Tiêu Tiêu trong nháy mắt hóa đá, ngay cả đau cũng không để ý: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi là nam?!!!”
Lần đầu tiên Cố Mặc Nhiên gặp Tiêu Tiêu thì chỉ khoảng mười lăm tuổi. Tiêu Tiêu là đệ tử Thuần Dương do sư phó mang tới, nói là đồ đệ của bằng hữu, bị bệnh nên muốn ở Vạn Hoa Cốc tịnh dưỡng một thời gian. Tiêu Tiêu lớn hơn hắn hai tuổi nhưng vóc người lại không cao bằng hắn, tính cách cũng khá là ngoan, sư phó bảo anh ngồi yên anh tuyệt đối không dám đứng.
Thế nhưng Tiêu Tiêu khi vừa mới đến lập tức đắc tôi Cố Mặc Nhiên. Tội anh, chỉ vì lần đầu tiên anh nhìn thấy Cố Mặc Nhiên đang giã thuốc liền kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Cô nương này trông thật xinh đẹp!”
“Cộp ——”
Chày giã thuốc đập vào cối phát ra một tiếng vang lớn. Cố Mặc Nhiên quay đầu lại, mỉm cười thật đẹp với anh.
“Thực xin lỗi cô nương, ta chỉ là…”
Mặt Tiêu Tiêu bụp một cái đỏ bừng lên, ánh mắt lảng đi nơi khác, trong lòng phiền muộn sự ngạc nhiên của mình e là đã dọa đến cô nương Vạn Hoa kia rồi. Đúng lúc không chú ý, cây chày giã thuốc kia bỗng nhiên bay vào bụng mình.
“A!”
Tiêu Tiêu không tránh được, đành phải ôm bụng, cả người gần như khuỵu xuống, sau đó bị một bóng người phủ lên.
Anh cố chịu đau, có chút
đáng thương
nói: “Sao ngươi lại đánh người?”
Cố Mặc Nhiên nửa ngồi xuống, ngón tay lướt qua cằm Tiêu Tiêu sau đó nâng lên, khiến Tiêu Tiêu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, mặt Tiêu Tiêu không
nhịn
được đỏ lên. Khi ở Thuần DƯơng Cung, anh luôn tránh xa các sư muội sư tỷ, bởi vì bọn họ đều thích sư huynh cao lớn tiêu sái, không thích gương mặt con nít này của anh. Mà Vạn Hoa trước mắt này, diện mạo còn dễ nhìn hơn các sư tỷ sư muội của anh, thật là đẹp biết bao. Anh không nói nên lời, thế nhưng từ cái nhìn đầu tiên đã thích rồi.
Ừm, tuy rằng cô nương Vạn Hoa này rất bạo lực.
Tóc của Cố Mặc Nhiên dừng trên mặt anh, cọ cọ khiến trong lòng anh ngứa ngáy, mắt cũng không dám tiếp tục đối diện, theo bản năng tránh đi.
“Bộ dạng cũng không tồi đấy.”
Tiểu Vạn Hoa nói chuyện, nhưng mà… Nhưng mà không phải giọng nói như chuông ngân của thiếu nữ, mà là giọng nói của thiếu niên không khác gì anh.
Tiêu Tiêu
lập tức
hóa đá, ngay cả đau cũng không để ý: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi là nam?!!!”
Ngón tay Cố Mặc Nhiên vuốt ve gương mặt anh, nghĩ rằng, ừm, cảm xúc cũng không tệ lắm, tùy tiện đáp: ” Hình như ta chưa nói rằng mình là nữ.”
Tiêu Tiêu suy nghĩ, hình như là do mình đã nhìn lầm giới tính của đối phương nên người ta mới dùng chày giã thuốc đập anh.
“Ta nhìn lầm ngươi thành cô nương là lỗi của ta, nhưng mà… Nhưng mà ngươi cũng không nên ra tay nặng như vậy.”
