Chương 7

Có trời mới biết đã bao lâu y không đi nhận lỗi với người khác, hình như từ nhỏ đến lớn y chưa từng nói “Xin hãy thứ lỗi cho ta” với ai. Ăn nói khép nép đi xin đối phương tha thứ, nhưng đối phương ngay cả một ánh mắt lạnh lùng cũng không cho, thật đúng là mặt nóng mà dán lên ghế lạnh.

Diệp Tinh Thần vội vàng kéo quần áo lên, sửa sang lại một chút, bỗng nhiên thấy chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn Lăng Hàn. Ngẫm lại, hắn cùng Lăng Hàn cũng chả có quan hệ đặc biệt gì, hắn chột dạ gì chứ. Cố Mặc Nhiên

vẫn luôn bình tĩnh, nói: “Trò chuyện chút thôi.”

“Sao vui vẻ quá vậy?”

Lăng Hàn trên mặt thì tươi cười, nghiêng đầu, nhưng khó có thể che giấu phẫn nộ đã sớm mờ mịt nơi đáy mắt, ánh mắt tối lại. Y cùng Cố Mặc Nhiên đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, hai người ăn ý hiểu nhau, dù là gặp chuyện không rõ ràng, y cũng không muốn nghi ngờ hắn. Chỉ cần Cố Mặc Nhiên giải thích với y, vậy thì y sẽ tin hắn ngay.

“Ha ha, đúng vậy, nếu không có chuyện gì thì ta về đây.”

“Cố Mặc Nhiên.” Lăng Hàn chắn trước mặt hắn: “Ngươi thật sự không định giải thích gì sao?”

“Không có gì đáng nói.” Suy nghĩ trong chốc lát, hắn lại bổ sung một câu: “Ta không có hứng thú với tiểu thiếu gia của ngươi.”

“…”

Lăng Hàn không nói gì, cứ kệ Cố Mặc Nhiên đi, nếu hắn nói thế, vậy… Chính là thế. Liếc mắt nhìn đương sự một cái, Diệp Tinh Thần thấy y nhìn chằm chằm thì có chút sợ, nhất thời hơi lắp bắp.

“Hung dữ nhìn chằm chằm ta như vậy, làm gì?”

Hắn đương nhiên sẽ không nói Cố Mặc Nhiên đã khôi phục tiểu khinh công của mình. Nếu để cho Lăng Hàn biết, có khi một thân võ công của mình sẽ thật sự bị phế đi.

“Ta… Ta đi ngủ một giấc.”

Tên Cố Mặc Nhiên khốn kiếp này cứ như vậy mà bỏ chạy, cục diện rối rắm thì

để mình hắn thu dọn! Diệp Tinh Thần bất mãn nghiến răng, cổ áo bị người ta kéo mạnh một cái, sau đó xoay người hắn lại, bàn tay nhấn một cái liền đập đầu hắn vào l*иg ngực, đập đến mức khiến mũi hắn phát đau.

“Đệt! Suýt mất cả mũi!”

Hắn ngẩng đầu nhìn người nọ hét lên một tiếng, chống lại là bộ dáng muốn ăn hắn của Lăng Hàn.

Người này thật đúng là, mạc danh kỳ diệu nổi giận gì chứ. Tính tình Diệp Tinh Thần vốn không tốt lắm, cũng không nghĩ nhiều, nhấc khuỷu

tay hung hăng đẩy ngực y một cái, ý muốn thoát khỏi sự giam cầm của người nọ. Không nghĩ tới việc này đã triệt để chọc giận Lăng Hàn, đồng tử biểu thị nguy hiểm bỗng nhiên phóng đại,

cánh

tay thon dài mạnh mẽ kéo eo Diệp Tinh Thần một cái, một tay còn lại không chút lưu tình kéo xuống quần áo mới sửa sang lại. Sau đó chỉ nghe “roẹt” một tiếng, quần áo đã bị Lăng Hàn xé xuống.

