“Hắc hắc. Trận pháp này ta dùng hàn băng vĩnh cửu phương bắc, thông qua dục hoả trời tây tế luyện một trăm ngày mà thành, khi chạm phải da thịt liền sinh ra phản ứng, băng hoả nhị khí công phá tâm mạch đau đớn như bị ngàn vạn con kiến bò trên người. Ta xem hai ngươi làm sao phá trận đây!?” Âm thanh ma mị của Nam Huyền Trí từ bốn phương tâm hương vọng đến, thân thể khắc trước đã hư ảo rồi biến mất. Lần này căn bản muốn ẩn thân đánh lén.
“Ngươi có thể tự vệ chứ?” Kiếm Tuyệt Thiên nói với Điệp Hồng, hắn tuy kiên kỵ trận này nhưng bằng bản thân lăn lộn bao lâu đã lĩnh giáo kha khá kỳ trận nên có chút tin tưởng bản thân có khả năng nhẹ nhàng phá trận, chỉ sợ nữ nhân bị thương sẽ vướng tay.
“Ta không sao, ngươi không cần lo.” Nàng lạnh lùng nói ra, tay phải tế ra Lạc Hồn Chung.
“Tốt.” Kiếm Tuyệt Thiên để lại một câu, chân khẽ điểm thân thể đã vọt ra, trường kiếm trái đâm phải chém, công kích ngập trời lại thêm tốc độ hắn thập phần nhanh nhẹn nên thủy long gần như không kịp phản đòn đã bị chém thành trăm mảnh, rơi xuống phía dưới hoà hợp với hải dương.
“Ngây thơ. Thủy long, hợp.” Âm thanh Nam Huyền Trí lại vang lên, tiếng cười vô cùng sảng khoái, hải dương tiếp tục cuộn trào, lần này vậy mà xuất hiện hắn hai cột nước cuộn xoắn, thân thể thủy long nhanh chóng tái hiện, chỉ là lần này có đến hai con.
Kiếm Tuyệt Thiên có chút sững sốt, một khắc khựng lại liền bị đối phương thừa cơ bắn đến một đạo thủy tiễn. Trường kiếm quét ngang, từ công hoá thủ, nhưng nước vốn bản chất mềm mại khó lường, khi đánh lên thân kiếm liền hoá tán tứ tung hình thành càng nhiều đạo công kích nhỏ.
Nội tâm kinh hô không tốt, sát khí từ Sát Phá Lang nhanh như điện xẹt, vào giây phút tối hậu quan đầu bao lấy quanh người mới giúp hắn thoát được một kích.
Loại nước kia quả không hổ danh, sát khí trùng trùng kia đến cả cương thiết cũng khó bì vậy mà chỉ thoáng tiếp xúc đã bị ăn mòn không ít, vài địa phương sát khí bị ăn mòn đến mức nước thấu đến y phục, một mảnh cháy xém còn đang bốc khói.
“Ha ha ha. Băng Hoả Thanh Thủy của ta thế nào?” Giọng cười Nam Huyền Trí vô cùng tự đắc, đây là một trong những đại sát kỹ của y, bằng tu vi Tam Tinh cảnh hiện tại nếu toàn lực thì triển thì có khả năng miễu sát Tứ Tinh hậu kỳ. Xưa nay những kẻ nhập trận thì mười người chết chín, âm độc vô cùng. Tiếp đến, hai đầu rồng lại cùng lúc bắn ra thủy tiễn, Kiếm Tuyệt Thiên chuyển công hoá thủ mới miễn cưỡng cầm hoà, nhưng sát khí cũng phải vận chuyển đến năm phần mới bảo hộ được thân thể.
“Vô sỉ.” Điệp Hồng bên ngoài mắng lớn, nàng trước đó từng giao thủ với Nam Huyền Trí, cá nhân đánh giá đối phương không phải loại chiến sĩ thích giao đấu trực diện mà lại càng giống ma pháp sư xa luân chiến nhưng không ngờ lại dùng biện pháp đánh lén bỉ ổi như hiện tại, thật không biết xấu hổ.
