Chương 20: Kiếm Thần Mỉm Cười

Đêm đã khuya, đêm khuya không có ánh trăng.

Nếu bắt đầu ăn tiệc từ lúc trời vừa tối, thì giữa đêm chính là lúc bắt đầu tiệc tan, do đó, yến tiệc ở đại sảnh nhà Sa đại hộ, cũng đã đến lúc sắp tan.

Yến tiệc ở nhà Sa đại hộ, dĩ nhiên là chiêu đãi các bậc quý khách ở Trung Nguyên tiêu cuộc.

Mà muốn kết thúc yến tiệc ở nhà Sa đại hộ, người rời khỏi bàn trước dĩ nhiên phải là các bậc quý khách ở Trung Nguyên tiêu cuộc.

Lúc các vị bảo tiêu đứng dậy, Sa đại hộ bỗng nhiên nâng ly rượu lên, nói:

– Có một chuyện, tôi cảm thấy rất áy náy.

– Sa huynh có thịnh tình chiêu đãi thế, chúng tôi cảm khích còn không muốn kịp, Sa huynh lại nói gì đến chuyện áy náy.

Bách Lý Trường Thanh ôm quyền nói.

– Rượu thịt đạm bạc, Tổng tiêu đầu lại đây chơi, đã là may mắn lắm rồi. Vì vậy, chuyện này, tôi nhất định phải tự phạt mình một ly, gọi là xin thứ lỗi cho.

– Chuyện gì vậy?

Bách Lý Trường Thanh hỏi.

– Tệ xá nhỏ quá thôi.

– Nhỏ quá? Nhỏ quá cũng có liên hệ đến chuyện Sa huynh áy náy sao?

– Dĩ nhiên là có.

Sa đại hộ uống cạn ly rượu rồi nói:

– Chỉ vì nhỏ quá nên chỉ tiếp đãi được có ba người trong quý tiêu cuộc.

Bách Lý Trường Thanh còn chưa kịp nói gì, ông chủ tiệm tạp hóa đã giành nói:

– Không sao, chỗ tôi tiếp đãi được hai người.

Cung Tố Tố cũng giành nói:

– Hai vị tỷ muội này, ở tạm nhà tôi được rồi.

Ông chủ tiệm quan tài cũng giành nói:

– Nếu các vị to gan, không sợ chuyện ngủ trong quan tài, chỗ của tôi cũng có thể ở được.

Bách Lý Trường Thanh chỉ còn nước vòng tay cảm tạ rối rít.

Do đó, những người Trung Nguyên tiêu cuộc đều bị phân tán ra.

Thật ra, phải nói là lực lượng của Trung Nguyên tiêu cuộc đã bị phân tán ra.

Tuy đêm nay không có ánh trăng, những chiếc xe bảo tiêu đậu ở ngoài cửa nhà Sa đại hộ còn có thể thấy rõ vị trí chỗ nào.

Không những xe còn có thể nhận ra, ngay cả người phòng vệ những chiếc xe bảo tiêu cũng có thể thấy rõ ràng.

Một trong những kẻ phòng vệ bỗng nhiên trừng mắt nhìn vào bụi hoa ở đằng xa.

Y vừa thấy có bóng người vừa vụt qua.

Y không hô hoán lên, vì y nghĩ là mình bị hoa mắt. Uống rượu nhiều một tý thường thường hay bị hoa mắt.

Chẳng qua, dù y có muốn la lên, cũng la không nổi.

Bởi vì, có một cây kim châm rất nhỏ, đã từ chỗ bóng người vừa biến mất bay lại.

Cây kim châm đó, dĩ nhiên là nhắm tới cổ họng của người phòng vệ.

Vì vậy, trừ chuyện trừng to mắt, bàn tay phải quờ quạng đưa lên cổ muốn rút kim ra, y chẳng kêu lên được tiếng nào.

Tiếp theo đó, một nhát đao đã cắt đứt cổ họng của một người phòng vệ khác.

Rồi lại có một sợi dây thừng đang xiết chặt vào cổ họng của người phòng vệ thứ ba.

Màn đêm, vẫn cứ thế, yên lặng tĩnh mịch.

Tuy đã khuya lắm, nhà của Cung Tố Tố vẫn còn thắp đèn sáng trưng như ban ngày.

Trong đêm tối, ánh đèn trong nhà thường thường cho người lữ hành một cảm giác ấm cúng và thân thiết.

Hai vị nữ tiêu sư của Trung Nguyên tiêu cuộc quả có cái cảm giác đó.

Vì vậy, bọn họ vừa tiến vào sảnh đường nhà của Cung Tố Tố, bèn cảm thấy rất thoải mái. Những người cảm thấy thoải mái, thường thường muốn cho người ta biết cảm tưởng của mình.

Cung Tố Tố chỉ mỉm cười nghe bọn họ tán tụng mình và chỗ ở của mình đẹp đẽ thế nào. Sau đó, bà ta mới nói:

– Khó mà gặp được hai vị cô nương, chúng ta uống thêm một tý nữa được không?

Người ta ở trong hoàn cảnh thoải mái, có khi nào từ chối được một nhiệt tình như thế?

Dĩ nhiên là không.

Do đó, Cung Tố Tố bèn vỗ tay hai cái.

