao?”
“Gϊếŧ ta, để cho ta không tồn tại, không phải là đủ rồi à?”
“Làm cho Thẩm Phi không rút ra sợi tơ tình kia, như vậy ta cũng không sinh ra, Thẩm Phi vẫn sẽ yêu Mai Trường Quân, như vậy hắn cũng không phải bước đến con đường kia.” Trong mắt Lận Quan Tài là một mảng lạnh băng, Tô Thanh Y gật đầu, suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Như vậy có phải là muốn nói chúng ta phải chờ năm trăm năm nữa, chờ tới lúc ngươi sinh ra?”
Nghe nói như thế, khuôn mặt Lận Quan Tài cứng đờ, nhưng mà ba người đều phát hiện, dựa theo quy tắc của hệ thống, cho đến lúc đó ba người bọn họ không được làm một cái gì.
“Hệ thống,” Tô Thanh Y có chút sụp đổ: “Chúng ta phải ở trong này ngây ngốc năm trăm năm sao?!!”
“Hoàng lương nhất mộng[1], trong nháy mắt sau khi trở về, các ngươi vẫn ở tại chỗ đó mà, ngươi sợ cái gì?”
“Không có cách gì đơn giản hơn à?”
“Năm trăm năm cho các ngươi ma luyện tâm tính, không tốt à?”
“Cút...”
“Thật ra thì,” Hệ thống có chút bất đắc dĩ nói: “Ta cũng muốn cho ngươi một biện pháp cao cấp, nhưng mà quyền hạn của ta không đủ. Ta cũng rất muốn để ngươi trực tiếp gϊếŧ chết Thẩm Phi, nhưng mà nếu nghịch chuyển thời không thì không thể muốn làm gì thì làm, thế giới này sẽ loạn mất. Mỗi người chỉ có thể quyết định vận mệnh của chính mình, không có tư cách quyết định vận mệnh của người khác, ngươi có hiểu không...”
“Đã hiểu...” Tô Thanh Y vô cùng đau buồn, nàng ngẩng đầu nhìn mọi người, thông báo với bọn họ: “Xem ra, chúng ta thật sự phải ngốc ở đây năm trăm năm rồi...”
Tần Tử Thực gật đầu, không có phản ứng gì: “Được.”
Lận Quan Tài cũng chậm rãi nở nụ cười nói: “Được. Coi như ta được lời sáu trăm năm, hơn nữa, có thể nhìn nàng ấy lớn lên, thật ra ta rất cao hứng.”
“Ngươi thích Mai Trường Quân à?” Tô Thanh Y muốn xác định một chút, Lận Quan Tài không nói chuyện, hắn quay đầu nhìn tiểu cô nương đang nằm trên đất, chậm rãi nói: “Đúng... Ta thích nàng ấy.”
“Vô cùng, vô cùng thích nàng ấy.”
“Sao ngươi quen với nàng ấy?”
Có lẽ do đêm qua dài, nội tâm Tô Thanh Y dấy lên lòng bát quái, Lận Quan Tài nghĩ lại, chậm rãi nói: “Giống với mấy lời đồn ở bên ngoài thôi... Ta ngây người ở trong quan tài ba trăm năm. Chỗ khác duy nhất là dù ta ở trong quan tài ba trăm năm không đi ra ngoài nhưng ta lại có ký ức rõ nét với thế giới bên ngoài, đây là thứ Thẩm Phi cho ta.”
“Ta nhớ được Mai Trường Quân, ta nhớ được dáng vẻ từ nhỏ đến lớn của nàng ấy, ta biết tất cả tính tình của nàng ấy, cho đến một năm kia, nàng ấy ngồi uống rượu ở trên mộ của ta, ta nhận ra nàng ấy mới nhịn không được bò từ trong quan tài ra.”
