Chương 9: Đao Nhanh Làm Sao

Lúc Lục Tiểu Phụng tìm ra Vương Đại Nhãn, cái vị chủ tiệm tạp hóa đội sừng tổ bố này đã uống say nhừ ra, mửa một người đầy những lá, đôi giày trên chân cũng đầy bùn, có điều y vẫn nằm ngáy phom phom trên giường, trong phòng mùi thúi có thể làm chết ngạt cả một đường phố.

Cỡ hạng người lôi thôi lếch thếch như vậy, làm sao có thể là hung thủ gϊếŧ người, làm sao gϊếŧ được một tay danh hiệp giang hồ như Liễu Thừa Phong?

Lục Tiểu Phụng thật tình không tin nổi.

Có điều, bà chủ mình trần như nhộng nhảy từ trong mền một người đàn ông khác nhảy ra, đã nói khối ngọc bội này do ông chồng tặng cho, thì Lục Tiểu Phụng không thể nào không đi hỏi thử ông chủ xem sao.

Bất kể bà chủ đã cho ông ta bao nhiêu cặp sừng, ông chồng vẫn chỉ có một ông chồng.

Muốn một người uống say như chết tỉnh dậy tức thì, cách tốt nhất là đổ vào đầu y một thùng nước lạnh, nhất là trong thời tiết này, dùng phương pháp ấy quả thật rất hữu hiệu.

Có điều Lục Tiểu Phụng có chỗ không nỡ lòng.

Chàng cũng biết, người đáng thương ắt hẳn có chỗ đáng ghét, nhưng chỉ đυ.ng vào người đáng thương, trái tim của chàng sẽ biến thành mềm nhũn.

Vì vậy chàng tốn rất nhiều công phu, rất nhiều thì giờ, mới lôi cái vị Vương đại gia này tỉnh dậy.

Chàng vốn tính đợi thêm tý nữa cho y tỉnh lại hẳn rồi mới hỏi lai lịch của khối ngọc bội, không ngờ Vương Đại Nhãn vừa thấy khối ngọc bội đã la lên om sòm:

– Đây là món đồ ta tặng cho bà vợ ta, tại sao lại lọt vào tay của ngươi? Tốt nhất ngươi mau mau nói rõ ra cho ta biết.

Lục Tiểu Phụng cười khổ.

Chuyện này quả thật khó mà giải thích cho xong, chàng cũng không muốn giải thích, vì vậy, chàng chỉ còn nước chọn cách đơn giản nhất, phương pháp chàng ít khi đem ra xài với một kẻ đáng thương.

Phương pháp này đại khái có thể ép người ta rất có hiệu quả, làm cho người ta không thể không nói thật, Vương Đại Nhãn quả nhiên vội vã cung khai ra ngay ngọc bội từ đâu ra:

– Đây là do tôi mua mất cả ba lượng bạc về đấy.

– Ai bán cho ông?

– Trừ cái tên tiểu vương bát đản ra còn có ai nữa?

Vương Đại Nhãn còn nói:

– Bình thường tên tiểu vương bát đản đó nghèo tơi tả, nhưng Liễu đại gia chết xong, hắn bỗng nhiên phát tài ra, tôi vẫn còn cứ nghi hắn thấy của tối mắt, mưu hại người ta.

Bất kể y nói là thật hay giả, phải tìm cho ra cái gã ăn mày mới chứng thực được.

Huống gì, cái đường dây này, truy tới đây đã gần khúc cuối, truy thêm chút nữa sẽ lòi ra đầu dây nằm đâu.

Vì vậy, cái gã ăn mày nhất định phải tìm cho ra, không ra không được.

Đại Nhãn tình nguyện tiên phong đi tìm với Lục Tiểu Phụng:

– Cái tên tiểu vương bát đản đó, bình thường ở đâu, tôi biết rõ hơn ai, để tôi tìm cho.

Có điều y tìm không ra, tìm bảy tám chỗ rồi mà vẫn tìm không ra.

*****

Cái tên tiểu vương bát đản đó, bỗng nhiên không thấy tăm tích ở đâu.