Cố Mặc Nhiên dường như cũng không để ý đến anh, trực tiếp hỏi: “Ngươi thật sự mười bảy tuổi à?”
“Đúng vậy, đương nhiên.” Tiêu Tiêu ra sức gật đầu.
“Đứng lên.”
Tiêu Tiêu nghe lời đứng lên. Hai người so sánh với nhau, càng thấy
Cố Mặc Nhiên ngọc thụ lâm phong. Còn anh thì sao, con gái cưng
hả?
“Tên lùn.”
Cố Mặc Nhiên không chút do dự đánh giá như vậy rồi xoay người rời đi.
Tiêu Tiêu bỗng cảm thấy có chút thiệt thòi, nhưng nhớ lại trước khi đi sư phó bảo anh phải nghe lời, cũng không dám nổi giận, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn Cố Mặc Nhiên bận rộn làm việc, ngồi đó cả ngày.
Sư phó của Cố Mặc Nhiên xuất quỷ nhập thần, thế nên trọng trách chăm sóc Tiêu Tiêu rơi lên người hắn. May mà Tiêu Tiêu rất dễ nuôi, mỗi ngày chỉ cần sắc thuốc cho anh
là được. Cố Mặc Nhiên không thích nói chuyện, tính tình cũng không tốt, thường không nói chuyện nhiều với các đệ tử khác trong cốc, cũng bị đánh giá là “quái gở đến cực điểm”. Nhưng mà hắn không để ý, chỉ để ý đến chuyện mình làm. Thế nhưng Tiêu Tiêu không biết Cố Mặc Nhiên không được hoan nghênh. Anh chỉ cảm thấy đệ tử Vạn Hoa ngồi xổm trước bếp, nghiêm túc quạt cây quạt nhỏ kia là người tốt. Mà Cố Mặc Nhiên, thật ra chỉ xem anh là một bệnh nhân bình thường mà thôi.
Những ngày ở Vạn Hoa Cốc thật là nhàm chán, mỗi ngày anh luyện kiếm xong đều không có gì để làm, đành phải làm người hầu nhỏ của Cố Mặc Nhiên.
Anh nhìn
thấy
giỏ thuốc trên lưng Cố Mặc Nhiên, liền sẽ theo sau nói để ta bảo hộ ngươi nhé. Cố Mặc Nhiên không để ý đến anh, sau đó… Anh không cẩn thận chọc trúng một con sói dữ, lại khiến Cố Mặc Nhiên cứu anh. Anh nhìn thấy Cố Mặc Nhiên xay thuốc liền tự động xin làm giúp, Cố Mặc Nhiên không cho, cuối cùng hai người giằng co qua lại đẩy ngã thuốc đã phơi khô. Mặt Cố Mặc Nhiên đen thui, phất tay áo bỏ đi. Anh biết mình đã phạm lỗi, lại không dám xuất hiện trước mắt Cố Mặc Nhiên, đành phải mỗi ngày viết rất nhiều thư giải thích, vụиɠ ŧяộʍ đặt ở khe cửa phòng hắn. Nhưng ngày hôm sau quay lại xem, lá thư này vẫn ở yên chỗ cũ, anh rất chán nản nhưng vẫn kiên trì mỗi ngày nhét thư ở đó. Ngoài ra anh còn đặt rất nhiều thứ kì quái, ví dụ như trứng chim, nghiên mực, giấy Bạch Lộc này nọ.
Thuốc Cố Mặc Nhiên sắc cho anh mỗi ngày đều đưa đến, nhưng không phải hắn tự mình đưa mà là một cơ giáp nhân nho nhỏ. Lại nói tiếp, Cố Mặc Nhiên quả thật là người kì tài. Chủ tu Ly Kinh, thiên công, hội họa, đánh đàn vân vân đều có xem qua, nhưng mà hắn nói đấy chẳng qua chỉ là hứng thú mà thôi. Hứng thú… Có thể luyện hứng thú đến mức tốt hơn người ta chủ tu, quả thật đã định là không được người khác thích.