Sau đó, rượu thịt lập tức được dọn ra trên bàn.

Đem rượu đem thịt ra, là một mụ già.

Nếu như quan sát kỹ lưỡng một tý, sẽ nhận thấy bước chân bà già thật là vững chắc, không có tý gì là già cả.

Còn nếu như kéo được váy quần bà ta lên, sẽ phát hiện ra cặp đùi trơn láng không khác gì của thiếu nữ.

Những chuyện đó, dĩ nhiên các nữ tiêu sư không hề chú ý tới.

Bọn họ không những không chú ý đến những chuyện đó, ngay cả một tý phòng bị cũng không có, Cung Tố Tố vừa nâng ly mời, bọn họ cũng đều cạn chén.

Bà lão phản ứng cũng rất nhanh nhẹn, lập tức lại rót rượu vào hai ly.

Ly thứ ba.

Đến ly thứ tư, bà lão bỗng nhiên đưa bình rượu trong bàn tay phải đập mạnh vào mặt nữ tiêu sư ngồi bên phải.

Người nữ tiêu sư này biến sắc, tính đưa bàn tay phải lên đỡ. Chỉ tiếc là, nàng ta bỗng phát hiện ra, bàn tay phải không đưa lên nổi.

Gương mặt nàng ta thật tình rất khó coi.

Nàng ta không biết rằng, người nữ tiêu sư đồng bạn ngồi bên cạnh, gương mặt còn khó coi hơn. Bởi vì cái đầu của nàng ta đã bị bình rượu đập lũng thành một lỗ sâu hoắm.

Còn đồng bạn của nàng ta, tính đưa tay lên đỡ dùm, nhưng chẳng còn tý sức lực nào.

Nàng ta bỗng nhiên phát hiện ra, tay chân của mình không còn tý cảm giác. Thứ cảm giác duy nhất còn hoạt động được là thính giác.

Nàng ta nghe Cung Tố Tố đang cười nhạt đắc ý.

Đèn đuốc trong nhà của Cung Tố Tố bỗng nhiên toàn bộ tắt phụt.

Đêm, hình như càng u ám thêm.

U ám không phải chỉ có màn đêm, còn có quan tài, còn có tiếng cười của Triệu Hạt Tử.

– Các ông dám ngủ sao?

Giọng nói của Triệu Hạt Tử nghe ra cũng đầy quỷ khí.

– Dĩ nhiên là dám, chúng ta qua lại giang hồ quen quá rồi, ngay cả bên cạnh mồ mã cũng có ngủ qua, huống gì là quan tài? Phải không?

Gã tiêu sư hất vai vào đồng bạn nói.

Đồng bạn của y lập tức nói theo:

– Dĩ nhiên là dám rồi, huống gì quan tài này còn mới quá.

– Chính vì mới, mà tôi mới hỏi các vị có dám ngủ trong đó không.

– Tại sao?

– Bởi vì quan tài mới dùng để chứa xác người mới chết.

– Ông đừng nói đùa kiểu đó nữa.

– Các vị cho là tôi đang nói đùa?

– Không lẽ ông không nói đùa sao?

– Y không nói đùa.

Câu nói cuối cùng, từ trong một cỗ quan tài phát ra.

Hai người tiêu sư bất giác giật nẩy mình lên.

Chính cái lúc hai người đang giật nẩy mình lên, trong quan tài bỗng có một người bay ra.

Còn hai bàn tay của Triệu Hạt Tử cũng biến thành trảo, chụp vào mặt một người tiêu sư.

Bình bình hai tiếng, hai người tiêu sư lập tức mất mạng.

Triệu Hạt Tử thò tay ra, mỗi bên một người, dùng sức đẩy một cái, hai cái xác người tiêu sư không thiên không lệch, lọt vào trong hai cỗ quan tài.

Gương mặt của Triệu Hạt Tử lộ ra một nụ cười, y nói với người vừa nhảy trong quan tài ra:

– Tên ăn mày kia, có sao không?

– Dĩ nhiên là chẳng sao cả, bản lãnh cỡ đó cũng đi bảo tiêu?

– Ngươi nghĩ bọn chúng xứng đáng làm gì?

– Chỉ đáng bao nhiêu đó.

Gã ăn mày chỉ vào quan tài một cái:

– Chỉ đáng ngủ trong quan tài.

Triệu Hạt Tử nói:

– Ngươi nói không sai chút nào, ta xem không phải chỉ có hai tên này, những tên còn lại cũng đáng nằm hết trong quan tài của ta. Ăn mày, còn có bao nhiêu cỗ quan tài trống vậy?

– Hình như không còn nhiều lắm.

– Dĩ nhiên là không còn nhiều, chỉ còn sáu cỗ thôi.

– Sáu cỗ? Nhiều như vậy sao?

– Tiệm tạp hóa có hai tên, lão Sa có hai tên…

– Chỗ lão Sa tại sao chỉ có hai tên? Không phải là ba tên sao?

– Ba tên? Không lẽ ngươi tính gϊếŧ luôn cả lão đại của chúng ta sao?

– Ai mà dám?

Gã ăn mày nói:

– Đấy chỉ có bốn tên, còn hai tên nữa là ai?