Một người làm sao bỗng dưng mất tích được?

Có phải là vì người ta muốn gán bao nhiêu thứ vào đầu y, vì vậy mới gϊếŧ y rồi hủy diệt thi thể?

Hay là y đã biết sự việc đã bị truy tới đầu chỗ y, vì vậy mà đành phải mau mau đào tẩu?

Lục Tiểu Phụng không cách nào xác định được.

Đến bây giờ, chàng vẫn còn chưa nắm được chứng cớ nào trong tay, không nắm được chuyện gì ra chuyện gì cả.

Lục Tiểu Phụng trưóc giờ không dễ tùy tiện phán đoán, dù chàng biết rõ ràng người đó là hung thủ, nhưng trước khi có chứng cớ, chàng không bao giờ làm cử động gì.

Bất cứ trong tình cảnh nào, chàng đều không muốn oan uổng một ai cả.

Trong giang hồ, rất có nhiều người nói, chàng và một người lúc còn sống đã là nhân vật truyền kỳ thần thoại Sở Lưu Hương, có nhiều điểm rất tương đồng, thật ra, chỗ giống nhau của bọn họ không nhiều.

Bọn họ vốn là hai người hoàn toàn khác nhau.

Sở Lưu Hương phong lưu trầm ổn, Lục Tiểu Phụng phi phàm phóng khoáng, tính cách của hai người cơ bản đã không giống nhau, cách làm việc dĩ nhiên cũng không giống nhau.

Bọn họ hai người chỉ có một điểm hoàn toàn giống nhau.

Bọn họ đều là những người có lý tính, không bao giờ chọc vào đời tư người khác, không bao giờ phán đoán bậy bạ, không bao giờ oan uổng người vô tội.

Vì vậy, bọn họ làm người lúc nào cũng thanh thản, bởi vì bọn họ không xấu hổ với lòng mình.

Bất kể ra sao, gã ăn mày đã trở thành một người bị tình nghi, nếu y có thể là kẻ hung thủ gϊếŧ người, thì cả thị trấn này, không còn tin được ai nữa.

Có điều, trong thị trấn này, không có một người nào có lý do gì để gϊếŧ Liễu Thừa Phong, cũng không có người nào có khả năng gϊếŧ y.

Bọn họ đều là những người sinh trưởng ở nơi đây, cả đời chưa hề ly khai khỏi nơi này, trước giờ cũng không hề gặp qua Liễu Thừa Phong.

Không chừng chỉ có một người là ngoại lệ.

Cung Tố Tố.

Nghĩ đến Cung Tố Tố, là nghĩ tới Cung Bình, Lục Tiểu Phụng lập tức rất bồn chồn, lúc Cung Bình chia tay với chàng, chàng đã có chỗ hơi lo lắng.

Nàng ta nhất định muốn trở về tìm Cung Tố Tố, nàng ta nhất định muốn truy lùng cho ra đường dây ngọc bội từ đâu ra, không ai có lý do gì để ngăn cản nàng ta.

Chàng không yên tâm, là vì lúc đó chàng cảm thấy Cung Tố Tố là một nhân vật rất nguy hiểm, vì vậy, bây giờ chàng cũng quyết định đi tìm Cung Tố Tố.

*****

Tìm người là chuyện rất kỳ quái, có lúc không muốn tìm một người, y cứ tùy lúc lỡn vỡn trước mặt mình, đợi đến khi muốn đi tìm y, tìm hoài không ra. Lần này hoàn cảnh không giống vậy.

Lúc Lục Tiểu Phụng đến chỗ bà ta ở, nơi đó chẳng còn ai cả, không những Cung Tố Tố không ở đó, Cung Bình cũng chẳng thấy đâu, thậm chí bà già ra mở cửa cũng không thấy đâu.

Căn phòng lúc trước bày biện rất cao nhã thanh tĩnh, bây giờ trở thành bề bộn cả lên, làm như vừa mới bị bảy tám chục con khỉ chạy qua chạy lại khắp nơi nhảy múa loạn cào cào.

