Căn phòng gỗ chừng mười mét, nhìn qua hết sức bình thường vậy mà vừa đặt một bước chân vào liền cảm thấy âm khí bức người, như bước vào băng động. Hai phía trên tường treo đầy đầu mãnh thú, bọn chúng như không cam tâm, ánh mắt mang đầy oán khí trừng lớn. Điệp Hồng vừa thấy liền theo bản năng hét toáng lên.
Lão trưởng thôn cười nhạt.
“ Điệp cô nương, không cần sợ. Nơi này rừng thiêng nước độc, thường có mãnh thú tập kích, thứ nhìn thấy đều là chiến lợi phẩm. Nhớ năm đó ta dẫn đầu mấy chục tên trai tráng chém gϊếŧ một đầu cự hổ, quả thật oai phong. Đáng tiếc.” Một hơi thở dài, lại nói. “ Bỏ đi, chúng ta uống trà.”
Trà trồng ở vùng cao, hương vị không giống nơi khác. Mùi hương nhẹ nhàng thanh khiết, vị đắng khi uống nhưng sau ngọt thanh trong miệng, nhân sinh hảo vị. Điệp Hồng một thân y sư, thảo mộc dược liệu đều nắm trong lòng bàn tay nên đối với trà đạo cũng có chút hiểu biết, cùng lão trưởng thôn say sưa luận bàn, trong lúc cao hứng vô tình tiết lộ thân phận tu sĩ.
Lão kia vừa nghe nhãn tình một khắc dị động nhưng lại càng nhanh hơn trấn định, biểu lộ của những lão cáo già đã sống mấy chục năm. Tuyệt Thiên đều quan sát thấy, nội tâm còn đang hoài nghi chợt hai gối lão quỳ xuống, lưng gập sát.
“ Cầu xin hai vị cứu lấy thôn làng của lão. Hơn tháng nay đã có đến bốn lần thú triều tấn công vào thôn, trai tráng ra sức ngăn cản cũng chết quá nửa. Từ một Hoả Vân Thôn tràn ngập tiếng nói cười giờ thành nơi tử khí xung thiên, người người sơn hãi, già trẻ đều không dám bước chân khỏi nhà.”
Tuyệt Thiên cùng Điệp Hồng không hẹn mà cùng nhìn nhau. Thú triều bình thường đã hiếm này lại còn xảy ra đến bốn lần, bên trong ắt có nội tình.
Điệp Hồng bước đến đỡ lấy lão.
“ Trưởng thôn, không cần đa lễ. Ngài trước tiên nói chúng ta biết. Trong hơn tháng này có gì kỳ lạ xảy ra không?”
“ Có thì cũng có. Đó là.....”
Lão còn chưa nói thì đã nghe bên ngoài truyền đến từng tiếng “lộc cộc”, bộ dáng liền tỏ ra gấp gáp.
Người đến thân thể trốn trong bộ hắc bào rộng thùng thình, cả người y chỉ để lộ cái đầu cùng bàn tay gầy gò đang chống lấy mộc trượng. Thân thể lê từng bước chậm chạp như lão nhân tám mươi nhưng lại không có tiếng bước chân, như thể hắn ta đang lướt đi trên sàn. Mái tóc bạc trắng, như đám liểu phủ lên quá nữa khôn mặt, chỉ thấy thấp thoáng bên trong phản phất ánh mắt đỏ tươi như máu. Cổ họng y không ngừng truyền ra từng tiếng cười “ hắc hắc”, âm thanh kia tục không nghĩ khiến lòng người một hồi khϊếp sợ.
Theo sau y, một quái nhân cao gần hai mét, toàn thân cũng phủ kín bởi hắc y, mấy nơi da thịt lộ ra ngoài đều được quấn lấy bởi vải băng trắng, cả người chỉ thấy mỗi ánh mắt thẫn thờ, vô cảm đến đáng sợ. Ngoài ra, Điệp Hồng còn phát hiện trên người y nồng nặc mùi thảo dược.