– Ngươi quên mất trong tù có Ngưu Nhục Thang và Tây Môn Xuy Tuyết sao?

– Ai mà quên? Có ai quên được Tây Môn Xuy Tuyết?

*****

Đúng vậy. Có ai quên được Tây Môn Xuy Tuyết?

Lão già là người quên không được.

Làm xong chuyện của bà lão rồi, lão già thôi thúc giục giã bà lão:

– Đi cứu Tây Môn Xuy Tuyết thôi chứ?

– Dĩ nhiên, bây giờ đi cứu, là đúng lúc.

– Tại sao bây giờ đi cứu lại là đúng lúc?

– Bởi vì những người trong Hoàng Thạch trấn bây giờ đang dùng hết toàn lực đi đối phó bọn Trung Nguyên tiêu cuộc, nhất định sẽ không sai người nào đi coi chừng nhà giam.

– Bọn Trung Nguyên tiêu cuộc sẽ bị gϊếŧ hết cả đám sao?

– Chắc là vậy.

– Vậy thì sao bà không kiếm cách cứu giùm bọn họ?

– Ông có cách nào cứu bọn họ không?

Lão già không nói gì, bởi vì lão không biết trả lời ra sao, lấy lực lượng của bọn họ hai người, làm sao cứu cho nổi mấy người kia?

Không những vậy, chuyện này còn chưa tra ra được chân tướng, bọn họ còn chưa biết người chủ mưu là ai.

Tra chưa ra người chủ mưu, còn ai đi tin lời một ông già và một bà già? Ai đi tin những người thật thà ở Hoàng Thạch trấn lại đang mưu hại bọn Trung Nguyên tiêu cuộc?

Ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không tin, vì vậy mà chàng bị gϊếŧ.

– Bà cho là ai chủ mưu chuyện này?

Lão già hỏi.

– Xem chuyện trước mắt, chỉ có hai người là đáng nghi ngờ nhất.

– Ai?

– Bách Lý Trường Thanh và Kim Bằng.

– Hai người đó? Tại sao? Một người là Tổng tiêu đầu của Trung Nguyên tiêu cuộc, một người là Phó tổng tiêu đầu, tại sao lại đi ăn cướp tiêu của mình?

– Tại sao lại không? Ông có biết đồ bảo tiêu này trị giá bao nhiêu không?

– Bao nhiêu?

– Ba ngàn năm trăm vạn lượng vàng.

– Như vậy là bao nhiêu?

– Như vậy là xài cho tới tám mươi đời nhà ông còn xài không hết.

– Nhiều vậy sao? Ai đem tiền đi đâu nhiều vậy?

– Theo tôi biết, đây là tiền phí tổn chiến tranh của triều đình.

– Tại sao lại đem chuyển đi đâu?

– Bởi vì có tin đồn, miền Nam sắp có phản loạn, vì vậy đem vàng xuống miền Nam, lo chuyện dự bị chiến tranh.

– Tại sao không trực tiếp dùng quân đội áp tải?

– Sợ bị lộ cơ mật, bởi vì biến loạn ở miền Nam, còn chưa biết có thật hay không, không ai biết, nếu vạn nhất chuyện vận chuyển vàng về miền Nam bị lộ ra, lập tức sẽ sinh ra phản loạn, không thể ứng phó kịp.

– Vì vậy mới nhờ Trung Nguyên tiêu cuộc vận chuyển dùm?

– Đúng vậy.

Bà lão nói.

– Có điều xem ra, những người ở Hoàng Thạch trấn đại khái đã dự mưu chừng nửa năm nay rồi. Làm sao họ biết được chuyện này?

– Vì vậy tôi mới nghi một trong hai người Bách Lý Trường Thanh và Kim Bằng là chủ mưu.

– Ồ.

Lão già nói:

– Bọn họ là những người biết chuyện vận chuyển vàng về miền Nam, nhưng chính họ đã có dư tiền tài của cải, còn đi cướp tiền làm gì nữa?

Bà lão bật cười. Bà ta nói:

– Bây giờ ông có tiền không?

– Có.

– Xài được bao lâu?

– Xài được cho đến khi tôi chết cũng không hết.

– Nếu như có thêm một trăm vạn lượng vàng để trước mắt ông, ông có muốn không?

– Tôi mà không muốn mới quái lạ.

Lão già nói.

– Vì vậy, có ai mà không muốn giàu thêm vào cho nhiều nhỉ.

– Có một người!

– Ai?

– Lục Tiểu Phụng.

Bà lão lại bật cười lên, bà ta nói:

– Người chết dĩ nhiên là chẳng muốn giàu thêm vào cho nhiều.

Lão già cũng bật cười, lão ta nói:

– Lục Tiểu Phụng quả thật là người chết rồi sao?

– Ai nói không phải?

Lão già không trả lời. Bởi vì lão ta đang đưa tay lên miệng, “suỵt” một tiếng.

Bọn họ đã đến trước cửa phòng giam, vì vậy lão già mới ra hiệu cho bà lão đừng nói nữa, thật ra, dù tiếng nói của lão già và bà lão có lớn cách mấy, người trong phòng giam cũng chẳng nghe được gì.

Bởi vì trong phòng giam, chẳng có ai ở đó canh phòng.