“Nàng ấy là một người rất nhát gan,” Nói xong, Lận Quan Tài cúi đầu trong giọng nói chứa đầy dịu dàng: “Tu Âm Dương đạo, vậy mà lại vô cùng sợ quỷ. Lúc từ bò từ trong đất ra, nàng ấy có pháp khí gì đều lôi ra ném hết lên người ta, sau đó thấy ta không phản kháng mới muốn thu ta. Nhưng mà nàng ấy mới là Nguyên Anh kỳ, thu ta hơn hai mươi lần cũng không thành công. Cuối cùng nàng ấy nằm trên mặt đất nói với ta, ngươi tới đi, ngươi muốn làm gì thì lên đi, lão tử không sợ đâu.”
Lận Quan Tài nói xong, âm thanh quanh quẩn trong ngôi miếu đổ nát, cùng với tiếng thở đều của hai hài tử.
Khi đó, hắn nhìn cô nương phóng đãng không biết tiết chế kia dưới trăng, tim cũng đều mềm lại. Hắn không biết đây là cảm xúc của Thẩm Phi hay là cảm xúc của chính hắn, hắn liền dịu dàng nhìn nàng, sau đó chậm rãi mở miệng: “Ta biết ủ rượu.”
Mai Trường Quân từ dưới đất nhảy lên, nắm chặt lấy cổ tay hắn, nghiêm túc nói: “Đại ca, mặc kệ ngươi là người hay quỷ, ngươi đi theo ta đi.”
Nàng lôi kéo hắn trở về khách điếm, cái gì hắn cũng không biết. Bởi vì nhận biết và ký ức của hắn với thế giới này chỉ toàn có quan hệ với Mai Trường Quân thôi. Hắn cũng không biết phải cuộc sống của một con người như thế nào, chỉ biết cuộc sống của Mai Trường Quân như thế nào.”
Mai Trường Quân để hắn tắm rửa, hắn ngâm luôn cả người vào nước, Mai Trường Quân không có cách nào đành phải tự mình xông lên múc nước chà lưng cho hắn. Dùng xà phòng tắm gội đầu, chờ rửa sạch mặt, Mai Trường Quân cầm quần áo đi vào, trong nháy mắt khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, nàng sửng sốt đứng tại chỗ, quần áo ôm trong ngực rơi xuống đất, nàng run run gọi lên một tiếng, sư huynh.
Hắn biết, nàng gọi là gọi Thẩm Phi. Trong nháy mắt đó, thế mà hắn lại có chút không thoải mái.
Từ đó về sau, mỗi ngày nàng đều mang theo hắn. Nàng thích rượu của hắn, nhưng hắn biết nàng càng thích khuôn mặt của hắn hơn.
Nàng thường nhìn hắn ngẩn người, uống nhiều rượu, có đôi khi còn kêu tên Thẩm Phi.
Lúc đầu chẳng qua hắn chỉ cảm thấy không thoải mái, về sau thì học được khổ sở.
Nàng cho hắn mặc quần áo mà Thẩm Phi thích, cho hắn ăn đồ Thẩm Phi thích ăn, hắn biết, nhưng hắn vẫn muốn giả vờ rằng cái gì mình cũng không hiểu. Mỗi ngày ủ rượu cho nàng, rượu lại càng ngày càng khổ.
Nàng mua cho hắn một tiểu viện, hắn ở chỗ đó, xuân ủ rượu hoa đào, hè ủ rượu hoa sen, thu ủ rượu kê, mùa đông ủ rượu hoa mai.
Mỗi tháng nàng đều đi lang thang ở bên ngoài, có đôi khi trở về đầy người toàn vết thương, hỏi nàng đi đâu, làm gì, nàng chưa bao giờ nói.
Sau đó có một ngày, hắn không nhịn được đi theo sau nàng ra ngoài. Hắn liền thấy nàng một đường đi Bồng Lai, tu vi của hắn là Xuất Khiếu kỳ, lặng lẽ đi theo sau nàng, ai cũng không thể phát hiện được, hắn một đường đi theo tới phía trong, liền nhìn thấy Thẩm Phi.
