Xuân đến chậm, hình như ngày xuân còn đang bị mắc kẹt ở Giang Nam, không biết chừng nào mới đến được nơi đây, tuy vậy, trên dãi đất mênh mông, cũng bắt dầu có tí xuân ý.
Từ trang viện của Sa đại hộ về đến tiệm tạp hóa của lão Vương, phải qua một con đường cát vàng dài ngoằn. Tuyết đang tan ra, làm cho con đường lầy lội, người đi trên đường, sẽ bị bê bết bùn dưới chân.
Cảm giác đó làm nguời ta không được ung dung tí nào.
Lục Tiểu Phụng lại không thích thi triển khinh công. Chàng muốn thưởng thức xem cái xuân trong sa mạc rốt cuộc ra làm sao, không khí trong lành, cũng rất có lợi cho việc suy nghĩ.
Chàng lập tức nghĩ ra được một cách có lợi cho cả hai bề.
Chàng đi tìm cành cây chắc chắn một tý, lấy chủy thủ cắt thành hai cây côn, đeo vào chân, lập tức đi trong bùn lầy thoải mái.
Đây là lần đầu tiên chàng dùng chủy thủ.
Bây giờ đại khái là giữa trưa, gió thổi trên người chàng đã có vẻ muốn ấm áp, trong đầu chàng hiện giờ tuy có vô số vấn đề không giải quyết được nhưng chàng vẫn cảm thấy thư thái.
Chàng là hạng người không phải lúc nào cũng nghĩ đến tiền tài, lúc nào cũng nghĩ đến phiền não.
Chàng thường nói:
– Phiền não giống như tiền tài, càng quăng sạch nhanh chừng nào càng tốt chừng đó.
*****
Một cơn gió thổi lại, bên đường, những cành cây trên cao còn chưa đâm mầm non ra, đυ.ng vào nhau kêu xào xạc.
Lục Tiểu Phụng vẫn tiếp tục đi, đầu thì ngẩng lên nhìn, chàng bỗng gọi to:
– Kim Thất Lượng.
– Lục Tiểu Phụng.
Kim Thất Lượng đang ở trên đầu ngọn cây, quả nhiên trông giống hệt một miếng bông nặng bảy lượng.
Y cúi đầu xuống nhìn Lục Tiểu Phụng, cười ngặt ngẽo không ngớt. Y nói:
– Kỳ thực ta không nên gọi ngươi là Lục Tiểu Phụng, ngươi xem thật giống một con chim, ngươi thật giống một con chim nhỏ xíu.
Lục Tiểu Phụng cũng bật cười.
Chàng cũng thấy mình bắc hai cây gỗ vào chân, trông thật giống con chim. Chàng vừa cười vừa nói:
– Kim Thất Lượng, ngươi làm gì ở đây? Ngươi rượt theo ta đến đây?
Kim Thất Lượng nói:
– Ta mà có rượt theo thì ít nhất cũng phải rượt một con chim mái, rượt theo con chim Lục Tiểu Phụng làm quái gì? Ta không làm cách gì khác được, ta buộc phải chạy lại đây, không chạy không được.
– Ai bắt ngươi?
– Người không bắt được ta, chỉ có tức mới làm được vậy.
– Tức ai?
Kim Thất Lượng nói:
– Đương nhiên là đại lão bản. Cũng chỉ có đi tức đại lão bản mới ra nông nổi vậy.
– Đại lão bản đang tức giận?
– Không những tức giận, mà tức còn muốn chết người.
– Y đang tức giận ai?
Kim Thất Lượng nói:
– Đương nhiên là tức nhà ngươi, ông ta đã dặn sẵn nhà bếp, chuẩn bị rượu thịt đâu đó hẳn hòi, ngươi không chịu ở lại ăn, nếu ngươi là ông ta, ngươi có tức không?
Lục Tiểu Phụng trả lời:
– Ta không tức, không những không tức mà còn sung sướиɠ muốn chết đi được.
