Chương 7: C7

Âm Dương Thánh Thế kích hoạt, nội thể Vương Tiêu Dao truyền đến một cổ lực đạo luân hồi không dứt. Vung tay nhất chưởng liền phá toái khối cự thạch gần đó. Một phen kinh ngạc mà nhảy dựng lên.“ Ha ha ha. Thì ra ta lợi hại như vậy. Ha ha ha.”

Mộng Huyễn Linh trông thấy biểu tình không khỏi mỉm cười, nhưng nàng lại nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.” Đừng mừng vội. Các ngươi bây giờ tu vi đều không có, miễn cưỡng dùng mấy loại bí kỷ mà chiến đấu cũng không quá nỗi Nhất Tinh cảnh. Gặp phải đám người kia, chắc chắn táng mạng.” Nàng nói đoạn liền nhìn đến Điệp Hồng. “ Cả ngươi cũng không còn tu vi đúng không!?”

“ Cái gì. Ngươi không phải lúc trước cũng rất bá sao!?” Vương Tiêu Dao ngạc nhiên chỉ chỉ Điệp Hồng, chỉ thấy nàng thở dài. “ Lúc nãy cứu hắn một mạng là dùng tuyệt kỷ bản môn, Sinh Mệnh Tương Giao, đem ta toàn bộ tu vi đẩy vào việc thể hắn ngăn cản ma tính. Giờ đây....."

“ Không có cách khôi phục sao!?” Kiếm Tuyệt Thiên âm trầm hỏi ra. Điệp Hồng cùng gật đầu ừ một cái. Hắn trước giờ không có bằng hữu cũng không biết an ủi người khác, chỉ biết nắm chặt tay nàng. Vậy mà Điệp Hồng lại mỉm cười. Trong đôi mắt hắn nàng cảm nhận được một loại tâm tình khó tả. Đôi khi có những thứ không cần nói ra, cũng không thể nói,chỉ cần một ánh mắt thực sự chân thành đã có thể khiến người ta cam nguyện tình tưởng.

“ Không sao, không sao. Không có phá đi sẽ không thể xây lại. Ta thấy các ngươi chi bằng cứ như vậy, chiếu cố lẫn nhau, với tư chất của ba người các ngươi sớm muộn sẽ siêu việt trước kia thôi.” Mộng Huyễn Linh ăn ủi, nàng còn lấy trong người Độc Cô Ngạo ra hai bộ công pháp ném cho Vương Tiêu Dao. Lần lượt danh tự Cửu Bộ Đăng Thiên và Bách Bộ Xuyên Thương, đều là bộ pháp đỉnh cấp thời thượng cổ.

Suốt một tháng sau, ba người được hai vị tiền bối chỉ dạy ngày ngày đều gian khổ tập luyện, dù tu vi vẫn không có tăng lên nhưng chiến lực đã có thể chiến một trận với Nhị Tinh cảnh. Kiếm Tuyệt Thiên còn muốn ở lại thêm ít lâu nhưng biết được ba ngày sau không gian chi lực sẽ cưỡng ép truyền tống tất cả ngoại nhân ra ngoài cũng liền từ bỏ ý định.

Theo chỉ dẫn của Mộng Huyễn Linh và người đi suốt trăm dặm, cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời. Trước mắt vô số kỳ hoa dị thảo tràn ngập thiên địa nguyên lực, nơi này chính là bách thảo viên được Mộng Huyễn Linh khổ sở chăm sóc. Nàng là muốn ba tên tiểu bối này cầm đi vài gốc linh thảo, xem như món quà cuối cùng nhưng ở đây thứ nào cũng trân quý, mãi lựa chọn đến chiều cả ba mới phần mình quyết định.

Buổi sáng ngày thứ hai, Vương Tiêu Dao thi triển Cửu Bộ Đăng Thiên bước thứ nhất, trên không dạo chơi, mãi đến khi hắn trở về thì liền mang bộ dáng hớt ha hớt hãi. “ Kiếm ngốc, Hồ Điệp, bọn người xấu kia đang ở gần đây, chúng còn bắt trói đám người Thanh Hư đạo quán nữa. Trước khi Ô đạo nhân qua đời đã giao phó chức vị quán chủ lại cho ta. Nếu ta không cứu họ ông ta sẽ hiện hồn về đòi mạng mất. Xin hai ngươi đó, giúp ta lần này đi.” Hắn mếu máo cầu xin trông vô cùng thê thảm. Kiếm Tuyệt Thiên cùng Điệp Hồng cũng hết cách, theo hắn đi một chuyến.

Bước vào một khu đại sâm lâm che trời, bốn phía đều có cây lớn che chắn, ánh nắng không thể lọt dù chỉ một tia, phía dưới cũng mọc đầy thực vật kỳ dị. Ba người đi hết một canh giờ cuối cùng nhìn thấy đệ tử Thanh Hư đạo quán bị trói quanh mấy thân đại thụ, xung quanh còn có Lực Vô Địch nhóm người. Người Lang Nha Trại đang thì phụ trách canh gác. Vương Tiêu Dao nóng ruột muốn xông ra cứu người nhưng bị chặn lại.

