- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Thần
- Chương 8: C8
Kiếm Thần
Chương 8: C8
Cao Hâm Bằng tức giận muốn thổ huyết, lần này lão dẫn đội vậy mà đã chết hết toàn bộ, khi trở về chắc chắn sẽ bị tông môn trách phạt. Sử lý không khéo có thể còn bị tước đi vị trí tứ trưởng lão.
“ Hôm nay lão phu liều với các ngươi.” Cao Hâm Bằng một ngụm nuốt lấy Thánh Linh Hoa. Thân thể hắn sau đó nảy sinh kịch biến, cơ bắp xé rách quần áo không ngừng phát triển, hai cánh tay lại càng là quá khổ, lông tóc cũng cấp tốc dài ra, trông chẳng khác gì một con dã nhân. Đây chính là công dụng khác của Thánh Linh Hoa, cuồng hoá chi thể. Sẽ tức khắc đạt được lực lượng khủng khϊếp nhưng sẽ tạm thời mất đi lý trí, bản thân rơi vào cuồng loạn, còn thêm từ vi về sau sẽ không thể tăng lên. Việc gϊếŧ gà lấy trứng này người thông minh tuyệt đối sẽ không làm nhưng Cao Hâm Bằng lúc này đã tức giận đến mất hết lý trí, lão chỉ muốn gϊếŧ chết Kiếm Tuyệt Thiên đám người. Hư không khẽ chộp liền có hai thanh lục quang bảo kiếm xuất hiện. Đây cũng là bản mệnh của hắn, gọi là Thanh Vân song kiếm.
“ Mau chạy đi. Chúng ta không đánh lại hắn đâu.” Điệp Hồng am hiểu kỳ hoa dị thảo, nàng biết người trước mắt đã rơi vào cuồng hoá tuyệt không ai trong sân đủ sức chống lại. Chỉ có ngay lập tức đào tẩu mới mong giữ được mạng.
Nhưng mọi sự đều đã trễ, Cao Hâm Bằng nhanh chóng phát ra đợt công kích đầu tiên, song kiếm chém loạn tạo ra một trận lốc xoáy nhỏ, chém đổ vô số cự thụ. Vạn Ảnh Tùy Hình phát động, Kiếm Tuyệt Thiên nhanh chóng tránh thoát được đòn công kích, Lực Vô Địch cùng Bạo Phong Đao tốc độ chậm hơn, không kịp phản ứng liền trúng chiêu, bị vô số phong đao nhỏ bé cắt vào người, máu mè bê bết. Cao Hâm Bằng khởi thế muốn tiếp tục công đến thì phía xa Địa, Thủy, Hoả,Phong bốn đạo linh phù trực tiếp đánh lên người, phun ra mấy ngụm tiên huyết rồi lại bình thản đứng dậy.
“ Tới nữa đi.” Cao Hâm Bằng khuôn mặt khinh bỉ nhìn về Vương Tiêu Dao đang lơ lửng trên không. Thiếu niên nhiệt huyết sao có thể chịu nổi khıêυ khí©h, liền tế ra tiếp bốn đạo thánh phù, Kim,Lôi,Quang,Ám, ngưng tụ thành một quang cầu khổng lồ, chuẩn bị ném ra.
“ Không được, mau chạy” Kiếm Tuyệt Thiên nhìn thấu tâm cơ lão, muốn chạy đến cứu viện nhưng lại bị Cao Hâm Bằng bất ngờ phóng ra thanh đâm thẳng lên người. Vương Tiêu Dao nhìn thấy không kìm nổi phẫn nộ, trực tiếp ném ra quang cầu. Cao Hâm Bằng cũng trực tiếp lao đến, dùng thân thể ngạnh kháng. Thân thể lão vậy mà như một quả lưu tinh, phá toái quang cầu, đầu gối hướng bụng dưới Vương Tiêu Dao một kích. Thân thế Vương Tiêu Dao không chịu nổi chấn lực, như diều đứt dây bay nhanh về sau, liên tiếp đυ.ng ngã mấy cây đại thụ mới triệt tiêu cổ lực đạo kia, thê thảm nằm trên đất.