Diệp Tinh Thần bỗng nhiên hoảng hốt, hồi ức đáng sợ về đêm ấy cũng bị người này xé rách quần áo lập tức như thủy triều dâng lên trong lòng, cảm giác sợ hãi cùng tuyệt vọng không kim được mà bao phủ lấy hắn. Không tự chủ được mà

muốn phản kháng thêm mạnh mẽ, đẩy bóng ma giống như ác mộng kia ra, lại là không sao trốn được. Đầu của Lăng Hàn đã kề sát, không nói hai lời liền dùng môi mυ"ŧ vào xương quai xanh đang lộ ra của hắn. Sau đó môi lại trượt đến điểm đỏ hồng nọ, đầu lưỡi ấm áp linh hoạt liếʍ láp điểm mẫn cảm kia, kí©h thí©ɧ đến mức

hắn nổi hết cả da gà. Tiếp theo Lăng Hàn cũng xé luôn mấy mảnh quần áo còn bám

lại

trên người hắn, hai cánh tay chặt chẽ ôm lấy Diệp Tinh Thần, đầu lưỡi di chuyển trên làn da nhẵn nhụi của hắn, làm cho Diệp Tinh Thần không nhịn được mà run lên. Hắn rất muốn hét to, thiên ngôn vạn ngữ rốt cuộc lại hóa thành một tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ trong yết hầu.

“Ư a… A… Đừng…”

Vừa kêu như vậy, ngay cả Diệp Tinh Thần cũng không thể tin được đó là do mình phát ra, hay gò má nhất thời càng thêm nóng cháy hồng nhuận. Mà một tiếng này giống như thuốc kí©ɧ ɖụ© đánh vào người Lăng Hàn, y đứng thẳng dậy, chóp mũi dán lên người Diệp Tinh Thần nhẹ nhàng cọ xát, lời nói mang ý cười nói: “Tiểu thiếu gia, ngươi cũng muốn ta à?” Tiếng nói của y khàn khàn mà lại mang theo từ tính, nửa như làm nũng nửa như mê hoặc, quả thực khiến người ta không đành lòng từ chối.

Lúc này trong đầu óc của Diệp Tinh Thần quả thực là một mảnh hỗn loạn, cho dù loại cảm giác này thật mới mẻ kí©h thí©ɧ, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác kháng cự rất lớn, mâu thuẫn đến cực đểm, đành phải liều mạng lắc đầu, cứ lặp lại: “Không không không… Không được…” Thân hình gầy yếu càng thêm run rẩy dữ dội, hai chân như nhũn ra đến đứng cũng không vững. Lăng Hàn biết hắn chưa trải qua chuyện này, bèn cười cười kéo hắn lên, không nhìn Diệp Tinh Thần lắc đầu nói không được, hôn lên đôi môi với xúc cảm tuyệt vời kia. Lúc đầu Diệp Tinh Thần kiểu gì cũng không chịu mở miệng, bởi vì mỗi khi bị đối phương hôn hắn luôn không có kết cục tốt. Lăng Hàn cũng không nóng này, hạ quyết tâm, cắn bậy cắn bạ lên miệng hắn.

“Mẹ nó… Lăng Hàn… Lăng Hàn ngươi là chó…!!!”

Diệp Tinh Thần nóng đến mức mở miệng ra mắng, Lăng Hàn có cơ hội liền nhanh chóng cắn môi dưới của hắn, đầu lưỡi không chút lưu tình xông vào trong miệng hắn, tùy tiện xâm lược hết thảy.

“Ư…”

Diệp Tinh Thần khóc không ra nước mắt. Sột soạt vài tiếng, chỉ cảm thấy hạ thể trở nên lạnh lẽo, hạ mắt xuống mới biết được đối phương đã sớm thuận thế cởi đai lưng cùng quần của hắn, quần áo hỗn độn nằm trên mặt đất. Phân thân lại bị người nọ nắm lấy, tiếp theo là kỹ xảo chơi đùa thuần thục. Tuy rằng chuyện này cũng

đã quen, nhưng đối với Diệp Tinh Thần mà nói lại vô cùng thoải mái, dẫn đến hắn thở gấp liên tục.

Rõ ràng là chuyện vô cùng thoải mái, tên nhóc dưới người lại liều chết cắn môi, không chịu phát ra tiếng rêи ɾỉ —— Lăng Hàn không chịu được bộ dáng cô vợ nhỏ ủy khuất của hắn, nhưng lại cảm thấy Diệp Tinh Thần như vậy vô cùng đáng yêu, không ức hϊếp hắn một chút thì quả thật rất có lỗi với bản thân mình.