Có chứ, chỉ có Tây Môn Xuy Tuyết và Ngưu Nhục Thang bị giam trong phòng thế thôi, nhưng bọn họ có nghe, thì có gì mà sợ?

Nếu có người nghĩ như vậy, người đó sai lầm ngay.

Bởi vì Tây Môn Xuy Tuyết đã nghe có tiếng người bên ngoài, không những vậy y còn đưa ngón tay ra điểm một cái, ngọn đèn trong phòng giam phụt tắt, tiếp theo đó, y lấy tay bịt miệng Ngưu Nhục Thang lại, đưa miệng lại nói nhỏ trong tai nàng ta:

– Đừng la!

Sau đó, người của y trườn không một tiếng động lên bên trên bức tường chỗ cánh cửa.

Cánh cửa phòng giam từ từ mở vào bên trong.

Cánh cửa đẩy vào tấu xảo về phía bức tường Tây Môn Xuy Tuyết đang núp.

Cửa phòng giam mở ra được một nửa, lão già bỗng kêu lên “ui da” một tiếng.

Đấy là vì lão ta thấy trong phòng giam tối tăm mù mịt, tiếp theo đó, nghe lão ta lẩm bẩm một mình nói:

– Đến trễ rồi, Tây Môn Xuy Tuyết không ở đây.

– Ai nói ta không có ở đây?

Tùy theo tiếng nói, một cổ kiếm khí đã xông vụt tới lão già.

Thân hình lão già bỗng nhiên giựt lùi lại.

Thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết lại nhanh như chớp giật, đâm về chỗ bà lão.

Bà lão không lùi lại, bà ta đưa hai bàn tay lên ngực, hai bàn tay làm thành thế Thiên Y Vô Phùng, kẹp dính lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

– Là ngươi?

Tây Môn Xuy Tuyết kinh hô lên một tiếng.

– Không phải ta.

Bà lão trả lời một câu thật kỳ lạ.

– Là ngươi.

Tây Môn Xuy Tuyết lại nói.

Sau đó, y chầm chậm rút thanh kiếm từ giữa hai bàn tay bà lão ra, sát một tiếng, rồi y châm đèn sáng lên.

Ánh đèn vừa sáng lên, Ngưu Nhục Thang lập tức chau mày, nhìn bà lão nói:

– Thì ra là ngươi.

– Cô nương còn nhớ ra tôi sao?

– Dĩ nhiên là nhớ, Tư Không Trích Tinh gặp ngươi, như gặp quỷ, còn ai quên nổi ngươi?

– Cô biết người này sao?

Tây Môn Xuy Tuyết hình như nói hơi nhiều.

– Tôi có gặp qua một lần.

– Bà ta là ai?

– Ông còn không biết sao?

– Tại sao tôi phải biết? Cô cho tôi là Bách Hiểu Sinh sao?

– Ông không cần phải là Bách Hiểu Sinh, ông phải biết bà ta là ai mới đúng.

– Vậy sao? Thế thì bà ta rốt cuộc là ai?

Tây Môn Xuy Tuyết không nói gì, y chỉ nhìn chăm chú vào bà lão.

Bà lão cũng không nói gì, bà ta chỉ nhìn chăm chú vào Ngưu Nhục Thang.

Gương mặt của Ngưu Nhục Thang bỗng nhiên đỏ lên, làm như không phải đang bị một bà lão đang nhìn, mà là đang bị một gã thiếu niên đa tình nhìn mình.

– Ngươi là…

– Đúng vậy.

Giọng nói của bà lão bỗng nhiên trở thành trẻ trung ra:

– Chính là ta.

*****

Đúng vậy, y chính là Lục Tiểu Phụng, một Lục Tiểu Phụng độc nhất vô nhị.

Không phải Lục Tiểu Phụng đã chết rồi sao?

– Chết? Lục Tiểu Phụng chết được sao?

Bà lão cười càng khoái trá.

Ngưu Nhục Thang vừa thấy nụ cười trên khuôn mặt của bà lão, thấy cặp mắt giễu cợt đó, nàng ta lập tức biết chắc chắn, bà lão này quả thật là Lục Tiểu Phụng.

Nhìn thấy Lục Tiểu Phụng chưa chết, đáng lý ra Ngưu Nhục Thang phải cao hứng mới phải, nhưng nàng ta bỗng trừng to cặp mắt lên, nổi giận nói:

– Tại sao Lục Tiểu Phụng không chết được? Lục Tiểu Phụng chết đi là tốt nhất.

– Lục Tiểu Phụng chết đi là tốt nhất thật sao?

Lão già đứng bên cạnh bà lão nói.

– Ngươi là ai? Chuyện này liên quan gì đến ngươi?

Ngưu Nhục Thang hỏi.

– Ta? Ta chẳng là ai cả, chẳng qua nếu không có ta, Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước chết là tốt nhất.

– Tại sao?

– Bởi vì ta là tay hóa trang tài tình đệ nhất thiên hạ.

– Ngươi? Ngươi là Tư Không Trích Tinh?

– Đúng vậy.

– Vậy thì…

Ngưu Nhục Thang há hốc mồm:

– Vậy thì gã Tư Không Trích Tinh trên tửu lầu là ai?

– Y? Y chính là tên Lục Tiểu Phụng tử quỷ.