“ Ngươi không thấy ba tên kia cũng đang ở đây sao!?” Vương Tiêu Dao hướng ánh nhìn theo hướng ngón tay Điệp Hồng chỉ. Ở đó lão giã Cao Hâm Bằng đang trên không tĩnh toạ, thôi động Thất Sắc Thánh Linh Hoa chữa trị cánh tay bị cụt của mình. Lang Khiếu Thiên cùng tên thuộc hạ Kiếm Đế Cung duy nhất còn sống cũng đang đứng bên cạnh hộ pháp. Sau khi Kiếm Tuyệt Thiên ba người rơi xuống vực, Cao Hâm Bằng cũng đưa tên thuộc hạ kia đến một hoang trấn trị thương, vô tình gặp được Lang Khiếu Thiên, hai tên cao già gặp nhau. Cao Hâm Bằng như nhìn thấy bản thân lúc trẻ liền lập tức thu nhận đệ tử, tên kia cũng liền đem bảo vật mình khổ công giành được dâng lên cho sư phụ làm lễ vật ra mắt.

“ Không ngờ là Thất Sắc Thánh Linh Hoa, thánh vật liệu thương trong truyền thuyết. Nếu như ta đạt được thì sẽ cứu được vô số mạng người rồi.” Điệp Hồng không ngừng cảm thán, nàng là y sư, nhìn thấy thánh dược trong tuyền thuyết không khỏi động tâm.

“ Cứu người quan trọng hơn, ngươi mau nghĩ cách đi.” Vương Tiêu Dao lắc lắc cánh tay Điệp Hồng nhưng bị nàng đánh mấy phát cũng liền ngoan ngoãn đứng qua một bên.

“ Để ta đi đánh lạc hướng bọn chúng.....” Kiếm Tuyệt Thiên còn chưa nói hết đã bị Điệp Hồng cướp lời. “ Ngươi bây giờ không thể trực tiếp đối chọi với bất kỳ ai trong bọn chúng. Ta thấy lão già kia đang liệu thương, tuyệt đối sẽ không thể dị động. Chi bằng ta dùng huyễn thuật che đậy, công tử ngốc hắn tranh thủ hỗn loạn chạy đi cứu người, ngươi theo sau thủ hộ cho hắn, nếu có bất trắc cùng nhau ứng biến, thấy sao hả!?”

“ Làm theo lời ngươi đi.” Cả hai đồng thời lên tiếng làm Điệp Hồng có chút tự hào mà đỏ mặt.

Vạn vật vi không. Thiên địa hư ảo. Nhất Niệm Khống Nhân Tâm.

Điệp Hồng tụng niệm mấy câu khẩu quyết, sau đó một làn sương hư ảo không biết từ đâu lan đến. Đám Lang Nha Trại có chút kinh hoảng vung đao tứ phía nhưng lại bị Vương Tiêu Dao dùng tốc độ nhanh như thiểm điện chạy đến đánh ngất từng tên một.

Cao Hâm Bằng thấy có sự lạ liền lên tiếng. “ Khiếu Thiên, con đến đó xem có chuyện gì, tại sao bạn ngày lại xóa sương mù dày đặc như vậy chứ!?”

“ Tuân mệnh sư tôn.” Nói đoạn, lắc mình vọt vào màn sương, đi được mấy bước thì trước mắt hiện ra vô số mỹ nữ ăn mặc không đàng hoàng vây lấy hắn. Quỷ háo sắc Lang Khiêu Thiên sao có thể cầm lòng trước mỹ cảnh nhân gian, lập tức ôm trái, sờ phải, vô cùng thoã mãn. Điệp Hồng nhìn thấy hắn như vậy lòng không khỏi khinh bỉ. Nhưng cũng tại một khắc nàng phân tâm Lang Khiếu Thiên liền vô thức tĩnh lại chứng kiến có kẻ đến cứu người, thiết trảo tay phải nhanh chóng chộp tới. Vương Tiêu Dao kinh hoảng, xuất ra Bách Bộ Xuyên Dương. Hai luồn âm dương nhị khí cường đại không thể đỡ đánh văng Lang Khiếu Thiên ra bên ngoài.

“ Khiếu Thiên, có chuyện gì vậy!?” Cao Hâm Bằng thấy đệ tử bị trọng thương không khỏi kích động.

“ Là huyễn cảnh, có kẻ đến cứu người.” Lang Khiếu Thiên, bò dậy, ôm ngực trả lời.

“ Khốn khϊếp, ngươi mau đi gϊếŧ chúng.”

Tên thuộc hạ vừa nghe liền nỡ nụ cười lạnh bay đến nhưng sau một khắc cũng bị đá văng trở về.

“ Khốn nạn. Là kẻ nào dám xem vào chuyện của lão phu.” Cao Hâm Bằng giờ đã tức đến đỏ mắt, lão vận dụng thực lực, khuếch đại tiếng nói thành gió lớn thổi đi đa số sương mù. Vương Tiêu Dao ngay lập tức bại lộ.