– Sung sướиɠ?
– Ta chẳng ở lại ăn cơm, bớt đi được tốn kém rượu thịt của y, tại sao không sung sướиɠ mà lại đi tức giận?
Kim Thất Lượng cười khổ:
– Đại khái là ngươi chẳng phải ông ta nên ngươi mới nói như vậy. Cái lão chủ nhà chúng ta là người rất trọng thể diện. Lục Tiểu Phụng đã lại địa bàn nhà ông ta, còn không chịu ở lại ăn một bữa thì đối với ông ta, đấy chính là kỳ sĩ đại nhục, so với chuyện ăn trộm bà vợ của ông ta còn đáng tức hơn nhiều lắm. Do đó ta cũng chẳng ở được nơi đó.
Lục Tiểu Phụng nói:
– Do đó ngươi đành phải rón rén chạy ra đây, có phải ngươi đang tính xin ta một bữa ăn không?
Kim Thất Lượng bật cười.
– Ta đang tính thỉnh ngươi đi ăn cơm, nhưng nếu ngươi muốn mời, ta cũng không đến nỗi muốn làm ngươi mất mặt.
Lục Tiểu Phụng cũng cười:
– Ta cũng thật tình đang tính mời ngươi, chỉ tiếc là nơi đây, ngay cả một quán ăn cũng không có, dù ta muốn mời cũng không có cách gì khác.
Kim Thật Lượng lập tức nói liền:
– Có chứ, chỉ cần ngươi chịu bỏ tiền ra là ta có cách, nếu ngay cả chuyện tiêu tiền dùm cho người khác còn không được, ta chẳng phải là Kim Thất Lượng, ta là Kim Thổ Cẩu.
Quả nhiên là có phương pháp.
Đưa mười lượng bạc cho Vương Đại Nhãn, không quá một tiếng đồng hồ, rượu thịt đã bày ra ê hề trong phòng Lục Tiểu Phụng.
*****
Rượu tuy không ra gì lắm nhưng mấy món ăn làm thật tuyệt, nhất là món gà xào, xào thật tươi mềm mà hợp vị, ngay cả Lục Tiểu Phụng trước giờ rất kén ăn cũng phải khen.
– Không ngờ bà chủ lại có tài nghệ quá như vậy.
– Đây không phải bà ấy nấu, đây là ông chủ nấu đấy.
Kim Thất Lượng đưa cặp mắt rất ấm áp nhìn Lục Tiểu Phụng:
– Không những vậy, hình như cái gì ngươi cũng ăn được.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước nhìn lom lom vào thịt gà.
Kim Thất Lượng nhìn chàng, y vốn đang muốn cười sặc sụa, vậy mà còn cố ý thở ra, y nói:
– Người khác ở trong tiệm của ông ta, ăn trộm một trái trứng gà, ông ta còn thấy rõ ràng, ăn trộm bà vợ mà ông ta lại không thấy sao? Ngươi có biết có câu nói rất thông hành ở cái tiểu trấn này không?
Lục Tiểu Phụng tuy muốn biến thành một người bị điếc tạm thời cũng làm không xong, phải nối lời:
– Câu gì?
Kim Thất Lượng nói:
– Triệu Hạt Tử là tên mù nhìn gì cũng thấy, Vương Đại Nhãn thì là tên mù có con mắt mở trừng trừng.
Kim Thất Lượng lại cố ý cười lớn lên, làm như y vừa nói một câu gì buồn cười nhất dưới vòm trời này. Chỉ tiếc là y cười không được bao lâu vì miệng của y đã bị tắc nghẽn vì một miếng thịt gà trong cổ họng.
Chỉ cần nói đến bà chủ là Lục Tiểu Phụng lập tức tìm cách đổi qua chuyện khác.
Không ngờ lần này, người nói qua chuyện khác lại không phải là chàng mà là Kim Thất Lượng. Y nói:
– Lục Tiểu Phụng, nói thật cho ngươi biết, chúng ta gặp nhau chưa được nhiều, nhưng ta vẫn xem ngươi như bạn thân, dù ngươi không xem ta là bạn, ta cũng xem ngươi là bạn.