Tốc độ vuốt ve nhanh hơn, không bao lâu sau, Diệp Tinh Thần chỉ thấy hạ thể căng lên, một dòng trọc dịch màu trắng không chịu khống chế mà phun tung tóe, dừng trong lòng bàn tay to lớn của Lăng Hàn. Lăng Hàn cười cười, đưa tới trước mặt hắn, nói: “Ngươi xem, đây là hương vị của ngươi.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Diệp Tinh Thần đỏ bừng, quay đầu đi, hai tay không biết từ lúc nào đã câu lấy cổ Lăng Hàn. Lăng Hàn nâng mông hắn lên, sau đó ngón tay dính đầy niêm dịch không kiêng nể gì cắm vào hậu đình. Diệp Tinh Thần dường như chịu kí©h thí©ɧ rất ghê gớm, cả người đột nhiên căng cứng, kẹp ngón tay Lăng Hàn ở bên trong.

“Không…”

Tiếng nói phảng phất mang theo âm mũi, hắn tựa vào bờ vai to lớn của Lăng Hàn, nhẹ nhàng cọ xát, tựa như một bé mèo cầu chủ nhân vuốt lông. Hắn sợ quá, đau quá, cho dù người này không thô bạo như trước, hắn vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Cũng không biết là sợ Lăng Hàn hay là sợ chuyện khiến hắn xấu hổ này.

“Ngoan, ta sẽ không giống như lần trước.”

Rút ngón tay ra, Lăng Hàn vung tay lên gạt hết mấy thứ trên bàn xuống, nhất thời trong phòng vang lên tiếng “loảng xoảng”, sau đó liền ôm Diệp Tinh Thần đặt lên bàn. Da thịt trên lưng chạm vào mặt bàn lạnh băng, kí©h thí©ɧ Diệp Tinh Thần hít vào một hơi khí lạnh. Thân trên của Lăng Hàn áp xuống, bóng đổ lên mặt Diệp Tinh Thần, vô tình tạo thành cảm giác áp bách vô cùng cho hắn. Khi có khi không hôn người dưới thân, Lăng Hàn vỗ vô cặp mông mượt mà của hắn, ngón tay lại không an phận đâm vào lần nữa.

“Thả lỏng chút.”

“Ư…”

“Cứ như vậy, đúng rồi.” Lăng Hàn thong thả tiến lên, giống như đang thăm dò một hoa viên bí mật, lần này Diệp Tinh Thần không căng thẳng như lúc trước, thêm trọc dịch bôi trơn, trở nên thông thuận hơn. Cảm thấy đã ổn, lại tăng số

ngón tay lên hai ngón, loay hoay một chút, cuối cùng biến thành ba ngón. Vào lần trước, y không chuẩn bị gì liền tiến vào Diệp Tinh Thần, đối phương không dễ chịu, y cũng chẳng dễ chịu —— Đây là sự thật.

Diệp Tinh Thần lúc này như một chú dê con đang chờ làm thịt, không biết làm sao, khóe mắt dường như hơi ươn ướt, ánh trăng chiếu lên mặt phản xạ ra một chút ánh sáng. Bàn tay bắt lấy tay Lăng Hàn dùng lực rất mạnh, móng tay sắp cào ra mấy đường máu.

“Ư… A!”

Không hề báo trước, cảm giác trống

rỗng sau khi ngón tay rời đi bỗng bị một trụ thể

to lớn lấp đầy, Diệp Tinh Thần đau đến la lên một tiếng.

Mẹ nó! Đây chính là gạt người!!

Kích! Thước! Hoàn! Toàn! Không! Thay! Đổi! Chết! Tiệt!

Lăng Hàn ngươi là tên ác cẩu lừa đảo!

Trong lòng Diệp Tinh Thần lúc này đang thầm chửi mẹ nó, thế nhưng chưa kịp mắng ra khỏi miệng thì liên tiếp nhận lấy từng trận trùng kích hung hăng. Còn chưa kịp bình tĩnh lại, phân thân của người nọ lại lui ra ngoài, rồi trở lại xâm chiếm dũng đạo của hắn.