Trái tim của Lục Tiểu Phụng chìm hẳn xuống, ánh mắt bỗng nhiên lại sáng rực lên.

Chàng thấy một món đồ, tuy trong phòng bề bộn vô cùng, món đồ ấy lại lồ lộ xốn xang mắt ra.

Món đồ Lục Tiểu Phụng thấy đó, chính là một búi tóc.

Dây cột búi tóc làm bằng vải bố, vốn có màu vàng, bây giờ đã biến ra đen thui, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa giặt.

Tóc vốn màu đen, bây giờ lại biến thành màu vàng, lại đầy bụi bặm, đầy bùn đất, lại đầy dầu mỡ, lại đầy những cát, hình như cả năm rồi chưa được gội rữa.

Cái mớ tóc đó, Lục Tiểu Phụng nhận ra được.

Búi tóc đó đáng lý ra phải nằm trên đầu gã ăn mày, bây giờ lại nằm giữa một bình lọ bị vỡ tan tành, và một bình thủy tinh còn nguyên vẹn.

Búi tóc ấy tuy đã bị rối tung loạn xà ngầu, nhưng chỗ bị cắt lại rất chỉnh tề.

Một búi tóc dĩ nhiên không thể nào vô duyên vô cố rớt từ đầu một người xuống.

Hiển nhiên, nó bị người ta chặt cho một đao rớt xuống.

Lục Tiểu Phụng lưọm búi tóc lên nhìn chỗ bị cắt, đồng tử bỗng nhiên thu nhỏ lại:

– Đao nhanh làm sao.

Đao nhanh như vậy, có phải là đủ nhanh để đâm vào ngực Liễu Thừa Phong không?

Nhát đao ấy là của ai?

*****

Gã ăn mày có lại nơi đây chỗ Cung Tố Tố ở? Bị một kẻ không biết tuổi tác tên họ nam nữ ra sao, một đao chém rơi búi tóc, sau đó, không còn ai biết tung tích của y nơi đâu?

Cung Tố Tố và Cung Bình cũng không biết ở nơi nào, vừa rồi nơi đây xảy ra chuyện gì, trừ ba người ấy ra, không một ai biết cả.

Lục Tiểu Phụng cầm trong tay búi tóc của gã ăn mày, đứng như si như ngốc ở đó cả nửa ngày, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện.

Không phải là ba người, mà là bốn người.

Trừ Cung Bình, Cung Tố Tố và gã ăn mày ra, còn có bà lão đầu tóc bạc phơ.

Tại sao cũng không thấy bà ta đâu?

Một bà lão đi đã không muốn nổi, không lẽ lại có liên hệ gì đến vụ án gϊếŧ người này?

Lục Tiểu Phụng tuy đặt câu hỏi cho mình, nhưng trong lòng cũng biết mình không có câu trả lời.

Chính ngay lúc đó, đồng tử trong mắt chàng bỗng nhiên lại thu nhỏ lại.

Lần này chàng không thấy gì xốn mắt, nhưng tiếng động xốn tai cũng có thể làm kí©h thí©ɧ cặp mắt như vậy.

Tiếng động Lục Tiểu Phụng nghe thấy không thể gọi là xốn tai, bởi vì, đấy chẳng qua chỉ là một tiếng rên nhỏ.

Có điều chàng nghe tiếng rên đó, so với kim châm còn muốn điếc cả tai hơn, bởi vì chàng lập tức nhận ra, đó là giọng của Cung Bình.

Cung Bình còn ở đây? Tại sao nàng ta lại phát ra tiếng rên đau đớn như vậy? Có phải là đã bị thương nặng lắm không?

Điều an ủi duy nhất là, nếu một người còn kêu ra tiếng được, người ấy còn chưa chết.

Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi thật dài, khống chế lại nhịp tim và hơi thở.

Đêm thật yên lặng.

Nhịp tim đập và hơi thở đã bị khống chế hầu như không còn tiếng động.