“ Kiếm huynh, ta phối hợp cùng huynh.” Điệp Hồng biết người đã không còn lý trí thì huyễn thuật cũng vô dụng, trực tiếp thu hồi sương mù, đeo vào mấy chiếc vòng của Mộng Huyễn Linh, thân thể bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động. Kỹ thuật như một vũ công chuyên nghiệp, từng động tác đều quyến rũ lòng người, vòng eo nhỏ bé đong đưa qua lại. Kiếm Tuyệt Thiên còn không hiểu nàng đang làm gì thì chợt thấy Cao Hâm Bằng không ngừng trào ra máu tươi. Lúc này hắn mới chú ý, từng đợt âm thanh rung lắc của những chiếc vòng kia vậy mà tạo thành sóng âm công kích, theo mỗi bước đi chuyển của Điệp Hồng mà không ngừng đánh lên thân thể Cao Hâm Bằng. Mấy chiếc vòng tay tưởng như tầm thường kia chính là thượng cổ xếp thứ tám trong Binh Khí Bảng, gọi là Lạc Hồn Chuông, bạn sinh bình khí của Huyễn Linh Tiên Tử. Công dụng trực tiếp sát thương nội tạng địch nhân bằng âm thanh, vô hình vô ảnh lại cực kỳ khó đề phòng. Nếu lúc này do Huyễn Mộng Linh trực tiếp sử dụng thì chỉ lần lắc chuông đã lấy mạng Cao Hâm Bằng này.
“ Mau gϊếŧ hắn. Ta sắp không trụ được rồi.” Điệp Hồng la lớn. Lạc Hồn Chuông tuy bá đạo vô song nhưng tiêu hao nguyên lực cũng cực lớn, nàng chỉ mới thôi động một phần trăm uy năng đã cảm thấy nội thể khô cạn, sợ rằng chỉ có thể tiếp tục kiên trì thời gian một chén trà. Kiếm Tuyệt Thiên nhìn thấy bộ dáng kia của Điệp Hồng cũng liền ý thức được chuyên gì, mở ra Sát Vực lao đến.
“ Hì hì. Tóm được ngươi rồi.” Cao Hâm Bằng dùng tốc độ khủng khϊếp né khỏi nhất kích tất sát, tả thủ cũng bắt được Kiếm Tuyệt Thiên, trực tiếp xem như quả bóng ném mạnh hướng Điệp Hồng.
Nàng nguyên khí khô cạn không thể tránh kịp trọng kích, trực tiếp phun ra mấy ngụm tiên huyết, ướt đẫm quần áo Kiếm Tuyệt Thiên rồi ngất đi.
Cao Hâm Bằng từng bước tiến gần hai người, vươn cao cự thủ. “ Ngươi chết chắc rồi.”
“ Ngươi chết thì có.” Vương Tiêu Dao từ trên cao hét lớn, phóng xuất đạo Mộc hệ linh phù cuối cùng, khống chế mấy cái dây leo quấn chặt Cao Hâm Bằng. Sau đó, trên không định trụ thân hình, liên tục tung ra vô số cước pháp quái dị.
“ Tiêu Dao ngươi không sao chứ!?”
“ Không cần lo, ta có nhuyễn giáp hộ thể. Ngươi tự lo cho mình trước đi thì hơn.” Vương Tiêu Dao mở miệng nhưng cước bộ vẫn không chậm đi một nhịp. Lúc hắn bị đánh văng, một ít máu tươi đã văng lên nhẫn bảo thạch khiến nó phát ra lục sắc quang man vô cùng chói loá. Kết quả trong đầu không biết tại sao lại hiện ra bộ Càn Khôn Liên Hoàn Cước Pháp. Cảm thấy có chút hiệu quả thực chiến nên cũng liền như hiện tại thì triển.