Tửu lượng của y hình như không cao lắm, chỉ uống có mấy ly mà đã có vẻ say sưa rồi.
Kim Thất Lượng nói:
– Ta biết ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái là tại sao ta chạy trốn đến chỗ này.
Trời đất mênh mông như vậy, Kim Thất Lượng ta đây không chạy đi nơi nào khác, nơi nào mà không đón tiếp ta như một người khách quý, lại đi chui đầu vào đây làm khách một tên thổ cẩu trọng cái bản mặt như vậy.
Một vài ly rượu để lâu, tức khí xông lên, đại lão bản đã thành thổ cẩu ngay, cái câu mắng chửi này, Lục Tiểu Phụng đã nghe quen lắm rồi. Những chuyện như vậy chàng cũng đã thấy qua nhưng đối với chuyện y vừa nêu ra, chàng còn chưa hiểu được. Do đó, chàng nhịn không nổi muốn hỏi:
– Thế thì tại sao ngươi tìm nơi đây mà đến?
Kim Thất Lượng trả lời:
– Vì một con rắn, vì một con rắn còn độc hơn con xích luyện xà một trăm lần.
Con rắn này chắc không phải là con rắn thật, thế giới này không có thứ rắn nào độc hơn một trăm lần con xích luyện xà, do đó Lục Tiểu Phụng lập tức nghĩ ra:
– Ngươi nói cái con rắn này, đại khái không phải là rắn mà là một người. Ngươi nói người này, đại khái chính là Xà Lang Quân.
*****
Xà Lang Quân tuổi tác chắc không còn nhỏ, hai mươi lăm năm trước, bảy tỉnh miền Nam, sáu tỉnh miền Bắc, Tổng tiêu đầu của tổng cộng mười ba tỉnh là Ổn Như Thái Sơn Khổng Thái Sơn đã phát thiệp truy nã y, không những vậy, mà còn “gϊếŧ ngay chẳng tha”.
Chuyện này người trong giang hồ ai ai cũng biết.
Mọi người đều không biết tại sao Khổng lão tổng tiêu đầu lại đi hằm hè cái gã thiếu niên mới xuất hiện giang hồ không được bao lâu này dữ vậy.
Có điều mọi người đều tin tưởng cỡ hạng người như Khổng lão tổng, làm chuyện gì cũng phải có lý do. Bất cứ ai làm tới lão tổng thì làm chuyện gì cũng có lý do của y, y muốn gϊếŧ Xà Lang Quân, nhất định là Xà Lang Quân đáng chết lắm lắm.
Kim Thất Lượng nói:
– Cái tên này không những còn độc hơn rắn, mà còn trơn tuột hơn cả rắn nữa, ta theo dính hắn đã bảy tám tháng, cho tới lúc gần đây mới nghe người ta nói hắn có mặt ở con đường này. Ta cũng nghe nói nơi đây có một vị Sa đại lão bản, bất kỳ ai, chỉ cần có tí tiếng tăm trên giang hồ lại đây, dù mang án trên mình có nặng đến bao nhiêu, y cũng chịu thu lưu.
– Do đó ngươi nghĩ rằng gã con rắn đó đang núp trong nhà Sa đại hộ tránh nạn?
Kim Thất Lượng nói:
– Bất kỳ ai cũng đều nghĩ vậy, chắc ngươi đại khái cũng nghĩ rằng cái tên nửa đàn bà nửa đàn ông ngươi tìm này, nhất định cũng là một trong những tên vong mạng làm khách trong nhà Sa đại lão bản.
– Đúng vậy.
– Nhưng ngươi sai rồi.
Lục Tiểu Phụng lập tức hỏi:
– Tại sao ngươi biết ta sai rồi, tại sao ngươi biết người mà ta đang tìm không có trong bọn làm khách nhà Sa đại hộ?