Khi đó Thẩm Phi đang hoan hảo cùng với một nữ nhân khác, Mai Trường Quân đứng ở trong viện, cung kính nói: “Sư huynh, Trường Quân đến rồi.”
Thẩm Phi không đáp lời, bên trong là tiếng nữ nhân kêu tiếng nam nhân thở dốc. Cả người Mai Trường Quân run rẩy, lặp lại lần nữa: “Sư huynh, Trường Quân...”
Còn chưa dứt lời, một trận uy áp đột nhiên đè xuống, Mai Trường Quân bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi, bên trong truyền đến tiếng Thẩm Phi rống giận: “Cút!”
Âm thanh của nữ nhân ở bên trong phát ra càng cao lên, Mai Trường Quân khó khăn bò từ dưới đất lên, theo tiếng nữ nhân hét lên một tiếng chói tai sau đó bên trong không có âm thanh gì nữa. Mai Trường Quân lau đi máu tươi ở khóe miệng, ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Phi đang đi đến trước mặt mình, nặn ra một nụ cười: “Sư huynh...”
“Người đâu? Đã gϊếŧ rồi?” Thẩm Phi vừa mới làm xong, tâm tình dường như không tệ lắm, dáng vẻ tùy tiện khoác một kiện áo choàng, lộ ra l*иg ngực lõα ɭồ, khoanh tay trước ngực hỏi. Mai Trường Quân trả lời lại: “Một trăm hai mươi ba nhân khẩu nhà Hạ Trưởng lão đã bị gϊếŧ hết.”
“Một trăm hai mươi ba nhân khẩu?” Thẩm Phi cười lạnh: “Nhà còn có còn một đứa nhỏ đâu?”
Mai Trường Quân không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, Trầm Phi cúi người xuống, đưa tay bóp cắm nàng, ôn hòa nói: “Trường Quân, là ngươi nói chỉ cần có thể ở lại bên cạnh ta, cho dù làm chó cũng đồng ý, đúng không?”
“Phải...”
Vừa dứt lời, một cái tát lập tức đánh lên mặt Mai Trường Quân, Thẩm Phi giận dữ nói: “Ta còn chưa cho ngươi làm chó, cho ngươi làm sói mà ngay cả một đứa nhỏ cũng không cắn chết được hả!”
“Sư huynh, hắn chính là một đứa nhỏ!” Mai Trường Quân hét lên. Thẩm Phi cười lạnh: “Năm đó bọn họ có thương tiếc ta và ngươi là đứa nhỏ à?”
“Cút đi.” Thẩm Phi phất tay: “Đi gϊếŧ hài tử kia, không mang đầu hắn tới gặp ta thì đời này ngươi đừng tới đây.”
Mai Trường Quân đi ra, Lận Quan Tài lặng lẽ đi theo phía sau nàng. Ngày đó trời đổ mưa to, nàng đi trong mưa rất lâu.
Sau đó nàng đi vào một tiệm rượu, uống say mèm, hắn nhìn nàng khóc, nhìn nàng gọi tên Thẩm Phi, trong lòng một mảng mờ mịt.
Hắn đã không phân rõ được rốt cuộc hắn đối với nàng là tình cảm gì.
Hắn thích nàng, hắn yêu nàng, nhưng phần tình cảm này cuối cùng là của ai chứ? Là Lận Quan Tài hay là Thẩm Phi?
Hắn ôm nữ tử say đến rối tinh rối mù về phòng, rửa mặt cho nàng giống như bình thường. Sau đó nàng ôm hắn, khóc gọi hắn: “Đừng đi... Đừng đi...”
“Ngươi ôm ta một cái...” Nàng khóc lóc cầu xin hắn: “Ngươi ôm ta một cái đi... Đã nhiều năm rồi ngươi không ôm ta...”
Nước mắt của nàng giống như đại dương mênh mông bao hắn ở trong đó. Hắn không thể thở nổi, chỉ có thể trầm luân.
Hắn không thể biết được cảm xúc đó là gì, quay đầu đi, ra sức hôn nàng.