– Lục Tiểu Phụng không phải là y sao?

Ngưu Nhục Thang chỉ vào bà lão.

Thật tình nàng ta bị làm cho hồ đồ ra.

– Y là tên Lục Tiểu Phụng sống.

– Tên Lục Tiểu Phụng tử quỷ, lúc còn sống là ai?

– Lão Thực hòa thượng.

– Lão Thực hòa thượng?

– Đúng vậy. Thật ra, phải nên gọi y là Bất Lão Thực hòa thượng mới đúng.

– Tại sao?

– Bởi vì đáng lý ra, y phải nằm trong quan tài bất động mới phải, y cứ muốn chui ra, bắt ta hóa trang y thành Tây Môn Xuy Tuyết. Y hóa trang ra thành Tây Môn Xuy Tuyết xong, y nói không thích lắm, lại hóa trang thành ta, cô nói, y có phải là không thật thà lắm không?

Tư Không Trích Tinh nói.

– Chúng ta thấy xác chết trong quan tài đó là Lão Thực hòa thượng?

– Đúng vậy.

– Người trong quan tài, rõ ràng là một xác chết mà.

– Dĩ nhiên là một người chết, nếu không, làm sao gạt được một đám phỉ đồ ở Hoàng Thạch trấn?

– Y chết rồi, tại sao còn sống lại được?

– Bởi vì y là Lão Thực hòa thượng độc nhất vô nhị trong võ lâm.

– Lão Thực hòa thượng là sống lại được sao?

– Dĩ nhiên.

– Tại sao?

– Bởi vì Lão Thực hòa thượng biết Quy Tức công.

– A, tôi hiểu rồi.

– Cô hiểu thật sao?

– Dĩ nhiên, đấy là vì Lão Thực hòa thượng biết Quy Tức công, vì vậy Lục Tiểu Phụng bèn đi tìm Lão Thực hòa thượng hóa trang thành y, sau đó rồi thế y giả chết, đúng vậy không?

– Đúng quá rồi, lúc đó cô đứng đâu gần đó nhìn trộm phải không?

– Thôi đi.

Ngưu Nhục Thang nói:

– Chẳng qua, tôi có một chuyện không rõ lắm.

– Cô không hiểu, tại sao tôi đi tìm Lão Thực hòa thượng chết giùm cho tôi có phải không?

– Đúng vậy.

– Hoàng Thạch trấn vốn là một nơi không ai thèm chú ý đến, tôi vừa đến đây đã phát hiện ra, mỗi người ở đây, ai ai cũng giấu diếm trong người một thứ võ công riêng biệt của mình, tôi lập tức biết rằng nhất định có vấn đề trọng đại nào đó.

– Làm sao anh biết bọn họ giấu diếm võ công?

– Cô đừng quên, tôi là một bà già, cặp mắt của tôi, đã nhìn thấy bao nhiêu là chuyện đời. Cô cho là bà già sống oan uổng mấy chục năm vậy sao?

– Dạ dạ dạ, thất kính thất kính, tha thứ tiểu nữ tử không biết cặp mắt của tiền bối lợi hại quá chừng.

Ngưu Nhục Thang nhịn không nổi cười hi hi lên.

Lục Tiểu Phụng nhìn Tây Môn Xuy Tuyết một cái, rồi nói tiếp:

– Vì vậy, tôi bèn đi tìm Tư Không Trích Tinh, muốn y đem theo đồ nghề hóa trang theo tôi.

– Y quả thật không nói không rằng, theo tôi đi tìm Lão Thực hòa thượng.

– Gặp Lão Thực hòa thượng rồi, tôi bèn nói ngay: Hòa thượng, cởi y phục của ông trần trụi ra. Các người có biết, Lão Thực hòa thượng nghe nói vậy phản ứng sẽ ra sao?

– Y nhất định sẽ giật nẩy mình lên.

Ngưu Nhục Thang nói.

– Không đúng. Y tỉnh bơ cởi bỏ hết y phục ra, sau đó nói với tôi: Sắc là không, không tức là sắc. Không ngờ rằng Lục Tiểu Phụng cũng nhìn phá được cõi đời trần tục, đòi mặc đồ hòa thượng đi tu. Các người nghĩ có tức mình không?

– Không tức mình.

Ngưu Nhục Thang nói.

– Sao? Tại sao không tức mình?

– Bởi vì anh muốn y đi chết thế dùm anh, y nói móc anh vài câu, có gì là tức mình?

Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên nhìn lom lom vào Ngưu Nhục Thang.

– Anh nhìn gì vậy?

– Tôi bỗng phát hiện ra, tự nhiên cô biến thành người hiểu biết người ta quá, vì vậy tôi phải nhìn nhìn xem cô có phải thật là Ngưu Nhục Thang không.

– Anh đoán thử xem.

– Khó nói quá, nhất là Tư Không Trích Tinh đã ở cùng chung một chỗ với cô.

Lúc này, người ít nói nhất là Tây Môn Xuy Tuyết bỗng mở miệng:

– Tôi hiểu rồi.

– Ông hiểu gì?

– Bọn họ cho rằng ông đã chết, phòng bị lỏng lẻo ra, ông bèn núp trong bóng tối điều tra âm mưu của bọn họ.

