Liên tục mấy chục đạo công kích, cuối cùng Lâm Thần cũng phá ra một vết nứt không gian dài chừng nửa mét, bên trong vậy mà hình thành một không gian khác có núi non sông hồ, phong cảnh hoàn toàn khác biệt.
“ Dùng huyễn trận ẩn giấu dị không gian. Thủ pháp này quả thực lợi hại.” Lâm Thần cảm thán. Hắn lại muốn thôi động lệnh bài tiếp tục công kích huyễn trận thì nghe phía sau truyền đến thanh âm của Vương Tiêu Dao, kinh hoảng quay đầu liền bị một đạo bạch quang từ trong vết nứt đánh thẳng vào người, trọng thương rơi xuống.
Vương Tiêu Dao từ xa cũng tăng thêm mấy phần tốc độ, bay đến đỡ lấy. “ Lâm bá bá, người không sao chứ.”
“ Không sao. Đa tạ công tử giúp đỡ nhưng sao người lại đến nơi nguy hiểm này!?”
Vương Tiêu Dao chưa kịp trả lời thì đã nghe mấy tiếng ho khan của Hải Minh, lão cuối cùng cũng đuổi tới.
“ Hai người bọn ta sợ ngươi chết nên mới tới giúp.” Hải Minh nói mấy lời mỉa mai cốt để Lâm Thần không để tâm đến sự có mặt của Vương Tiêu Dao, sau đó liền đánh lạc hướng. “ Tập trung phá huyễn trận trước đã.” Từ trong hư không một ma pháp trương hiện ra, Hải Minh cầm vào trong tay quơ quơ mấy cái liền hiện ra một đạo hư ảnh phù văn bay thẳng về phía huyễn trận. Khắc sau thiên địa ảm đạm, vô số nhũ quang từ trong vết rách không gian bắn ra tứ phía, theo sau một nữ tử cũng từ đó bước ra.
Nữ nhân này mặc một bộ áo cánh dơi, hạ thân váy ngắn để lộ xích cước lăng không. Mái tóc nàng dài buông xoã, tùy ý bay lượn trong gió, khuôn mặt gầy gò. Toàn thân nàng đều có màu nhũ bạch, đến cả hai mắt cũng như vậy, nếu không phải nàng đang cử động thì người ta đã cho rằng chỉ là một bức ngọc tượng. Nàng hiện thân mang theo phía sau vô số trận văn, chúng lấy cự sơn làm tâm không ngừng hướng bốn phía khuếch đại, cuối cùng vây thành vòng tròn đường kính mười dặm. Đây mới là hình dáng thật sự của huyễn trận, khi chưa phá trận bất kể kẻ nào bước ra khỏi đều bị hoá đá.
“ Cuối cùng cũng hiện thân rồi à.” Hải Minh đắc ý nhìn nàng.
“ Cút đi. Cút đi. Cút đi.” Nàng thì thầm mấy câu trong miệng sau đoa lại ôm mặt cười điên cuồng, trong tiếng cười hàm chứa sát khí kinh người.
Vương Tiêu Dao khó hiểu nhìn nàng sau đó quay sang Hải Minh. “ Hải bá bá, nàng ta xảy ra chuyện gì vậy.”
Hải Minh âm trầm. “ Nàng gọi là Trận Linh, bí pháp cao cấp do pháp trận sư tạo ra để bảo vệ trận pháp. Nhưng mà......” Nói đến đây có chút ngập ngừng, thở dài nói tiếp. “ Nhưng mà theo ta biết huyễn trận thông thường sẽ chỉ dùng Huyễn Yêu trấn thủ, Trận linh như nàng vốn chỉ được dùng trong sát trận.
“ Cái gì chứ!?” Lâm Thần bên cạnh nghe thấy giật mình. “ Ngươi phá trận được chứ!?”
Hải Minh lắc đầu, cười lạnh mấy tiếng, sau đó thở dài. “ Ta liều mạng giữ chân nàng, ngươi đưa công tử trốn đi.” Lão phất tay, một đạo cuồng phong thổi mạnh hai người Vương Tiêu Dao. Hải Minh nhìn theo hướng hai người nở một nụ cười rồi quay sang nữ yêu không ngừng đánh ra mấy đạo phù văn.
Nữ yêu thấy mấy đạo phù văn đánh tới không chút sợ hãi, hai tay bắt thủ ấn, mấy đạo hư ảnh xúc tu liền hiện ra phía sau lưng, theo nàng chỉ huy không ngừng đánh trả phù văn của Hải Minh. Mười mấy chiêu qua đi, Hải Minh có chút rơi xuống hạ phong, bị đánh trúng đầu vai trái, chưa kịp định thần liền tiếp tục nhận phải ba đợt công kích, văng xa hai mét. Nữ yêu cười lên khanh khách, nàng tụ lực, muốn tung sát chiêu kết thúc trận đấu.