Vì vậy đợi đến lúc tiếng rên yếu ớt như hơi thở của người bình thường vang lên, Lục Tiểu Phụng đã khám phá ra nó từ hướng nào phát ra.

*****

Trời thật tối, bởi vì bây giờ chính là lúc trước khi trời sáng, tối tăm nhất, không những vậy, còn không có trăng, không có sao, không có đèn đuốc gì cả.

Sân nhỏ vốn rất thanh nhã, bây giờ đen như mực, thứ gì cũng không thấy.

Có điều, Lục Tiểu Phụng chẳng mấy chốc đã tìm ra Cung Bình, tìm ra tại nơi không ai có thể tìm ra được nàng ta.

Sau bức tường ở bên sân nhỏ, có bày bảy tám lu nước để nuôi cá.

Nhà giàu trong thành phố ít ai không nuôi cá vàng, đây là một thứ tập quán, cũng là một cách để chưng bày gia thế.

Phồn hoa ngày nào tuy đã thành mộng thành khói, cái tập quán ấy không thể cải biến nổi.

Chỉ tiếc là cái nơi chim không sinh trứng này, ở đâu ra có cá vàng? Ở đâu ra có nước? Vì vậy, trong sân của cái vị vương phi năm xưa này, chỉ đành bày mấy cái lu không.

Cung Bình nằm trong cái lu thứ ba đếm từ bên trái.

Dĩ nhiên không phải nàng ta tự ý bò vào trong lu, không ai tự nguyện đem nhét mình vào trong lu nuôi cá vàng cả.

Nếu nàng ta còn sức phản kháng, nàng ta sẽ không bị người bỏ vào trong đó, chỉ tiếc là trên người nàng ta có thêm chín mũi kim, mỗi mũi kim đều cắm vào mỗi huyệt đạo trọng yếu.

Thời khắc tối mịt đã qua, trời đã bắt đầu sáng dần, mũi kim đang phản chiếu lấp lánh.

Bốn hàng lông mày của Lục Tiểu Phụng hình như vễnh ngược lên.

Chàng nhận ra những mũi kim này do người ta dùng một thứ thủ pháp ném ám khí rất lợi hại cắm vào trong huyệt đạo của Cung Bình.

Người phóng ám khí từ ngoài song cửa ám toán ông chủ tiệm quan tài, chắc chắn là người này không ngờ gì nữa.

Cao thủ ám khí tới mức độ đó, ở bất cứ thời đại nào đều không có nhiều.

Người này là ai?

Mũi kim rút ra, Cung Bình mới mở miệng nói được.

– Tôi biết ông nhất định rất lo lắng cho tôi, nhưng chính tôi chẳng lo lắng gì cả, vì tôi vẫn nghĩ là Cung Tố Tố sẽ không làm gì tôi.

Cung Bình nói:

– Tôi nằm mộng cũng không ngờ được rằng Hứa lão thái chỉ một chiêu đã khống chế tôi rồi.

– Hứa lão thái là ai?

– Chính là lão bà hôm trước mở cửa cho ông.

Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên nhớ ra một người, trong giang hồ con số kẻ có thủ pháp phóng ám khí lợi hại cỡ đó không quá mười người, đàn bà tối đa chỉ có hai ba người.

Trong đó có một người không những tinh thông ám khí, dị dung thuật, mà còn là loại thần thâu, Tam Thủ Tiên Cô Hứa Bát, lúc bà ta còn là “tiên cô”, đã vang danh lừng lẫy đại giang từ Nam ra Bắc.

Cái lão bà già muốn gãy cả lưng xuống, không lẽ là Hứa Tiên Cô linh xảo như tiên tử năm xưa sao?

Tại sao bà ta lại đến nơi đây làm gì? Tại sao lại đi lại chỗ một vị vương phi bị đày làm nô bộc?

Lấy võ công và danh khí của bà ta, lấy thân phận và địa vị của bà ta trong giang hồ, trên đời này, đa số các vị vương phi chỉ đáng đi rữa chân cho bà ta.