“A… Ư a… Chậm một chút…”

Người nọ không biết mệt mỏi rút ra cắm vào, hạ thân của mình tham lam nuốt hết mệnh căn của đối phương, lại còn cảm nhận rõ ràng nó đang không ngừng to lên trong cơ thể mình. Lăng Hàn dùng sức tách mông hắn ra, muốn toàn bộ được đối phương hút lấy, được bao trong nội bích căng chặt. Y hạ người thêm thấp, môi vừa chạm lên mặt Diệp Tinh Thần liền bị đối phương quấn lấy, cái miệng nhỏ nhắn mở

ra khép lại, câu lấy y không để y rời đi. Diệp Tinh Thần không biết lúc này mình đáng xấu hổ đến mức nào, chỉ biết dùng tay ôm chặt lấy bờ lưng rộng lớn của đối phương, hai chân cũng không tự chủ mà dang ra càng rộng, nhờ đó mà tiếp nhận đối phương càng nhiều. Mỗi khi trụ thể kia từ bên ngoài hung hăng vọt vào trong, Diệp Tinh Thần chỉ cảm thấy có pháo

hoa bùng nổ trong đầu, sau đó kɧoáı ©ảʍ từ trong đầu truyền đến từng bộ phận của tứ chi, đầu ngón chân cũng cong lên.

Một luồng nhiệt bỗng nhiên dâng trào trong dũng đạo của mình, sau đó lại từ bộ vị giao hợp của hai người chảy ra, chậm rãi lướt qua đường cong duyên dáng của cái mông, nhỏ xuống mặt đất phát ra tiếng tí tách rất nhỏ. Lăng Hàn dừng một chút, nhẹ nhàng hôn lên thái dương đầy mồ hôi của Diệp Tinh Thần.

Sau khi cảm nhận được mình cũng bắn ra, Diệp Tinh Thần có cảm giác mệt mỏi chưa từng trải qua.

Nhắm chặt hai mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, suy nghĩ lúc này mới từng chút một hồi phục lại bình thường.

—— Mẹ, mình

rốt cuộc

đang làm gì thế…

Lúc này hắn chỉ hận không thể tự tử cho rồi. Mùi mồ hôi, còn có hương vị da^ʍ mĩ của nam tử trưởng thành tràn ngập —— Trên người đâu đâu cũng là hương vị của nam nhân, từ trong ra ngoài.

Hắn lấy tay xoa trán mình, cả người bỗng nhiên không kìm được mà bắt đầu run rẩy. Lăng Hàn không biết người dưới thân xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng mình làm hắn đau, cũng không làm lần nữa, liền ôm hắn lên, chặt chẽ ôm vào

lòng mình. Phảng phất nghe thấy tiếng nghẹn ngào trong yết hầu, Lăng Hàn bỗng nhiên thấy tim mình muốn vỡ nát, tới lui vỗ về lưng hắn, ôn nhu hỏi: “Tinh Thần, ngươi sao vậy? Ta làm ngươi đau à?”

Hỏi vài lần, Diệp Tinh Thần cũng không để ý đến hắn, có cảm giác như đang cực lực khống chế để mình đừng thất khống.

Lăng Hàn luôn luôn phản ứng nhanh nhạy bỗng nhiên không biết nên làm gì bây giờ, bởi vì y chưa từng nghĩ đến mình sẽ thích một người như vậy, cũng không biết làm cách nào để hắn vui vẻ. Bỗng nhiên có chút hối hận mình nhất thời không kiềm chế được, lại cưỡng bức

người ta, không khéo lại

bị chán ghét hoàn toàn.

Trong lúc miên man suy nghĩ, nghe được tiếng khịt mũi của người nọ vang lên bên tai, eo bị người nọ nhéo đến phát đau, trời biết người nọ dùng sức mạnh cỡ nào.

“Lăng Hàn, ngươi mẹ nó… Đừng chọc tiểu gia ta!”

* * *

Diệp Tinh Thần lại biến thành một cái xác sống.

Cái gọi là xác

sống, chính là nhìn thấy ngươi nhưng lại coi như không nhìn thấy, nghe được ngươi nhưng lại vờ như không nghe được, nhưng hắn lại sống bình thường. Đây là một loại tự giày vò mình cũng giày vò người khác phải lao tâm lao lực.