Bọn họ dây dưa cùng một chỗ, nàng ôm chặt lấy hắn. Trong toàn bộ quá trình, nàng đều khóc, đưa tay xoa khuôn mặt của hắn, gọi hắn, Thẩm Phi, Thẩm Phi.
Hắn chôn ở trong thân thể nàng, một người hơn ba trăm tuổi lại khóc như một đứa nhỏ.
“Trường Quân...” Hắn khóc gọi nàng: “Ta là Lận Quan Tài... Ta là Lận Quan Tài mà...”
“Thẩm Phi...” Nhưng mà người ở dưới thân hắn lại giống như cái gì cũng không biết, nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn nhìn người bên cạnh, vội vàng đứng dậy rời đi. Ngày hôm đó hắn đi hỏi thăm nhà của Hạ Trưởng lão kia, tìm được đứa nhỏ nhà đó, khi đối phương mang vẻ mặt mờ mịt thì hắn ra tay cắt lấy đầu nó.
Sau đó hắn trở lại khách điếm, trên đường đi hắn nhìn thấy một cái mặt nạ bằng bạch ngọc.
Hắn nhớ tới ánh mắt của nàng khi nhìn hắn, hắn nghĩ là hắn không thể nào chịu được ánh mắt như vậy nữa. Thế là hắn mang theo đầu đứa bé còn dính máu đi đến trước quầy bán mặt nạ bằng bạch ngọc kia, trong tiếng hét sợ hãi của mọi người, hắn lấy mặt nạ xuống đeo lên mặt mình.
Sau đó hắn cầm theo cái đầu về giao cho Mai Trường Quân.
“Ta biết ngươi sẽ không bỏ được hắn, ta hiểu.”
Hắn chậm rãi mở miệng: “Về sau người mà ngươi không xuống tay được, giao cho ta đi.”
“Thật xin lỗi...” Sắc mặt Mai Trường Quân trắng bệch, lại nói: “Ngươi đi đi.”
“Ta không thích ngươi, Lận Quan Tài,” Mai Trường Quân run rẩy nói: “Thật xin lỗi, ta không nên coi ngươi thành hắn. Ta không thích ngươi, ta không thể hại ngươi.”
“Vậy hắn thích ngươi không?” Nam nhân dưới mặt nạ bạch ngọc lẳng lặng nhìn Mai Trường Quân: “Hắn cũng không thích ngươi, nhưng người có thể rời xa hắn sao?”
Mai Trường Quân không trả lời, rất lâu sau đó, nàng mới chậm rãi nói: “Không giống nhau... Hơn chín trăm năm... Ta yêu hắn hơn chín trăm năm, Lận Quan Tài, hắn là mạng của ta, ta không buông được.”
“Ngươi cũng thế,” Lận Quan Tài nghiêm túc mở miệng: “Ngươi cũng là mạng của ta.”
Không có ngươi, ta sẽ không sống.
Không có ngươi, ta không muốn sống.
Nếu như không phải bởi vì nam nhân kia yêu sâu đậm như vậy, nếu như không phải vì sợi tơ tình này yêu ngươi, sao ta có thể sống được? Làm sao gặp được ngươi? Làm sao lại giống nam nhân kia, yêu ngươi sâu đến vậy?
Mai Trường Quân không khuyên được hắn, giống như hắn cũng không khuyên được Mai Trường Quân.
Nhưng hắn không giống với Mai Trường Quân, hắn yêu đến mức không đành lòng làm nàng bị tổn thương, vậy là hắn đồng ý với nàng, hắn sẽ thử đi yêu người khác, đi rất nhiều nơi.
Nhiều năm như vậy, hắn đã đi trời nam biển bắc, lấy năng lực thông Âm Dương nổi danh Tu chân giới. Nhưng mà cho dù hắn đi đến đâu, đều không quên ủ rượu, ủ thật nhiều thật nhiều rượu, rồi chờ ngẫu nhiên gặp được Mai Trường Quân ở quán rượu, hắn sẽ nói một câu: “Gần đây ta ủ vài vò rượu, ngươi cầm uống đi.”