– Quả thật ông đã hiểu rồi.

– Vậy thì ai là người chủ mưu?

Ngưu Nhục Thang hỏi.

– Bây giờ tôi đem mọi người lại xem âm mưu của bọn họ đây.

*****

Giữa đại sảnh nhà Sa đại hộ.

Cây cột lớn giữa đại sảnh bó một người, một người đầu tóc xõa tung, trên người không biết bao nhiêu là vết thương.

Người này hiển nhiên đã trải qua một trận chiến đấu ác liệt, sau đó bị bắt trói lại.

Người này chính là Tổng tiêu đầu Trung Nguyên tiêu cuộc, đệ nhất tiêu cuộc trong mười ba tỉnh Nam Bắc tên là Bách Lý Trường Thanh.

Không khí trong đại sảnh rất ngột ngạt.

Bách Lý Trường Thanh còn đang thở hồng hộc, hai mắt trừng trừng giận dữ.

Sa đại hộ đang chắp tay sau lưng đi lòng vòng.

Cung Tố Tố, bà chủ ngồi yên trên ghế bất động.

Gã ăn mày và Triệu Hạt Tử thì người này nhìn người kia, không ai nói một lời nào.

Không khí ngột ngạt làm cho người ta không thở được.

Người chịu không nổi nhất, là Triệu Hạt Tử, y bỗng đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:

– Tại sao Kim lão đại còn để lão ta sống ở đây?

Sa đại hộ xoay người lại nhìn Triệu Hạt Tử nói:

– Kim lão đại làm như vậy, là có lý do của ông ta.

– Đúng vậy, ta có đạo lý của ta.

Kim Bằng từ trong nhà đi ra, y mặc trên người một bộ y phục rất hoa lệ.

Y phục của Kim Bằng hoa lệ muốn chói mắt người ta, nhưng gương mặt của y lại thâm trầm đến độ làm người ta không dám nhìn thêm lần thứ hai. Y nói:

– Các ngươi có biết tại sao ta còn để lão ta sống không?

Y trừng cặp mắt nhìn Bách Lý Trường Thanh một cách tức giận. Bách Lý Trường Thanh cũng trừng cặp mắt nhìn y tức giận.

– Ta phí bao nhiêu tâm huyết, an bày một kế hoạch thiên y vô phùng như vậy.

Ánh mắt của Kim Bằng đi từ Bách Lý Trường Thanh qua những người ở sảnh đường. Y nói:

– Chúng ta gϊếŧ bao nhiêu người, mới thế được vào hết Hoàng Thạch trấn, vậy mà bây giờ công lao thành ra chẳng được gì, các ngươi có biết tại sao không?

Không ai trả lời, bởi vì không ai biết tại sao, thậm chí Kim Bằng đang nói gì, bọn họ cũng không rõ lắm.

Vì vậy, Kim Bằng đành phải đem bọn họ ra khỏi đại sảnh, tới chỗ mấy xe bảo tiêu đang đậu.

– Mở ra.

Kim Bằng ra lệnh.

Những rương đồ trong xe bị đập phá ra.

Đáng lý ra là những thỏi vàng sáng rực, bây giờ chẳng còn thấy đâu. Tất cả đều biến thành những thỏi sắt đen sì vô giá trị.

Mọi người đều về lại sảnh đường.

Không khí trong sảnh đường lại càng ngột ngạt. Lần này không những ai ai cũng ngạt thở, mà ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Mọi người đều cúi đầu nhìn lom lom vào thỏi sắt đen sì Kim Bằng vừa bước vào đặt lên bàn.

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào gương mặt của Kim Bằng.

– Điều này chứng tỏ rằng, trong bọn chúng ta, có một người đã tiết lộ bí mật.

– Trong bọn chúng ta còn có gian tế sao?

Sa đại hộ hỏi.

– Ai?

Bà chủ hỏi.

Bà chủ lại trừng mắt như đổ lửa về hướng Triệu Hạt Tử.

Triệu Hạt Tử giật nẩy mình lên, cũng nhìn chăm chú lại vào bà chủ, sau đó, y bỗng nhìn về gã ăn mày.

Gã ăn mày nhìn về hướng Cung Tố Tố.

Cung Tố Tố nhìn ông chủ tiệm tạp hóa, ông chủ nhìn bà chủ.

Bọn họ đang nhìn nhau.

Không khí lại càng căng thẳng vô cùng.

Kim Bằng đứng dậy, nói:

– Bây giờ chuyện quan trọng nhất, cũng chẳng phải là tìm cho ra ai là gian tế.

Y vừa nói vừa đi về hướng Bách Lý Trường Thanh:

– Chuyện quan trọng nhất là, tra xét cho ra vàng đang bị tráo đi đâu.

Y bỗng nhiên chụp lấy đầu tóc của Bách Lý Trường Thanh, nói:

– Bây giờ chắc ngươi biết tại sao ta còn để ngươi sống sót lại đây phải không?

Bách Lý Trường Thanh ngẩng đầu lên, nhìn Kim Bằng, bỗng nhiên nhổ một bãi nước miếng có lẫn máu về phía y đứng, nổi giận nói:

– Phủ.

– Phủ hay lắm.

Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa.