Lúc mới mang hắn ra khỏi phòng giam, hắn cũng mang bộ dáng cao quý lãnh diễm như vậy, thời gian sau thì chuyển biến tốt hơn. Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, tình trạng hơi tốt lên chút lại bị Lăng Hàn phá hủy. Còn về vấn đề của Cố Mặc Nhiên cùng Diệp Tinh Thần, y cũng không muốn quan tâm, trong lòng Cố Mặc Nhiên đã có người, y vẫn luôn biết.

Thế nhưng chuyện không đáng nhất là y không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Mặc dù Diệp Tinh Thần có chút không tình nguyện, nhưng y tự thấy mình hầu hạ đối phương rất

tốt; nếu không nói vậy, đó đúng là đang nghi ngờ kỹ thuật trên giường của y. Y không còn cách nào khác, chỉ còn cách vứt bỏ da mặt đi theo đối phương nhận lỗi.

Có trời mới biết đã bao lâu y không đi nhận lỗi với người khác, hình như từ nhỏ đến lớn y chưng từng nói “Xin hãy thứ lỗi cho ta” với ai.

Ăn nói khép nép đi xin đối phương tha thứ, nhưng đối phương ngay cả một ánh mắt lạnh lùng cũng không cho, thật đúng là mặt nóng mà dán lên ghế lạnh. Lăng Hàn lúc này thấy mình thật sự rất hèn mọn. Tâm trạng không vui bèn quấn lấy Cố Mặc Nhiên, kéo hắn đến mái cổng Ác Nhân Cốc uống rượu, hai người ở trong gió lạnh gần như bị đông thành người băng.

“Từ khi ngươi mang hắn về ngươi đã bắt đầu không còn tự trọng.”

“Gϊếŧ hắn thì tốt biết bao.”

Cố Mặc Nhiên nhấp một ngụm rượu, gió thổi mái tóc dài của hắn bay bay, ánh mắt thâm thúy nhìn đến nơi xa, dung mạo khuynh quốc khiến hắn trông

như một tiên nhân xuất thế.

“Hức ——”

“Ta đây có lẽ suốt đời đều sẽ hối hận.”

Lăng Hàn ngồi trên mái ngói, đầu gối dựng lên, cánh tay tùy ý tựa trên đầu gối.

“Nói cứ như ngươi có thể thông được vậy, không phải ta nói rồi sao, người trong lòng của ngươi, chả trông mong gì được.”

“Lăng Hàn, trên đời này chắc cũng chỉ có ngươi mới dám nói với ta như vậy.”

“Chắc vậy.”

“Cạch ——” một tiếng, hai bầu rượu cụng vào phát ra tiếng vang thanh thúy. Hai người ăn ý ra hiệu với đối phương, sau đó đều uống cạn bầu rượu. Lúc này trên trời có hoa tuyết rơi xuống, chỉ trong chốc lát, tan chảy trong lòng bàn tay Lăng Hàn.

“Mặc Nhiên, tuyết… Rơi rồi.”

Nắm ngón tay lại, giống như muốn bắt lấy thứ gì đó, Lăng Hàn hiếm khi nhăn mày kiếm lại, vẻ mặt ngưng trọng.

“Phải rồi.”

Cố Mặc Nhiên nâng bình rượu nhẹ nhàng đặt sang một bên: “Chiến dịch Nam Bình Sơn cũng sắp đến.”

“Không cần ngươi nhắc nhở gia.”

Vứt bầu rượu đi, cầm Toái Hồn lên, Lăng Hàn vứt lại một câu “Gia đi” rồi thi triền khinh công bay vào trong cốc. Thế giới rộng lớn như vậy, dường như chỉ còn lại mình Cố Mặc Nhiên.

Hắn nhớ tới, thật lâu thật lâu trước kia, khi hắn vẫn còn là một Ly Kinh đệ tử, thanh niên mặc đạo bào lam trắng kia nói với hắn, ta sẽ ở Thuần Dương Cung chờ ngươi, tuy rằng nơi đó quanh năm băng tuyết bao phủ nhưng cũng đẹp không thua kém gì Vạn Hoa Cốc của ngươi.

Nhưng rốt cuộc người nọ vẫn không chờ hắn.

Hắn rốt cuộc vẫn chỉ

đơn độc một mình.

Thời gian vụt trôi, ai mất đi ai, ai phản bội ai, đều tựa như không nhở rõ.

Ta hẳn là, say rồi.

—— Cố Mặc Nhiên nghĩ.