“Lạc hồn chung....” Nàng muốn niệm khẩu quyết nhưng chưa thành thì đã bị một bàn tay trong hư không định trụ. Nam Huyền Trí thanh âm vang bên tai. “Chuyện này không đến lượt ngươi xem vào, ngoan ngoãn đứng một bên ta liền có thể để ngươi toàn mạng.”
Ban đầu, Điệp Hồng còn muốn giãy dụa nhưng lại cảm nhận mấy đạo linh lực khủng khϊếp truyền đến, cảm giác cơ thể bị dị khí xâm nhập khó chịu vô cùng, thoáng cái kinh mạch đã bị khoá toàn bộ, chút khí lực cũng không thể phát ra.
Kiếm Tuyệt Thiên đối phó hai đạo công kích tuy có chật vật nhưng công kích không loạn, biến hoá đều có đường lối, cuối cùng nhìn thấy sơ hở, trường kiếm đâm ra một đạo hắc quang u ám thấu thể thủy long mà ra.
Dù do trận pháp ngưng tụ nhưng khi bị thương thủy long vẫn đau đớn rống lên, sau đó thân thể cũng đổ xuống ầm ầm. Hải dương bên dưới chịu chấn lực khoáy lên vô số con sống nhỏ. Trường kiếm quay lại thế công, Kiếm Tuyệt Thiên lăng không chạy thành vòng quanh thủy long còn lại phát kiếm khí.
Đáng tiếc, chỉ qua chục chiêu âm thanh Nam Huyền Trí lại vang lên, điệu cười vô cùng cao ngạo. Bên trong nơi ẩn nắp Nam Huyền Trí cổ tay khẽ đảo, bên ngoài mặt nước lại cuộn trào, thoáng đã tụ lại thêm hai con thủy long.
“Không thể.” Điệp Hồng thất kinh la lên. Nếu chém chết một con liền phân thành hai thì đến lúc nào mới có thể phá trận chứ, đây căn bản vượt quá mấy loại trận pháp thông thường. Tuy uy lực không sánh được huyễn trận của Mộng Huyễn Linh nhưng độ khó chịu lại hơn gấp mấy lần.
Trên thực tế, cái thâm ảo của thủy long trận này không phải nằm ở Đoạt Mệnh Thanh Thủy mà chính là khả năng phân tách của thủy long. Rất nhiều người cứ nghĩ chém chết thủy long sẽ phá được trận mà bị lầm tưởng, kết cục, một sinh hai, hai sinh bốn, bốn sinh tám, sau cùng, bị vô số thủy long đồng loạt công kích, thân thể dính đầy Đoạt Mệnh Thanh Thủy mà tan biến thành hư vô.
Kiếm Tuyệt Thiên thiên phú cực cao, từ sau khi chém thủy long lần đầu đã nhận ra huyền diệu nhưng không dám chắc nên mới đánh ra chiêu vừa rồi, không ngoài dự liệu, thủy long càng gϊếŧ càng đông. Điểm này minh ngộ về sau chiêu số của hắn đã hoàn toàn là phòng thủ chí cao, trường kiếm quang thân múa tít, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một tầm lưới khí bao quanh thân thể từ bốn phương tám hướng, chiêu này so với Âm Ba Hư Võng càng thêm uy lực, một giọt độc thủy cũng khó lọt qua.
Nam Huyền Trí nhìn thấy người này vậy mà nhìn thấu bản thân tiểu xảo nhanh như thế nội tâm cũng chấn động không thôi. Trung Địa cũng từng có mấy thiếu niên thiên tài bị y dùng trận này vây gϊếŧ, đáng tiếc bọn họ tâm cao khí ngạo, tự chỉ thực lực thông thiên nên khinh thường chém loạn, kết cục gọi đến chục đầu thủy long khiến bản thân hôi phi yên diệt, phí hết một đời anh tài.