Người kia bước đến bên thôn trưởng, âm trầm lên tiếng.
“ Ta gọi Nam Huyền Trí, Hoả Vân Thôn đại tế tư. Hạnh ngộ. Hạnh ngộ.”
Hai người cũng hướng y chấp quyền.
“ Phải rồi. Lúc nãy thôn trưởng có nói về thù triều đúng không?” Hắn quay đầu sang hướng thôn trưởng, lão này như rất kính sợ y, cúi đầu bái chào.
“ Không giấu các vị, ta vốn là người ngoài thôn. Tháng trước vì nghe nói gần đây có cự yêu xuất thế mới lặn lội đến tìm hiểu. Thiên địa xảo hợp lại phát hiện cự yêu hang động, nhìn thấy nó đang chỉ đạo bầy mãnh thú tấn công thôn làng liền không thể đứng yên. Tức tốc bài cho thôn trưởng, sau đó, cùng đám trai tráng liên hợp vậy mà chống chịu được đến bốn đợt thú triều, thật là ơn trên bên phước.”
Điệp Hồng muốn lên tiếng nhưng bị Tuyệt Thiên ngăn lại. Ánh mắt hắn loé lên sự nghi kỵ sâu sắc với câu chuyện của tên Nam Huyền Trí kia. Sau đó, bên ngoài độ nhiên chạy đến một năm tử, y báo lên mãnh thú lại tấn công. Trong sảnh đám người trực tiếp kéo ra ngoài.
Chỉ thấy phía xa một đám mây lớn màu vàng như vòi rồng cuồn cuộn. Dĩ nhiên do đám mãnh thú dị động mà tạo nên. Đám dân làng chưa quá năm mươi cầm theo khí giới lao đến nghên chiến. Điệp Hồng thấy vậy quát lớn, chân khẽ lăng không, tế ra Lạc Hồn Chuông, âm ba công kích tạo thành bức tường vô hình ngăn giữa hai bên. Kế đến, huyễn thuật tung, một đám hung thú bị mê hoặc đến ngơ ngẫn, tự mình lui về phía sơn mạch phía sau. Tuy tu vi không tăng nhưng tạo nghệ trên mặt huyễn thuật cùng việc dùng Lạc Hồn Chung đã tăng lên thấy rõ.
Kiếm Tuyệt Thiên thấy chuyện nở một nụ cười khen ngợi, một tiếng hô lớn. “ Ta đến giúp ngươi.”
Lăng không mấy bước, đứng chắn trước đám mãnh thú, tay phải tế ra Tru Tiên, ý đồ một kiếm quét ngang. Nào ngờ lợi khí trong tay không hiểu từ khi nào lại hoá thành thanh sắc cùn hệt như lúc vừa thấy ở hoang động. Ngay lúc hắn luống cuốn liền bị một con tê giác hút thẳng vào người, văng xa mấy trượng.
“ Ngươi sao vậy?” Điệp Hồng trên cao kinh hoảng, đánh ra mấy đạo công kích ngăn cản lũ tê giác.
“ Ta không biết. Tru Tiên đột nhiên không còn chút linh khí nào. Hoàn toàn không thể điều khiển.” Tuyệt Thiên vừa nói vừa lăng không lui về bên cạnh Điệp Hồng.
“ Vậy lần này đều để ta đi.” Nàng lại phóng đến giữa bầy mãnh thú, niệm lên mấy câu khẩu quyết.
“ Vạn vật vi không. Thiên địa hư ảo. Nhất Niệm Huyễn Vạn Chúng.”
Lấy nàng làm trung tâm vô số hồng sắc quang man bắn thẳng mi tâm đám mãnh thú, đám mãnh thú vậy mà toàn bộ đều đình chỉ công kích, kéo nhau trở về sơn mạch phía sau. Đám dân làng thấy chuyện, hào hứng hô vang như sấm.