“Không phải cố ý ủ cho ngươi đâu, chỉ là đúng dịp mà thôi.”
Cũng không biết có thật sự tin hay là giả vờ, tóm lại nàng cũng không hỏi hắn. Nàng cũng không bảo hắn tháo mặt nạ bạch ngọc xuống, nên là trước đến nay không biết khuôn mặt nam nhân dưới mặt nạ bạch ngọc kia đã từ từ thoát khỏi dáng vẻ của Thẩm Phi, có khuôn mặt của riêng mình.
Có một ngày vào lễ hoa đăng, hai người bọn họ gặp nhau trên đường, hắn tháo mặt nạ xuống, tặng nàng một chiếc hoa đăng.
Nàng không nhận ra hắn, sau khi nhận lấy hoa đăng, thoải mái cười với hắn.
Hoa đăng rất đẹp, nàng nói: “Đáng tiếc, ta đã có người trong lòng rồi.”
Hắn nói hắn biết.
Nàng vẫn không chủ động tìm hắn, mãi cho đến một năm kia Nhiễm Diễm đọa ma, vì trợ giúp bạn tốt chạy trốn mà nàng tìm tới hắn.
Sau đó, rốt cuộc nàng càng ngày càng thường xuyên tìm hắn, mỗi lần đều là vì Nhiễm Diễm.
Sau này, Nhiễm Diễm bị đệ tử và đệ đệ của nàng bán đứng, lọt vào vòng vây mai phục của nhóm nhân sĩ chính đạo, sau đó hồn phi phách tán. Nàng khóc tìm đến hắn, nàng nói, Lận Quan Tài, ngươi dẫn ta đi Minh giới đi, ta muốn tìm nàng ấy.
Hắn đưa nàng đi Âm Dương giới, trên đường đều là người bị chết oan. Hắn chèo đò đưa nàng vượt sông Vong Xuyên, Mai Trường Quân đột nhiên nói, Lận Quan Tài, nếu ta chết ngươi có đến nơi này tìm ta không?
Sau đó không đợi hắn trả lời, nàng lại nói: “Không đúng, ta mà chết thì ngươi không tìm thấy ta được. Năm đó ta diệt Quỷ Thi môn, dùng cờ Dẫn Hồn mở ra cửa Âm Dương, Minh giới đã sớm không chứa ta, thiên địa cũng không chấp nhận ta.”
“Nếu ta chết,” Nàng khẽ cười: “Ngươi hãy chôn thi thể ta ở trong viện mà ta mua cho ngươi.”
Hắn không nói chuyện, trong nháy mắt đó, thật ra hắn muốn quay đầu hỏi nàng, vì sao.
Vì sao muốn chôn ở nơi đó, vì sao khi kết thúc lại muốn về chỗ của hắn?
Thẩm Phi đâu?
Nhưng mà hắn lại không hỏi.
Hắn cùng nàng tìm khắp Minh giới cũng không tìm được Nhiễm Diễm.
Lại đi Bồng Lai với nàng.
“Ta vẫn biết sẽ có ngày này,” Lận Quan Tài thản nhiên mở miệng: “Ta vẫn biết, có một ngày, Thẩm Phi sẽ phát điên, Trường Quân sẽ vì hắn mà chết. Mỗi ngày ta đều chuẩn bị xong để nàng ấy đi tìm chết, nhưng mà ta không nỡ.”
“Đến lúc chết, nàng ấy cũng chưa được nhìn Lận Quan Tài chân chính.”
[1]: Hoàng lương nhất mộng: 南柯一夢 [Nam Kha nhất mộng] (giấc mộng Nam Kha)
Trong "Nam Kha ký thuật" của Lý Công Tá đời nhà Đường có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy chàng đến nước Hòe An. Thuần được vua Hòe An cho vào bái yết. Thấy Thuần tướng mạo khôi vĩ nên gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng to lớn.