“ Sư tôn. Ta đến giúp ngươi.” Lang Khiếu Thiên không biết từ đâu lao đến, một trảo đánh lên bả vai Vương Tiêu Dao. Nhuyễn giáp kim quang đại phóng, trực tiếp hoá tán lực công kích, còn lại chút phản chấn khiến Vương Tiêu Dao lảo đảo bước lên mấy bước . Chỉ chờ có vậy, hữu quyền Cao Hâm Bằng lập tức phá mây đấm ra. Kình lực áp xúc tức thì bùng phát, mạnh mẽ đến mức nhuyễn giáp cũng có phần không triệt tiêu hết cỗ lực đạo ấy, trực tiếp tổn thương nội tạng Vương Tiêu Dao, khiến hắn cũng bị đánh văng đến chỗ hai người Kiếm Tuyệt Thiên.
Chứng kiến hai tên bằng hữu đều bất tĩnh nằm bên cạnh, Kiếm Tuyệt Thiên nội tâm như mặt hồ bị bốc lên, cuồn cuồn gợn sóng. Một hồi tràn cảnh chém gϊếŧ hiện về trong tâm trí. Nơi đó cũng giống cũng giống với hôm này. Một tên ma đầu thản nhiên tàng sát, máu tươi khắp nơi, xung quanh đều là thi thể. Kiếm Tuyệt Thiên đau đớn tột cùng, hắn ôm đầu kêu gào. Âm thanh phát ra là sự kết hợp của sợ hãi, bi thương, tuyệt vọng và thống hận. Miệng không ngừng lảm nhảm câu nói ta muốn mạnh hơn, hắn giờ cũng giống Cao Hâm Bằng, trực tiếp phát điên.
Lang Khiếu Thiên nhìn thấy bộ dáng kia hết sức kinh thường, định dùng một trảo giải thoát cho hắn. Nhưng hữu trảo đã sắp kề cổ thì lại bị vô số hắc lôi đánh văng xa trăm trượng.
Tru Tiên phát ra một đạo tử sắc huyền quang như lúc bên trong sơn động.
" Ngươi....". Kiếm Tuyệt Thiên vô hồn lảm nhảm. Trong đầu đang vang lên thanh âm bảo hắn hãy tiếp tục phẫn nộ, tiếp tục câm hận, tiếp tục gϊếŧ.
" Gϊếŧ. Tiếp tục gϊếŧ...." Kiếm Tuyệt Thiên trực tiếp cầm lấy Tru Tiên, từ từ đứng dậy. Tru Tiên lúc này dường như cũng rất vui mừng, liên tục run lên, phát ra từng hồi thanh âm quái dị. Cuối cùng phát ra nồng đậm tử quảng, trực tiếp biến hoá.Thân kiếm đen tuyền hoá tử sắc, bên xuất hiện vô số phù văn huyền bí, khí tức thượng cổ cũng trực tiếp lần tràn, chui kiếm kéo dài ra, xuất hiện thêm vô số xích sắt quấn quanh, chỉ chừa một phần nhỏ để đặt tay. Thình thoảng còn phát ra hắc lôi kêu tí tách.
Tru Tiên vốn do oán niệm của Độc Cô Ngạo cắn nuốt vô số hắc lôi mà ngưng tụ ra. Nhưng đó mấy ngàn năm yên tĩnh, oán khí có phần tiêu tán. Nay lại căn nuốt oán khí của Kiếm Tuyệt Thiên nên mới lấy lại một phần sức mạnh vốn có.
Kiếm Tuyệt Thiên hữu thụ chạm Tru Tiên, tức thì vô tận nguyên lực như hải nạp bách xuyên, cuồn cuộn chảy vào nội thể. Toàn bộ thương thế trên người cũng lấy tốc độ không thể tính được mà khôi phục.