Lúc này hai người Vương Tiêu Dao cũng dừng lại trước ranh giới trận văn tạo nên. Lâm Thần trong lòng hỗn loạn, một mặt hắn muốn đến giúp Hải Minh, mặt khác muốn đưa Vương Tiêu Dao an toàn thoát thân, nội tâm đấu tranh một hồi lâu, Lâm Thần quỳ xuống. “ Công tử, lão phu không thể thấy huynh đệ mình chết mà không cứu, cũng không thể bỏ mặc người. Ta chỉ còn cách đưa người thoát khỏi đây sau đó chôn cùng Hải Minh ở nơi này. Sau khi ra ngoài người phải tự lo liệu rồi.” Âm thanh già nua có thêm vài phần bi đát.
“ Rừ.....rừ.....” Nữ yêu gầm nhẹ, ném hắc bạch quang cầu trong tay về phía Hải Minh.
“ Rầm rầm rầm. “ “ Xoẹt xoẹt xoẹt.”. Hai đạo thanh âm vang lên trong sân. Trước mắt Hải Minh hai bóng người đang đứng chắn. Bên trái hoa bào bay trong gió, công tử gia của hắn Vương Tiêu Dao. Bên phải là hắc y nhân thần bí Kiếm Tuyệt Thiên kia. Hải Minh thấy rõ lúc công kích vừa đến thì liền thấp thoáng kiếm quang bay đến chém nát luồng hắc cầu, bạch cầu thì bị lôi điện đánh đến tiêu tán, chính là hai thiếu niên kia đã ra tay.
“ Hải bá bá không sao chứ!?” Vương Tiêu Dao quay lại hỏi.
Hải Minh lắc đầu, hắn vừa định kêu Vương Tiêu Dao bỏ trốn nhưng khi thấy sau lưng hắn ta có cửa đạo quang sắc linh phù đang phiêu động, lập tức kinh ngạc. Hắn nhận linh phù kia gọi Cửu Thiên Thánh Phù, pháp bảo tùy thân của Vương Hoang. Nghe nói do Thánh Linh Hoàng Giả, vị đại năng trong giới Phù sư ngưng tụ ngũ hành nguyên tố cùng Lôi, Phong,Quang,Ám mà thành, khi vận dụng có thể phát ra công kích nguyên tố tương ứng, trong một lần đấu giá hội được Vương Hoang mua lại, giữ khư khư không dám dùng dù chỉ một lần. Giờ lại hiện trên thân Vương Tiêu Dao, sự cưng chiều bên trong cả người ngu cũng rõ.
Lúc Lâm Thần quỳ xuống cầu xin Vương Tiêu Dao hắn đã không đành lòng thấy hai vị bá bá theo mình từ nhỏ bỏ mạng nên cũng đem báu vật của phụ thân ra dùng để giúp Hải Minh phá trận. Còn Kiếm Tuyệt Thiên từ đầu đã trà trộn trong đám người, hắn muốn để Lâm Thần cùng Hải Minh phá trận sau mới hiện thân nhưng thấy bọn họ quá vô dụng, đều bị đánh trọng thương nên mới ra tay tương cứu.
Huyễn trận nữ yêu thấy người đến ngày càng mạnh trong lòng có chút dao động, lập tức công kích phát ra ngày càng dồn dập, hiểm ác hơn, ba người Kiếm Tuyệt Thiên phải chật vật chống trả. Bên dưới cũng không khá hơn, số người chết đã hơn trăm, đám người còn lại cũng có chút thực lực mới miễn cưỡng chèo chống đến giờ khắc này.Lâm Thần bị thương cũng từ xa bay đến gia nhập vòng chiến.
Kiếm Tuyệt Thiên đột nhiên phát ra nhất kích đánh văng nữ yêu ra xa, lập tức tranh thủ thời gian cùng đám Vương Tiêu Dao thương nghị. Theo kế hoạch của hắn Hải Minh am hiểu trận pháp phụ trách chỉ đạo người bên dưới tấn công vào những nơi yếu hại trong trận nhằm suy yếu nữ yêu. Vương Tiêu Dao cùng Lâm Thần sẽ ngăn cản nữ yêu, tranh thủ chút thời gian chờ hắn đánh thức năm tên Kiếm Đế Cung kia sau đó tất cả hợp lực đồng loạt tung sát chiêu phá trận. Đám người nghe thấy gật đầu đồng ý, riêng phần mình chấp hành. Kiếm Tuyệt Thiên thấy mọi chuyện đã ổn lập tức lăng không hướng thanh cự kiếm trung tâm này đến.