Đương lúc vợ chồng Thuần sống một cuộc vương giả, cực kỳ sung sướиɠ thì bỗng có giặc kéo đến vây quận Nam Kha. Thuần đem quân chống cự. Giặc đông mạnh, Thuần thua chạy. Quân giặc vây thành đánh phá. Công chúa nước Hòe An, vợ của Vu Phần chết trong đám loạn quân.
Thuần Vu Phần đem tàn quân về kinh đô tâu lại vua cha. Nhà vua nghi kỵ Thuần đã đầu hàng giặc, nên tước hết phẩm hàm, đuổi về làm thường dân. Thuần oan ức vừa tủi nhục, khóc lóc bi thương... Vừa lúc ấy thì Thuần chợt tỉnh dậy, thấy mình nằm dưới gốc cây hòe, trên đầu một nhành cây hòe chĩa về phía nam. Cạnh Thuần lại có một ổ kiến lớn. Bầy kiến kéo hàng đàn hàng lũ trèo lên cây hòe.
Cũng có sách chép:
Đời nhà Đường có một nho sinh họ Lữ đi thi không đỗ. Trở về, dọc đường, vừa buồn lại vừa đói nên ghé vào một ngôi chùa con bên cạnh khu rừng, xin đỡ lòng. Chùa nghèo, nhà sư nấu kê thay gạo đãi khách.
Vì mệt mỏi nên họ Lữ nằm một lúc thì ngủ khò. Chàng thấy mình đã thi đỗ, được quan chức cao, nhà vua lại còn gả công chúa, phong cho chàng làm phò mã và cho đi trấn nhậm một nơi. Thật là vinh quang phú quý, không ai bằng. Nhưng khi đi đến nửa đường thì bỗng gặp quân giặc đỗ đến đánh. Lữ chống cự không lại. Lính hộ vệ bị gϊếŧ. Xe kiệu bị đập phá tan tành. Chúng thộp cổ cả vợ chồng Lữ, đưa gươm kề họng... Lữ hoảng hốt, kêu lên một tiếng, giựt mình thức dậy mới biết là chiêm bao.
Mà giữa lúc ấy nồi kê cũng chưa chín.
Trong tác phẩm "Cung oán ngâm khúc" của Nguyễn Gia Thiều, có câu:
Giấc Nam Kha khéo bất bình,
Bừng con mắt dậy, thấy mình tay không.
Trong bài "Lạc đường" của Tú Xương cũng có câu:
Giấc mộng Nam Kha khéo chập chờn,
Trong tác phẩm "Đoạn trường tân thanh" của cụ Nguyễn Du, có câu:
Tiếng sen khẽ động giấc hòe.
Trong "Bích câu kỳ ngộ" cũng có câu:
Đèn thông khêu cạn, giấc hòe chưa an.
Cổ thi có câu:
Trăm năm một giấc kê vàng.
"Kê vàng" cũng gọi là gạo "hoàng lương", một thứ ngũ cốc nhỏ như cát, màu vàng. Nhà nghèo bên Tàu ngày xưa dùng kê để ăn thay gạo.
Trong "Đoạn trường tân thanh" có câu:
Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai.
"Giấc Nam Kha", "Giấc hòe", "Giấc mộng kê vàng" hay "Giấc hoàng lương" đều do điển tích trên. Có nghĩa sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng.
Đồng nghĩa với thành ngữ này là:黄粱一梦 [Hoàng Lương nhất mộng] (giấc mộng Hoàng Lương)、黄粱美梦 [Hoàng Lương mĩ mộng] (Hoàng Lương mộng đẹp)、白日做梦 (mơ giưa ban ngày) . (Xem thêm kì số 23)
Trái nghĩa với thành ngữ là:
梦想成真[ mộng tưởng thành chân] ( mơ mà thành thật)、心想事成 [tâm tưởng sự thành](lòng mong muốn mà sự thành)、天从人愿 [thiên tòng nhân nguyện](trời theo ý người)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Huyền Huyễn
- Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta
- Chương 46: Bồng Lai (7)