Mấy tháng rất nhanh trôi qua, bệnh của Tiêu Tiêu đã khỏi không ít, sư phụ anh liền đến dẫn anh đi. Lúc chia tay may mắn gặp được Cố Mắc Nhiên, hắn vẫn là bộ dáng đó, phơi thảo dược bảo bối của hắn trên đất, khi nhìn thấy hai người bọn họ mới chậm rãi đứng lên.
“Đi đi, nói lời từ biệt với Mặc Nhiên đi.”
Tiêu Tiêu gật gật đầu, đi tới trước mặt Cố Mặc Nhiên: “Mặc Nhiên, ta phải đi.”
“Ừ.”
“Thời gian qua cảm ơn ngươi. Ngươi đối xử với ta rất tốt.”
“Đại phu đều nên như vậy.”
“… Thực xin lỗi.”
“?”
Sau đó anh lấy một xấp thư dày từ trong tay áo ra: “Thực xin lỗi, xin ngươi hãy nhận lấy, ta… Ta thật sự muốn giúp ngươi.”
Cố Mặc Nhiên thản nhiên nhìn lướt qua, nói: “Ngươi đem đi đi, ta không cần, hơn nữa ta cũng không có giận ngươi.”
Mắt Tiêu Tiêu bỗng đỏ lên: “Ngươi không nhận chính là giận ta.”
Hắn nhíu nhíu mày, nói: “Vướng víu.” Sau đó xoay người đi. Mái tóc thật dài kia ném ra một độ cong xinh đẹp, lại không thể nào bắt được.
“Sư phó.” Anh dụi dụi mắt: “Mặc Nhiên quả nhiên không chịu tha thứ cho con.”
“Ngoan.” Sư phó xoa xoa đầu anh: “Hắn không cần
con ta cần con. Chúng ta về Thuần Dương Cung thôi.”
Tiêu Tiêu thút tha thút thít bị sư phó kéo đi, trước khi đi còn cố nhìn căn phòng nơi Cố Mặc Nhiên ở, chỉ tiếc người trong phòng ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn anh. Đợi hai sư đồ kia đi xa, Cố Mặc Nhiên một mình đứng ở cửa, bóng dáng vô cùng cô đơn.
Thôi, thiếu niên thật sự rất sạch sẽ, đã định rằng không phải người trên cùng một con đường. Sau lưng hắn mang theo quá nhiều thứ, không cần phải kéo người khác xuống nước cùng mình, tuy rằng hắn thừa nhận hắn cũng rất thích Tiêu Tiêu.
Lúc gặp lại Tiêu Tiêu, là nửa năm sau.
Hắn nhìn anh cả người đầy máu bò đến trước cửa phòng, sau đó giao một cái hộp quý giá cho hắn.
“Ngươi làm sao vậy?!”
Cố Mặc Nhiên vội vàng vươn tay ôm lấy hắn.
“Ta đi… Không Vụ Phong để hái hoa cách tang, trên đường gặp sơn tặc, hắn cho rằng đó là bảo bối của ta, ta không cho… Sau đó…”
“Đủ, ngươi đừng nói nữa, ngốc muốn chết.”
Cố Mặc Nhiên vô cùng
lo lắng, Tiêu Tiêu nhìn thấy liền vui vẻ, nghĩ rằng hắn vẫn rất quan tâm mình.
“Mặc Nhiên, ngươi không… giận à?”
Cố Mặc Nhiên đỡ anh lên giường, tức giận nói: “Đã không giận từ lâu!”
“Vậy… Tốt rồi.”
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt nhìn hắn, cố gắng mỉm cười.
Cố Mặc Nhiên vĩnh viễn cũng không quên được nụ cười đó. Đó cũng là lần đầu tiên hắn có loại xúc động muốn bỏ hết thảy xiềng xích trên người sau đó cùng người kia trốn ở một nơi nào đó, vui vẻ sống hết đời là đủ.