Mọi người đưa ánh mắt đổ xô về gương mặt người mới nói đó.

Không ai nhận ra người đó là ai.

Bởi vì bà ta là một bà lão.

Bà lão lại mở miệng nói:

– Nếu ngươi cho rằng có người nào sẽ tin vào lời nói của ngươi, ngươi gặp phải quỷ ban ngày ban mặt đó.

– Ngươi là ai?

Kim Bằng tức giận hỏi.

– Ta? Ta là một người đã chết.

– Nói bậy.

Kim Bằng bay người lên, công ra một chưởng tới bà lão. Bà lão nhẹ nhàng bay lên né, bà ta nói:

– Ngươi không hỏi rõ ràng ta là ai rồi động thủ cũng không muộn sao, lỡ chuốc phải khổ thì làm sao?

Kim Bằng chẳng thèm nghe, chưởng đánh ra như gió, chiêu nào chiêu nấy đều là sát thủ trí mệnh.

Bà lão chỉ mỉm cười né qua né lại, chẳng hoàn thủ chiêu nào.

Người bàng quang chung quanh không tin được có chuyện như vậy xảy ra.

Trong gầm trời này, liên tiếp tránh được Kim Bằng ba mươi chiêu mà không hoàn thủ, đại khái chỉ có một người.

Lục Tiểu Phụng.

Không phải Lục Tiểu Phụng đã chết rồi sao?

Bọn họ mỗi người trong đầu đang tự hỏi mình câu đó, bỗng nhiên, gã ăn mày sực nhớ ra, nhớ lúc bà lão đi vào nhà, có nói một câu.

– Ta là một người đã chết.

Gã ăn mày bỗng nhiên run rẩy cả người lên.

– Y… y… y là Lục Tiểu Phụng.

Bọn Triệu Hạt Tử nghe nói đều giật nẩy mình lên.

Bà lão đang né qua né lại bỗng nhiên phi thân lên, trong không trung lộn liên tiếp bảy vòng, nói:

– Đúng vậy, ta là Lục Tiểu Phụng.

Bà lão vừa đáp xuống đất, hóa trang trên gương mặt đã bị cú lộn vừa rồi làm rớt ra.

Chàng đáp xuống đất, bèn biến thành rõ ràng là Lục Tiểu Phụng.

– Ngươi chưa chết sao?

Cung Tố Tố kinh ngạc hỏi.

– Dĩ nhiên là chưa chết. Lục Tiểu Phụng làm sao chết được? Y mà chết rồi, âm mưu của các ngươi sẽ được toại nguyện sao?

– Vậy…

– Nhất định các ngươi muốn biết người chết là ai, có phải không?

Không ai trả lời, bởi vì quả thật ai ai cũng nghĩ vậy.

– Ta nói cho các ngươi nghe, chẳng có ai chết cả. Chỉ có người giả chết thôi.

– Giả chết?

– Người giả chết là Lão Thực hòa thượng.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Ta nhờ Tư Không Trích Tinh hóa trang dùm, biến y thành ra ta, sau đó, băng trước ngực một thỏi sắt và một bao máu…

– Các ngươi có nhớ cái buổi hoàng hôn đó bao vây tấn công ta không? Thật ra, cái người bị bao vây là Lão Thực hòa thượng, còn ta đã sớm núp vào một bên quan sát các ngươi.

– Ta phát hiện ra ngươi, Sa đại hộ, sử đao pháp của Đông Dương Thần Phong, ta biết, các ngươi quả nhiên là một lũ ăn cướp ngoài biển gϊếŧ người không chớp mắt.

– Bữa đó, Lão Thực hòa thượng cố ý né bên trái, nhảy bên phải, cuối cùng xông vào, đυ.ng phải lưỡi kiếm của Cung Bình. Cái bao máu vỡ tan máu tươi chảy ra, hòa thượng bèn lập tức vận Quy Tức công lên ngã lăn đùng xuống.

– Hôm đó trời rất u ám, các ngươi dĩ nhiên nhìn không rõ lắm, không những vậy, các ngươi còn tin vào lưỡi kiếm của Cung Bình.

– Vì vậy nàng ta mới bị chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

Sa đại hộ nói.

– Nàng ta chết, là vì quá tự tin, không những vậy, các ngươi thất bại, là vì cái tập quán của loài người.

Lục Tiểu Phụng nói:

– Có ai lại bồi thêm một nhát kiếm vào một người đã chết? Không có ai, vì vậy, hòa thượng giả chết mới được thành công.

– Ngươi đừng có đắc ý, Lục Tiểu Phụng.

Bà chủ nói:

– Tây Môn Xuy Tuyết và Ngưu Nhục Thang đang ở trong tay bọn ta.

– Thật vậy sao?

Ngoài cửa lại có tiếng người vọng vào.

Giọng nói ấy, dĩ nhiên là giọng nói đắc ý cực kỳ của Ngưu Nhục Thang.

Người trước giờ không thường hay nói chuyện là Tây Môn Xuy Tuyết, bỗng nhiên mở miệng:

– Nếu ta không cố ý trúng kế bị bắt giữ, bí mật của Kim Bằng còn tra cho ra được sao?

Không ai trả lời, bởi vì gương mặt người nào cũng xám xịt như đất sét, khó coi vô cùng.