Nơi kia một lão giã ngoài tám mươi, râu tóc bạc phơ đang đứng. Lão tuy già nhưng phong thái vẫn rất tốt, thẳng lưng mở ngực, chân còn đạp lên chui kiếm lơ lửng trên không trông cũng có mấy phần bá khí. Hắn dẫn đầu Kiếm Đế Cung lần này, địa vị tứ cung chủ, tên gọi Cao Hâm Bằng. Kiếm Tuyệt Thiên nhìn lão khinh bỉ cười, sau đó nhất kiếm chém ra.
Cao Hâm Bằng gầm lên dữ dội, hai mắt trợn tròn. “ A...a...a... Kẻ nào dám ám toán lão phu!?”. Khi liếc thấy có người cầm kiếm đứng cạnh liền bùng lên sát khí. " Là ngươi đã chém đứt cánh tay lão phu!?"
“ Hừ. Nếu ta không làm vậy ngươi thoát khỏi huyễn cảnh được sao.” Kiếm Tuyệt Thiên hờ hững đáp. Hắn cố ý dùng nỗi đau nhục thân để kí©h thí©ɧ não bộ Cao Hâm Bằng thoát ra khỏi huyễn cảnh nên mới trực tiếp chém đoạn cánh tay hắn, quả thực kế sách thành công mỹ mãn
Cao Hâm Bằng nghe đến huyễn cảnh liền giật mình liếc sơ một vòng, cuối cùng lão đã minh ngộ. Nhớ lại lúc mình định tiến đến cự sơn thì bị một đạo nhũ quang chiếu vào mắt, sau đó cảnh vật trước mắt biến thành vô số châu báu, tinh thạch khiến lão kích động đến phát điên, mãi mê nhặt hết món này đến món khác thì đột nhiên đại não truyền đến cảm giác đau buốt liền mở trừng hai mắt. Lão thật không ngờ với thực lực của bản thân lại dễ dàng rơi vào huyễn trận của kẻ khác, có chút xấu hổ không biết phải nói gì.
“ Đứng đó làm gì chứ, nhanh đánh thức người của ngươi rồi cùng ta phá trận.” Nói đoạn Kiếm Tuyệt Thiên lại bay ngược lại chỗ đám Vương Tiêu Dao.
Cao Hâm Bằng biết huyễn trận này hung hiểm không dám chậm trễ liền ra tay. Nhưng hắn lại không ra tay ác độc như Kiếm Tuyệt Thiên mà chỉ dùng kiếm đâm vào chân, thủ pháp cùng lực đạo đều tính toán kỹ càng, chỉ làm bị thương không để lại hậu quả nghiêm trọng.
Thấy đám Kiếm Đế Cung đã ổn thỏa Kiếm Tuyệt Thiên gầm lớn một tiếng. “ Xuất chiêu.”
Vương Tiêu Dao chờ đợi đã lâu, nghe thấy liền mừng rỡ huy động năm cái phù văn cuối cùng công kích, ngũ hành chi lực hoá ra bản tướng đánh tới. Lâm Thần cũng giơ cao lênh bài, triệu hoán một đầu cự Ngưu hư ảnh công tới. Hai người phân ra trái phải cùng lúc công kích đến nữ yêu. Dưới mặt đất Hải Minh tập hợp toàn bộ lực lượng đám người vào một đạo cự đại phù văn hình chữ Sát, từ dưới đánh lên. Kiếm Tuyệt Thiên trên đỉnh đầu triệu hoán hư ảnh cự kiếm màu đen nhánhchém thẳng xuống. Đám người Kiếm Đế Cung nhìn thấy chiêu này cực kỳ chấn động, đó chính là chiêu bọn họ định tung ra, cũng là tuyệt kỹ thành danh của Kiếm Đế Cung, gọi là Nhất Kiếm Câu Hồn Trảm. Ngoài tông chủ ra thì bọn hắn chưa từng thấy ai có thể tùy tiện sử dụng chiêu này vậy mà điều khó tin ấy lại hiện ra ngay trước mắt. Thật không thể tin được. Có chút kinh ngạc nhưng đám người cũng biết đây là giờ khắc gì nên gạt bỏ suy nghĩ, hợp lực cùng đánh ra Nhất Kiếm Câu Hồn Trảm, chính diện đánh tới.
Nữ yêu bị vây bởi năm đạo công kích, biết rõ không còn đường thoát liền sinh ra tâm thế liều mạng. Đầu tiên nàng ta hấp thụ toàn bộ thiên địa nguyên khí quanh cự sơn, sau đó hút cạn sinh mệnh lực của đám người bị nàng hoá đá. Hai đạo lực lượng khổng lồ nhập thể làm nàng trương phồng lên, hoá ra hình dáng một con chương ngư. Bát túc như roi da quất tới. Khi hai bên chính thức và chạm một tiếng nổ cực lớn vang lên, chấn lực sinh ra đẩy đám người văng ra tứ phía, bụi cát bay lên đầy trời không còn thấy được bất cứ thứ gì.