“ Cao Lão Tiền bối, ta chỉ là đi ngang qua đây thôi, tạm biệt.” Vương Tiêu Dao vừa quay lưng đào tẩu thì bị Lang Khiếu Thiên đứng chắn trước mặt.

“ Vương công tử, lại gặp nhau rồi.”

“ Ai rãnh gặp ngươi chứ.” Cửu Bộ Đăng Thiên bước thứ nhất nhanh chóng thi triển nhưng do tu vi chênh lệch hoàn toàn không thể chạy thoát . Dù sao đứng trước mặt cũng là Thần Quang, Tam Tinh cảnh cường giả, sao có thể nói thoát là thoát. Bước thứ hai tung ra mới miễn cưỡng kéo ra chút khoảng cách.

Kiếm Tuyệt Thiên từ đầu nấp trong bóng một cây đại thụ, xuất ra một kiếm muốn đánh lén Lang Khiếu Thiên nhưng bị tên Kiếm Đế Cung thuộc hạ cản lại. Hắn là Thần Khí Ngũ Tinh, còn khó đối phó hơn Lang Khiếu Thiên một bậc.

Đám người đã được cởi trói, lợi dụng hỗn loạn lui về chỗ Điệp Hồng. Nàng lúc này cực kỳ khổ sở, một mặt dùng sương mù che giấu vị trí, một mặt giúp đám người trị thương lại càng chóng xuống sức.

Vương Tiêu Dao tâm cảnh qua một tháng này tu luyện cũng đã nảy sinh biến hoá. Hắn đột nhiên bước ra bước thứ ba, tốc độ bạo tăng mấy lần làm Lang Khiếu Thiên một phen kinh ngạc, hắn dồn hết khí lực vào đôi chân, bức tốc đuổi theo. Ngay khoảng khắc bản thân sắp bị tóm, Vương Tiêu Dao từng người nhảy lên, lộn một vòng bay ra sau Lang Khiếu Thiên. Đại não phi tốc truyền đến cảm giác nguy hiểm. Hắn biết mình đã trúng kế nhưng lại không dừng được cổ quán tính khủng khϊếp, chỉ có thể tiếp tục hướng phía trước lao đến.

Bách Bộ Xuyên Dương, lại xuất ra, một đạo hắc quang quét lên thân thể làm Lang Khiếu Thiên ngã nhào về phía trước, cày ra một đoạn dài gầp hai mét trên mặt đất mới triệt tiêu hết toàn bộ lực lượng. Hắn đau đớn muốn đứng dậy thì lại thấy thấp thoáng một đạo linh phù bay về phía mình. Cơ thể tức khắc truyền đến cảm giác như bị đại sơn đè lên, đau đớn nằm trên đất kêu la.

Cửu sắc linh phù của Vương Tiêu Dao qua một tháng này cũng đã nạp lại. Vừa rồi tung ra chính là Thổ linh phù. Dùng sự nặng nề, vững chảy của đại địa chi lực đè ép Lang Khiêu Thiên tại nơi đây. Ngày nào linh phù không bị gỡ xuống, hắn tuyệt đồi không thể đứng dậy.

" Sói ngốc. Ngươi cứ từ từ ở đây tận hưởng đi. Hi hi" Vương Tiêu Dao bỏ mặt hắn mà quay đi.

Kiếm Tuyệt Thiên bên này chiến đấu không mấy thuận lợi. Cách biệt thực lực là quá lớn, hắn nhanh chóng rơi xuống hạ phong. Nhớ lại lúc trước bản thân mình Lục Tính cảnh, muốn gϊếŧ tên này dễ như trở bàn tay nhưng giờ lại bị hắn nghiền ép đến mức né đông né tây có chút khó chịu. Sát Phá Lang do cách biệt thực lực cũng không thể phát huy thực lực.

Liên tục tránh né, cuối cùng Kiếm Tuyệt Thiên phát hiện ra bản thân đã bị tên kia dồn ép đến một nơi cực kỳ nhỏ hẹp, không còn khoảng trống để tránh thoát.

“ Chết đi.” Tên kia cười âm hiểm, chém ra một kiếm.

Thời khắc tưởng chừng mất mạng thì có hai thân ảnh chớp động hiện ra chắn phía trước hắn. Là Lực Vô Địch và Bạo Phong Đao, hai người này tu vi Thần Quang, Tam Tinh cảnh liên thủ cũng tạm thời phá vỡ thế công.

“ Mau liên thủ với bọn họ kết liễu tên kia đi.” Nghe được Điệp Hồng truyền âm, Kiếm Tuyệt Thiên cũng nhanh chóng hiểu chuyện.

Tru Tiên phát ra thanh âm nghe như vạn nhân kêu khóc, kế đến vùng không gian bán kính trăm dặm sát khí bốc lên đầy trời, người ngửi vào trông mũi không khỏi ho khan vài tiếng. Chỉ trong một sát na không biết bằng cách gì Kiếm Tuyệt Thiên đã đứng ngay sau tên kia. Cao Hâm Bằng bên ngoài quan sát hại mắt trợn trừng, lão thấy rõ đầu người kia từ từ rơi xuống.