– Tôi có một chuyện còn không rõ lắm. – Kim Bằng nói.

– Chuyện gì? – Lục Tiểu Phụng nói.

– Người đem vàng tráo đi có phải là ngươi?

– Phải.

– Một mình ngươi, làm sao tráo bao nhiêu đó vàng?…

– Thật ra, ta cũng không thật sự tráo vàng đi đâu.

– Ta không hiểu.

– Rất đơn giản.

Lục Tiểu Phụng bước lại thỏi sắt đen sì để trên bàn, cầm thỏi sắt lên. Chàng đưa tay rút cây quạt ra, rạch một đường trên thỏi sắt.

Màu đen trên thỏi sắt bị rạch, lộ ra màu vàng sáng rực.

Mọi người ai cũng đớ mặt ra.

– Những thỏi vàng này.

Lục Tiểu Phụng nói.

– Chẳng qua chỉ bị thoa lên một lớp keo đen sì thế thôi.

– Nhưng chỉ có mình ngươi, làm sao thoa cho hết?

– Dĩ nhiên là không thể nào được.

Ngoài cửa lại có một giọng nói vọng vào.

Lần này, Lão Thực hòa thượng đã mặc lại y phục hòa thượng của y, Tư Không Trích Tinh cũng mặc lại bộ đồ tùy lúc tùy thời có thể chuẩn bị đi hái sao của y.

– Không có Lão Thực hòa thượng ta giúp cho, Lục Tiểu Phụng làm sao thoa cho hết bao nhiêu đó vàng?

– Ngươi đừng quên công lao của Tư Không Trích Tinh ta đây, không có ta, các ngươi hai người bốn bàn tay làm gì thoa cho hết bao nhiêu đó vàng.

Không ai nói gì nữa. Thật ra, còn ai nói được gì? Gian mưu đã bị bại lộ, còn có gì để nói bây giờ?

Chỉ còn một cách nói chuyện, đó là dùng sinh mệnh, dùng máu tươi ra biểu thần cơn tức giận phẫn nộ.

Vì vậy, Kim Bằng bỗng rút kiếm ra, đâm tới Lục Tiểu Phụng.

Sa đại hộ và Triệu Hạt Tử xông tới Tây Môn Xuy Tuyết.

Bà chủ xông tới Ngưu Nhục Thang.

Cung Tố Tố xông tới Tư Không Trích Tinh.

Gã ăn mày thì xông lại chỗ Bách Lý Trường Thanh đang bị trói.

Trong đám đó, có hy vọng đắc thủ nhất là gã ăn mày.

Bởi vì Bách Lý Trường Thanh là người không có sức để kháng cự.

Có điều, gã ăn mày lầm to.

Bao nhiêu dây nhợ trói trên người Bách Lý Trường Thanh, bỗng nhiên đứt thành nhiều khúc, còn tay quyền của lão, chính ngay lúc gã ăn mày tưởng đắc thủ rồi, đã đánh ra trúng vào ngực của y.

Gã ăn mày té xuống, lúc ngã xuống rồi, còn nghe Bách Lý Trường Thanh nói:

– Lục Tiểu Phụng lúc tránh né thế công của Kim Bằng, đã dùng nội lực bức đoạn dây thừng trói người của ta.

Trận đại chiến đó, chỉ trong chốc lát đã kết thúc.

Bởi vì, trên vòm trời này, còn ai địch cho nổi Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết? Càng có ai có thể địch lại hai người liên thủ nhau? Huống gì, bên cạnh còn có Tư Không Trích Tinh và Lão Thực hòa thượng?

Không những vậy, tà, rốt cuộc cũng không thắng nổi chính.

Sáng sớm, trời có sương mù.

Sáng hôm nay, trời đẹp ở Hoàng Thạch trấn, không có gió.

Không có gió thổi cát bay mù mịt đầy trời.

Đại khái, ngay cả gió cũng biết được phong ba ở Hoàng Thạch trấn đã bị dẹp yên ổn.

Mặt trời dần dần nhô lên.

Tia sáng mặt trời chiếu trên những thỏi vàng lấp lánh rực rỡ.

Bách Lý Trường Thanh đang cười khoái trá nhìn bọn tiêu sư chất vàng vào trong rương.

Trong bọn tiêu sư có một người quay đầu lại hỏi Bách Lý Trường Thanh:

– Ai giúp chúng ta vậy?

– Trừ y ra, còn ai nữa?

– Y? Y là ai?

– Y chính là ta.

Bao nhiêu tiêu sư đều ngớ mặt ra.

Bởi vì nói câu đó có tới ba người.

Lão già bỏ đồ hóa trang ra, thì ra là Lục Tiểu Phụng. Bà lão thì ra là Lão Thực hòa thượng. Lục Tiểu Phụng thì ra là Tư Không Trích Tinh. Bao nhiêu đó tiêu sư đều bật cười phá lên. Ngưu Nhục Thang cười nghiêng ngửa ra. Trong đó, người cười lớn nhất, chính là Lục Tiểu Phụng. Bởi vì, chàng có nghe tiếng cười của một người, người này, trước giờ chưa bao giờ cười, người này, dĩ nhiên là Tây Môn Xuy Tuyết.