Kim Thất Lượng nói:
– Bởi vì bọn họ đều cho rằng ta có gϊếŧ Tiểu Tiểu Điền, cho rằng Điền Bát thái gia nhất định phải gϊếŧ ta, do đó chuyện gì bọn họ cũng không kỵ mặt ta, bọn họ đã xem ta như là người đồng bọn, chẳng ai biết ta chẳng qua chỉ là người giả trang thế thôi.
– Ngươi muốn gϊếŧ một tên Vương Bát, phải trước hết làm cho mình trở thành Vương Bát, ngươi muốn hỗn nhập vào trong một ổ rùa mò mẩm bí mật của họ, đương nhiên cũng phải biến thành rùa đen.
Kim Thất Lượng nói:
– Sa đại lão bản ưa làm vẻ thần bí cáo tố tên tuổi người khác, trong nhà ông ta có bao nhiêu tay đại đạo vong mạng trong giang hồ, ngẫu nhiên y làm bộ sơ ý để lộ một vài tên ra, ta nghe cũng đều là những tay vang bóng một thời. Nhìn phản ứng của những người đó, Sa đại lão bản chắc là cũng khoái chí lắm.
Lục Tiểu Phụng bật cười. Chàng nói:
– Giấu diếm được những tay hiển hách trong giang hồ trong nhà, cũng là một chuyện đáng khoái trá, không những y cảm thấy đả ngứa, mà người khác còn thấy y rất có máu mặt.
Kim Thất Lượng thở ra:
– Đại lão bản đều là những người trọng thể diện, chẳng qua, cái vị Sa đại lão bản này hơi quá một chút xíu thôi.
– Quá chút xíu làm sao?
– Ông ta trọng thể diện quá đến nỗi muốn mất luôn cả thể diện luôn.
– Tại sao?
Kim Thất Lượng nói:
– Bởi vì ông ta oa tàng những tên đại đạo lừng danh ấy, toàn là những tên giả mạo, bọn họ biết tính khí của ông ta, do đó mà nịnh đúng chỗ, có tên thì khoe là từng hoành hành Giang Hoài, có tên tự xưng đã gϊếŧ người như ngóe vân vân. Kỳ thật thì sao?
Y cười khổ nói tiếp:
– Kỳ thật bọn họ chỉ là những thứ hạ lưu đầu đường xó chợ đâu đó, không những chẳng có thứ nhân vật như Xà Lang Quân, ngay cả một người có chút gì danh tiếng cũng không thấy đâu.
Y hỏi Lục Tiểu Phụng:
– Trong cái đám ham ăn ham uống nói năng bậy bạ tiểu vương bát đản ấy, ngươi tìm sao cho ra người ngươi muốn tìm?
Lục Tiểu Phụng đớ người ra.
Nghe nói vậy, đương nhiên chàng cũng muốn cười sằng sặc lên, có điều chàng cười không muốn nổi.
Những tên vong mệnh ấy, vốn là những người tình nghi lớn nhất, cũng là đường dây manh mối quan trọng nhất, bây giờ lại đứt mất cả rồi.
Hung thủ gϊếŧ chết Liễu Như Cương, hình như đã biến đi đâu mất tiêu, thậm chí hình như không tồn tại trên thế gian này.
Kim Thất Lượng hiển nhiên rất hiểu rõ tâm tình của chàng, đưa ly lên miệng, uống cạn trước.
– Lục Tiểu Phụng, ngươi không cần phải khó chịu, có khó chịu thì phải là ta đây.
Y rót rượu dùm cho chàng:
– Xem ra chúng ta đều như nhau, chạy Đông chạy Tây một hồi rốt cuộc chẳng được gì, chi bằng rủ nhau về nhà thôi.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên phì cười:
– Chỗ này thích thú như vậy, ta đi sao cho đành?
Lần này Kim Thất Lượng đớ mặt.
– Ngươi nói nơi này thích thú?