Không ai nghĩ được rằng, một người đã bị cầm chế bảy chỗ huyệt đạo, còn bị bỏ trong lu nước, lại được người cứu ra khỏi.

Cung Bình thật tình nghĩ là mình đã chết chắc, Cung Tố Tố không gϊếŧ nàng ta, chỉ bất quá cho nàng sống chịu tội thêm tí đỉnh thế thôi.

– Có điều, gã ăn mày thì sao?

Lục Tiểu Phụng hỏi Cung Bình:

– Cô có thấy gã ăn mày ở đâu không?

Cung Bình dĩ nhiên là thấy:

– Có điều trước giờ tôi không ngờ rằng y là một người như vậy, y mạo hiểm cứu tôi.

Lục Tiểu Phụng hình như cũng bị cảm động, một hồi thật lâu mới hỏi:

– Có phải y đã bị độc thủ rồi không?

Cung Bình buồn rầu thở ra:

– Dù bây giờ y có sống sót, cũng khó mà sống lâu được.

– Tại sao?

-… Bởi vì hình như y biết một bí mật gì đó mà người khác không muốn ai biết.

Cung Bình nói:

– Hình như y thấy chuyện gì đó mà y không nên thấy tí nào.

Chuyện đó và bí mật đó hình như có liên hệ cực kỳ mật thiết với cái chết của Liễu Thừa Phong.

Đấy là một chuyện không thể nghi ngờ gì nữa, vì vậy Lục Tiểu Phụng cũng không hỏi, chàng chỉ hỏi Cung Bình:

– Bây giờ gã ăn mày đang ở đâu?

– Y đã bị áp giải đi rồi, bị Cung Tố Tố và Hứa lão thái áp giải đi.

– Tại sao bọn họ dẫn đi y?

Lục Tiểu Phụng hỏi:

– Nếu bọn họ muốn gϊếŧ y để bịt miệng, tại sao không gϊếŧ quách y ở đây cho rồi?

Cung Bình hỏi ngược lại Lục Tiểu Phụng:

– Nếu ông muốn gϊếŧ một người, ông có chịu gϊếŧ trong nhà mình không? Tôi thì tôi không chịu rồi.

– Bắt một người tự mình đi một nơi nào khác, có phải là dễ dàng hơn gϊếŧ hắn đi rồi đem dời chỗ khác không?

– Phải.

Bây giờ Lục Tiểu Phụng đã hiểu rõ ra, gã ăn mày đã bị Cung Tố Tố đem đi nơi nào khác diệt tung, diệt tích, bịt miệng.

Nơi khác dĩ nhiên là chỗ người ta tìm không ra, bởi vì chẳng ai biết là ở đâu.

Lục Tiểu Phụng cũng không biết luôn.

Chàng có thể làm nhiều chuyện người khác không thể làm được, chàng uống rượu như uống trà, đùa giỡn với mạng sống như chơi bài bạc, dùng hai ngón tay kẹp vũ khí trí mệnh của người khác, nhẹ nhàng như một thiếu nữ đa tình ngịch ngợm véo mũi tình nhân, trong khoảnh khắc sống chết còn nói được một câu trò cười như không.

Có điều, chàng rốt cuộc chỉ là một con người, rốt cuộc cũng còn vô số chuyện chàng không thể nào đủ sức làm được.

Trước giờ chàng cũng không bao giờ nghĩ tới một con diều sẽ làm cho mình nghĩ tới gì.

Trong gió lạnh ban mai, dưới ánh sáng lờ mờ trong một ngõ hẻm quanh co, bỗng có một con diều bay lên.

Một con diều thật lớn, lớn như con chim ưng trên dãy tuyệt đỉnh băng sơn.

Dưới ánh sáng ban mai còn trộn lẫn với màn đêm, trên con diều bỗng nhiên lấp lánh tám chữ đại tự viết bằng lân tinh:

Yêu trạo họa ương, đả phá ngư hồng.

Tạm dịch:

Nếu muốn tìm họa, cứ phá vỡ lu nước.

Tám chữ đó cũng giống như một câu trò cười không ra gì.