“ Hừ. Có chút tài vặt. Hắc hắc.” Nam Huyền Trí chống mạnh mộc trượng, quay lưng bỏ đi.
Bên ngoài, hắc nguyệt cao phong, trong gian phòng vẫn một mặt, vốn chỉ muốn nghĩ chân một thoáng nhưng lại bị sự tình bầy mãnh thú quấy rầy, sau cùng Tru Tiên còn phát sinh kỳ quái. Kiếm Tuyệt Thiên trực tiếp quyết định nghĩ lại nơi đây. Hắn đóng cửa nghiên cứu Tru Tiên suốt mấy canh giờ vẫn không phát hiện điều gì. Còn đang vò đầu bức tai thì bên ngoài truyền đến tiếng Điệp Hồng hét thảm.
Thanh âm phá nát màn đêm cô tịch, chỉ thoáng liền nghe ra vị trí.
Đến nơi chỉ thấy mặt đất vô số miệng hố to bằng đầu người cùng những rãnh sâu ddở kiếm chém, khẳng định nơi này vừa phát sinh qua đánh nhau. Kiếm Tuyệt Thiên lại càng thêm kinh ngạc.
Trước mắt một quái vật to gần năm mét, thân thể nó bị bóng đêm chế phủ, chỉ thấy đem kịt một màu. Tay trái nó vác lấy Điệp Hồng đang bất tỉnh trên vai, miệng lớn không ngừng gầm gừ từng tiếng. Ánh mắt nó đỏ rỏ, trong đêm không ngừng phát sáng. Đây chắc chắn là cự yêu trong lời nói của Nam Huyền Trí.
Nội tâm biết rõ lúc này không nên dùng đến Tru Tiên, tay phải hư không khẽ nắm, một thanh vô danh trường kiếm xuất hiện hướng cự quái chém tới. Nào ngờ nó cũng có tu vi, trong tay tế ra huyền thiết cự chùy đánh trả. Song kích giao nhau Kiếm Tuyệt Thiên tay phải một hồi run rẩy, hắn không thể ngờ cự quái sức mạnh khôn cùng, luồng lực đạo như bài sơn đảo hải trực tiếp chấn thương nội tạng, lại còn bị đẩy lui ngoài năm trượng.
Thứ kia khé nhếch mép cười, thân thể phóng thẳng sơn mạch phía xa bay đi. Nội tâm thầm kêu không tốt, chân đạp Vạn Ảnh Tùy Hình, thân thể như cái bóng lướt đi, bám sát phía sau. Nhưng chỉ mới đuổi được mấy trượng liền có một hắc ảnh lao đến ngăn cẳn. Người này toàn thân hắc y, đeo lên mặt nạ quỷ, không thể nhận diện.
“ Ngươi sao lại cần ta!?” Kiếm Tuyệt Thiên buông ra mấy câu dò xét y.
Quỷ diện nhân nhìn hắn chằm chằm không nói. Nội tâm không có kiên nhẫn trêu đùa với y, Vạn Ảnh Tùy Hình biến hoá nhưng người nọ vẫn thủy chung đứng trước mặt ngăn cản.
Kiếm Tuyệt Thiên trong tay trường kiếm chém ra, hắc quang hình lưỡi liềm chém đến, quỷ diện nhân vẫn cứ ung dung, ống tay áo phất ra một đạo lục sắc quang man ngăn cản công kích. Mấy chục đạo công kích tiếp theo vẫn chỉ như thế, nhẹ nhàng bị y hoá giải. Nội tâm một hồi khó chịu, hắn biết người kia chỉ đang cầm chân mình, hắn là đang kéo dài thời gian cho cự yêu kia.
“ Vốn nghĩ lần này sẽ là “ lời to” nào ngờ ngươi lại yết đến vậy chứ.”