Mũi kiếm hướng thẳng Cao Hâm Bằng như khıêυ khí©h, lão giã kia như cũng hiểu ý, gầm thét mấy tiếng rồi lập tức lao đến. Cả hai lúc nãy không có bộ dáng của tu sĩ đánh nhau mà ngược lại càng giống với phàm nhân, với dã thú. Ngươi đâm ta một kiếm, ta đấm ngươi một quyền, cứ thế dùng thân thể liều mạng giằng co. Nửa canh giờ sau cả hai đã đầy mình vết thương. Biết không thể tiếp tục kiên trì been cũng một kích phân thắng bại. Cao Hâm Bằng toàn lực một quyền, Kiếm Tuyệt Thiên nhất kiếm đâm thẳng.
Không gian rơi vào yên tĩnh. Rồi từ giữa mi tâm Cao Hâm Bằng Thất Sắc Hoa dần dần hiện ra, thất sắc thanh quang chiếu rọi bốn phía như báo hiệu cho chiến thắng của Kiếm Tuyệt Thiên, Cao Hâm Bằng trực tiếp vẫn lạc.
" Thú vị thật. Không ngờ trong không gian này lại ẩn chứa nhiều chí bảo đến vậy." Một giọng nói the thé vang vọng bốn phía rừng cây, một tên hắc y nhân hư không xuất hiện trước mặt Kiếm Tuyệt Thiên, hữu thủ chộp lấy Thánh Linh Hoa, tả thủ xách lấy thi thể Cao Hâm Bằng trực tiếp phóng đi.
Kiếm Tuyệt Thiên gầm thét phát ra nhất kích nhưng bị người kia nhẹ nhàng đánh tan. Hắn muốn đuổi theo nhưng lại bị một quyền cực mạnh của Độc Cô Ngạo đánh ngất. Lúc tỉnh dậy hắn hoàn toàn không nhớ chuyện mình đã gϊếŧ chết Cao Hâm Bằng, càng không nhớ hắc y nhân kia. Nghe Độc Cô Ngạo kể lại mọi chuyện không khỏi kinh ngạc nhìn về Tru Tiên, theo lời lể hắn hiểu được đó chính là trạng thái Cuồng Sát, nếu không mau chóng kích hoạt Sát Phá Lang thì sớm muộn sẽ bị Tru Tiên chiếm đoạt thân thể, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ngoài ra còn biết được hai vị tiền bối vì muốn đám người mình có kinh nghiệm thực chiến nên mới âm thầm giúp đỡ, nghiền ép thực lực Cao Hâm Bằng đám người xuống còn Tứ Tinh cảnh mới dễ dàng bị bọn hắn đánh bại như vậy. Còn hắc y nhân kia theo suy đoán của Huyễn Mộng Linh ít nhất cũng là Thất Tinh cảnh, loại tồn tại mà hiện tại hắn không thể trêu vào.
Sau một hồi nói chuyện Điệp Hồng, Vương Tiêu Dao cũng tĩnh lại, cả ba cùng Lực Vô Địch đám người đêm đó cùng nhau no say, xưng huynh gọi đệ hết sức vui vẻ. Sáng hôm sau, như lời Mộng Huyễn Linh, toàn bộ đám người đều bị không gian chi lực cưỡng ép tống ra ngoài.
Thời gian ở dị không gian đã trải qua hơn tháng, bên ngoài lại chỉ có ba ngày. Nhưng ba ngày này cũng đủ làm hai người Lâm Thần,Hải Minh mệt đến lã người. Hai lão phải liên tục không ăn không nghĩ, rót nguyên lực vào dị không gian, căn bản đã là không thể kiên trì, nên khi nhìn thấy Vương Tiêu Dao bước ra tâm tình kích động, mừng đến mức buông lỏng cánh tay khiến thông đạo không gian kích liệt lung lay, hù cho đám người một phen khϊếp vía.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Kiếm Thần
- Chương 8: C8