Kiếm Tuyệt Thiên trước mắt lại không giống, tuy hắn hiện tại tuy chỉ thủ không công nhưng Nam Huyền Trí có thể nhìn ra, nếu hắn muốn có thể lập tức chấn sát ba đầu thủy long kia. Khắc này đối phương biểu hiện chính là muốn từ trong phòng thủ tiềm ra điểm phá trận. Loại người có thực lực lại không cao ngạo, biết nhẫn nhịn thật đúng khẩu vị Nam Huyền Trí, nếu khôn phải đạo bất đồng bất tương vi mưu thì hắn chắc sẽ thu Kiếm Tuyệt Thiên làm đệ tử, truyền thụ y bát cả đời.
Miệng đắng chát nói ra mấy chữ đáng tiếc.
“Kiếm Tuyệt Thiên, ta đã thấu hết tâm cơ ngươi, nếu ngươi muốn tiềm chỗ sơ hở của ta thì cứ việc. Nói ngươi biết, trận này vốn không có thứ đó, chỉ có thể dùng chấn lực khủng bố phá đi thôi.” Âm thanh Nam Huyền Trí truyền đến, nhưng lỗ tai Kiến Tuyệt Thiên không lọt một chữ.
Kiếm Tuyệt Thiên tuy không am tường trận pháp nhưng cũng biết rõ trận pháp muốn bố trí đều cần trận nhãn, khi trận nhãn vỡ nát thì trận pháp có mức nào lợi hại cũng sẽ lập tức sụp đổ, chí cao đại trận hay tiểu trận đều không vượt được quy tắc này. Nam Huyền Trí kia chỉ là dùng lời nói mê hoặc lòng người, căn bản y cũng không thể tự mình tăng lên số thủy long, tối đa quyền hạn cũng chỉ là đẩy nhanh quá trình bắn ra thủy tiễn cũng phương vị công kích.
Bên ngoài, Điệp Hồng khung cảnh quan sát liền là vô số thủy tiễn trong suốt bắn ra, gặp phải lưới kiếm khí liền văng tung toé như cơn mưa nhỏ vô cùng đặc sắc. Tuy vậy, nhưng nàng biết loại kia nguy hiểm bậc nào, vừa thủ thân vừa phải tìm ra trận nhãn, loại việc nhất tâm nhị dụng này khó khăn muôn trùng, không phải người có tinh thần lực lớn mạnh liền sẽ tức khắc thất bại. Nàng thật muốn xông đến trợ chiến, nội tâm cảm giác ghét nhất chính là nhìn người thân trước mắt vẫn lạc, năm đó sư tôn vì cứu nàng mà bị người gϊếŧ chết, chuyện kia đến giờ vẫn là ám ảnh nội tâm to lớn, như bóng ma ám lấy cuộc đời nàng.
Thế giằng co cứ thế kéo đến mấy trăm chiêu qua đi vẫn không có biến đổi. Nam Huyền Trí trên tạo nghệ pháp trận đã đến cấp độ thượng thừa, đem trận nhãn ẩn giấu đến múc không tài nào nhìn thấu. Kiếm Tuyệt Thiên thì hoàn toàn ngược lại, tu vi không đủ dẫn đến linh lực hạn chế, càng đấu lâu càng sinh ra bất lợi. Tuy bề ngoài vẫn ngang tay nhưng nhịp thở của hắn đã loạn, mồ hôi trên tráng không ngừng lăn xuống, cay xoè cả mắt, nếu cứ tiếp tục kiếm võng không quá chục chiêu sẽ bị phá.
Thời khắc tối hậu quan đầu, trường kiếm trong tay muốn buông lõng đột nhiên trong sân một hồi biến hoá diễn ra. Trên cao từ đâu bay đến một đạo thân ảnh cao lớn, từ trên không hạ lạc như lưu tinh giáng thế, chấn lực khi gia chạm bề mặt hải dương phân ra hai luồng sóng cao quá đầu người bắn lên tung toé. Tiếng gầm của y lớn như trâu, oai như hổ, vừa ra đã chấn động thủy long công kích. Khối nước trong người chúng không ngừng chấn động.