Quỷ diện nhân mấy lời khıêυ khí©h càng làm Kiếm Tuyệt Thiên thập phần đại nộ, hắn xưa nay hành tẩu đều dùng thực lực mạnh mẽ đè ép đối phương, dù chênh lệch một đại cảnh giới cũng có sức chiến, nhưng từ khi luyện Sát Phá Lang tu vi tiêu tán, thời thời khắc khắc đều cảm giác nguy hiểm, cảm giác bản thân quá yếu đuối. Đối với loại người tâm cao khí ngạo Nhuế hắn tuyệt đối không nuốt nổi cục tức này. Tru Tiên lần nữa xuất hiện, hắc lôi như mạng nhện lan ra bốn phía. Nhất kích quá bất ngờ, quỷ diện nhân không kịp đề phòng, tay phải bị rách một đường lớn, máu tươi chảy ra không ngừng.
“ Khốn khϊếp, thứ kia là gì!?” Quỷ diện nhân tâm động sát cơ, nhãn tình như muốn ăn tươi nốt sống Kiếm Tuyệt Thiên nhưng lại thập phần kiêng kỵ thanh hắc kiếm kia.
Kiếm Tuyệt Thiên cũng một hồi ngây ngẫn, thoáng chốc kia bản thân tâm động sát cơ theo bản năng tế ra thần kiếm, nào ngờ thật sự mang đến uy lực lớn như vậy. Nhưng hắn là bậc nào kỳ tài, đại não khẽ động liền hiểu được chút hư ảo, khoé miệng cười nhếch lên khẽ cười. Trái phải đạp mạnh, Vạn Ảnh Tùy Hình như bóng ma giữa đám cự thụ liên tiếp di chuyển.
Quỷ diện nhân thầm kêu không tốt, muốn quay người bỏ chạy nhưng đã quá muộn, Kiếm Tuyệt Thiên tức khắc ép sát phần hông, nhất kiếm chém ngang, muốn đem y chém ra hai nữa. Thế đến cực độ hung hiểm, quỷ diện nhân chỉ kịp xoay người dùng cánh tay còn lại miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng chỉ ngay tức khắc đã cảm nhận được vô số hắc lôi đang cắn nuốt cánh tay, một hồi tê rần, tay phải đã bị thương cũng hoá ra cốt trảo đâm tới mới hoá được một chiêu kia.
“ Khụ khụ. Quả nhiên lợi hại.” Quỷ diện nhân một miệng máu tươi, hắc lôi mấy thành đã chui vào nội thể tàn phá. Nhưng ngay lúc Kiếm Tuyệt Thiên lao đến muốn đoạt mạng y lại cười lạnh.
Máu tươi từ thanh trường kiếm rơi xuống mặt đất, Kiếm Tuyệt Thiên thập phần chấn động, phía sau không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một tên quỷ diện nhân, trường kiếm trong tay y trực tiếp xuyên qua thân thể hắn. Loại người cuồng chiến như Kiếm Tuyệt Thiên khi chiến đấu luôn tin vào trực giác, hắn đã tôi luyện bản năng đến mực không kẻ nào có thể đánh lén phía sau, vậy mà tên kia bằng cách nào lại như bóng ma, vô tung vô ảnh xuất hiên.
“ Ngươi quá non nớt.” Quỷ diện nhân bị thương cười đầy nham hiểm.
Nội tâm như sóng lớn cuộn trào, chỉ trách bản thân đã chủ quan để rơi vào đối phương tính toán. Không màn đến đau đớn, trực tiếp lao đến phía trước, thanh trường kiếm rời khỏi người, máu tươi càng nhiều chảy ra, ý đồ đào tẩu đã quá rõ ràng. Quỷ diện nhân muốn đuổi nhưng bị Tru Tiên hoành không nhất kích đánh rơi xuống đất. Kiếm Tuyệt Thiên trong màn đêm mất dạng.
“ Hừ. Không cần đuổi nữa. Chúng ta đi.” Tên quỷ diện nhân bị thương buông ra mấy câu cũng liền mất dạng. Hoang lâm đại chiến kết thúc.