Lục Tiểu Phụng trả lời:
– Đương nhiên, thích thú cực kỳ.
Chàng không nói láo tí nào.
Càng nguy hiểm, càng kí©h thí©ɧ lại càng trở nên thích thú, vấn đề càng giải thích không ra, càng làm cho Lục Tiểu Phụng thêm hứng thú đi tìm.
Đấy vốn là tác phong của Lục Tiểu Phụng.
Có điều, lúc chàng đang nói vậy, chỉ sợ chàng nằm mộng cũng không nghĩ ra, mình không bao lâu nữa sẽ chết tại nơi đây.
Nhưng lúc này, Lục Tiểu Phụng còn chưa biết mình chết, chàng cũng còn chưa tuyệt vọng.
– Trừ những tên mạo nhận ra, không lẽ những người còn lại đều là sinh trưởng nơi đây?
Kim Thất Lượng suy nghĩ một lúc, rồi nói:
– Hình như vậy, hình như chỉ có một người là không phải.
– Ai? Ai không phải?
– Cung Tố Tố.
Đây là lần đầu tiên Lục Tiểu Phụng nghe đến cái tên này, cái tên này này hiển nhiên rất ưu nhã đẹp đẻ, rất dễ làm đàn ông hiếu kỳ, bất kỳ ai cũng không thể đem quàng cái tên này với một người đàn bà bán thịt heo.
Do đó Lục Tiểu Phụng lập tức hỏi tới:
– Cô ta là một người ra sao?
Kim Thất Lượng cố ý thở ra:
– Nàng ta là một người đàn bà, không những là giỏi phi thường, học thức cũng phi thường, cái nhìn rất đặc biệt, ăn nói rất ưu nhã, chẳng những vậy, cầm kỳ thi họa đều rất tinh tường. Nàng ta chỉ có một thứ không tốt.
Lục Tiểu Phụng vội vã hỏi:
– Chỗ nào?
Kim Thất Lượng ra vẻ ngần ngừ nói:
– Nàng ta thích uống rượu. Có lần ta chính mắt trông thấy, trong bữa ăn, nàng ta uống một hơi một vò Liên Hoa Bạch mà mặt chẳng thay đổi tí nào.
Y lại hạ giọng thấp xuống, ra vẻ thần bí nói với Lục Tiểu Phụng:
– Nếu ngươi muốn hỏi ta, hạng người như vậy, tại sao lại lọt vào chỗ này thì ta sẽ nói cho ngươi hay là nàng ta không phải tự mình lại đây mà muốn đi cũng đi không được.
– Tại sao?
Kim Thất Lượng lại càng hạ giọng thấp hơn:
– Bởi vì nàng ta vốn là một ái cơ của một thân vương trong triều, bởi vì phạm tội, làm vương gia nổi giận mới bị đày lại xứ này.
Bốn hàng lông mày của Lục Tiểu Phụng đã bắt đầu hạ xuống, chàng thở ra nói:
– Ta biết, ta biết ngươi đang hại ta.
Kim Thất Lượng hình như đang bị oan ức rất nhiều:
– Ta đang hại ngươi? Ta hại ngươi làm sao?
Lục Tiểu Phụng trả lời:
– Ngươi hiểu con người ta quá rõ, ta mà nghe có hạng đàn bà như vậy ở đây, nếu chưa gặp mặt cô ta, sẽ ăn ngủ không yên. Bây giờ ngươi bảo ta phải làm gì đây?
Kim Thất Lượng nói:
– Làm gì đây? Làm quá còn gì nữa, ngươi muốn gặp nàng ta, ta đưa ngươi lại, không những vậy còn kêu nàng ta mời ngươi uống rượu.
Lúc bọn họ đi ra khỏi tiệm, gương mặt bà chủ xem ra như một tấm thiết bản, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Lục Tiểu Phụng mà hình như là hận không bóp cổ cho chàng chết ngay tại đó. Lục Tiểu Phụng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn bà ta.