“Hỏng rồi.” Nam Huyền Trí nhíu mày thật chặc.
Lúc Điệp Hồng cùng hắn giao thủ, cự nhân kia đã lao lên tấn công nhưng đáng tiếc bị quái nhân quấn băng đi theo hắn cản lại, hai người đánh thành một đoàn rời khỏi Hoả Vân Thôn. Giờ khắc này cự nhân xuất hiện nơi này chẳng phải nói tên thuộc hạ kia đã bị đánh bại. Sớm không đến, muộn không đến lại đến đúng lúc Kiếm Tuyệt Thiên sắp bại, sợ rằng người sống cuối cùng đã khó nói. Thủ pháp tăng thêm mấy phần biến hoá, điều động hai đầu thủy long đánh tới cự nhân.
“M’Thia cẩn thân.” Điệp Hồng nhìn thấy thủy tiễn bắn tới bèn hét lớn nhắc nhở, cự nhân quay đầu nhìn nàng mở rộng miệng cười, còn giơ ngón tay cái biểu thị vẫn ổn. Sau đó, cự chùy quét ngang thân một đường, chấn khi liền đem toàn bộ thủy tiễn đánh lui.
Nam Huyền Trí chưa kịp kinh ngạc đã thấy cổ tay đang chặn Điệp Hồng một hồi đau nhứt, theo bản năng rụt lại. Đáng tiếc đã chậm, Điệp Hồng tay phóng ra hai đạo huyết ảnh châm vào thông đạo không gian. Chỉ nghe Nam Huyền Trí hét thảm cũng biết chăm kia uy lực không tệ. Điệp Hồng nhân lúc Nam Huyền Trí phân tâm khi M’Thia xuất hiện đã vận khí nhanh đến mức chỉ có mấy tia dị động nhỏ vô cùng phát ra. Thời điểm tu vi khôi phục liền phát ra nhất kích thoát khỏi không chế, lăng không đến bên Kiếm Tuyệt Thiên.
“Cùng ta phối hợp. Ngươi bảo cự nhân lần nữa gầm thét, lúc nảy chấn lực đã khiến trận nhãn ẩn hiện, nếu lần này có thể lâu hơn ta liền có khả năng phá trận.”
Điệp Hồng khoé môi lướt nhẹ nụ cười, hướng cự nhân thông chi.
“Đừng có mơ.” Nam Huyền Trí tay phải cắm hai cây ngân châm, đau đớn nhưng vẫn gắng gượng thét lên từng chữ. Điều khiển thủy long chia thành ba mũi công kích, bản thân cũng trong hư không xuất thủ.
Cự nhân lập tức thét gầm, chân lực sinh ra lần này khủng bố hơn rất nhiều, pháp trận không gian cũng có phần uốn éo, trận nhãn trước áp lực hiện ra lồ lộ, nó chỉ là một khối hắc thạch to lớn ngang đầu người nhưng truyền ra khí tức thập phần tà ác, vốn không phải vật tốt gì.
Kiếm Tuyệt Thiên vừa thấy liền đoạt lấy công kích, lăng không bay cao, tụ lực nhất kiếm chém ra, kiếm khí hình bán nguyệt một chiêu chém xuyên ba đầu thủy long, trực tiếp nhắm đến hắc thạch kia.
Nam Huyền Trí công kích lúc này cũng tới, một bàn tay hư ảo màu đen xuất hiện đánh đến chỗ đám người. Điệp Hồng đã tính trước, chưởng pháp ngưng tụ âm ba lực lượng đánh ra chặn lấy bàn tay hư ảo.
Mọi chuyện nói ra dài nhưng lại diễn ra gần như cùng lúc, xuyết xao đến mức khó phân biệt, chỉ nghe tiếng thét vừa ra, đã đến liền hai tiếng nổ kinh thiên động địa, hắc thạch cùng hắc chưởng Nam Huyền Trí đồng loạt nổ tung. Đại trận từng mảng sụp đổ.