Căn cơ của Tiêu Tiêu vốn tốt, dưới sự chăm sóc của tiểu thần y Cố Mặc Nhiên, hồi phục thật sự rất nhanh. Anh mỗi ngày đều ngoan ngoãn đợi Cố Mặc Nhiên đút thuốc cho mình, hoặc là nhìn hắn giã thuốc, thỉnh thoảng cũng vẽ một chút nhưng Cố Mặc Nhiên không cho anh xem, cũng có đàn vài đoạn nhạc. Lúc hỏi ý kiến của anh, anh liền nói hay, Cố Mặc Nhiên thở dài, nói quả thực là đàn gảy tai trâu. Tiêu Tiêu liền ngây ngô cười hai tiếng, nói rằng ta có thể bảo hộ ngươi thì thật tốt.
Cố Mặc Nhiên nhướn mày: “Ngươi cho rằng ta là vợ ngươi?”
Mặt Tiêu Tiêu đỏ lên, lắc đầu nói: “Không phải… Hai nam nhân sao có thể bên nhau chứ?”
“Vậy ngươi thích ta không?”
“A?”
“Trả lời ta.”
“Nào có ai trực tiếp hỏi vậy chứ.”
“Ta mặc kệ, ngươi trả lời hay không.”
“Ta… Ta…”
Tiêu Tiêu định dời mắt đi, chỉ tiếc là một tay Cố Mặc Nhiên nắm cằm anh, khiến anh nhìn mình.
“Ưm ưm, Mặc Nhiên…”
“Gọi ta là Tử Vũ, đó là tự của ta.”
“…”
“Ưm ưm Tử Vũ, đừng ép ta mà…”
“Nói thật.”
“Ta… Ta không thích ngươi.”
“Không thích ta ngươi sẽ kề cận ta cả ngày? Không thích ta ngươi sẽ không cần mạng sống để hái hoa cách tang cho ta? Không thích… Ngươi cả ngày còn khıêυ khí©h ta?”
“Ta có sao?”
Cố Mặc Nhiên hít sâu một hơi, da mặt hắn cũng đã xé rồi, hắn không tin mình phán đoán sai lầm, tuyệt đối! Hơn nữa, dù cho đối phương thật sự không thích hắn cũng muốn buộc người kia
đáp thích!
“Ta hỏi ngươi thêm một lần, ngươi trả lời đi.”
“… Không thích!”
“…” Cố Mặc Nhiên bỗng buông lỏng tay, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Nhưng ta thích ngươi.”
Tiêu Tiêu ngây ra, anh không ngờ lại xảy ra chuyện như
vậy.
“Thôi, nếu ngươi đã khỏe rồi thì về đi, chuyện đêm nay coi như chưa từng xảy ra.”
“Vậy… chúng ta vẫn là huynh đệ tốt?”
“Huynh đệ?” Cố Mặc Nhiên chế giễu: “Ngươi nguyện ý làm huynh đệ với một nam nhân thích ngươi?”
Cố Mặc Nhiên đóng sầm cửa lại bước nhanh đi, chỉ để lại một mình Tiêu Tiêu ngây ngốc ôm đầu gối ngồi trong phòng. Anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ, anh thích Tiêu Tiêu sao? Anh không biết, nhưng anh thích cảm giác ở cùng với hắn, thích nhìn hắn vẽ tranh, nhìn hắn vung bút thoăn thoắt, nhìn hắn sắc thuốc nấu cơm, nhìn hắn cười thật ôn nhu… Nhưng mà hai nam nhân mà ở bên nhau, thật sự không phải trái nghịch sao? Anh thật mâu thuẫn, trong lòng xuất hiện hai cỗ xe ngựa, không ngừng kéo anh về hai phía. Suy nghĩ cả một buối tối, nghĩ không cái gì, liền mơ màng thϊếp đi.
Nhưng mà sáng sớm hôn sau, Cố Mặc Nhiên liền lạnh như băng đến đuổi anh đi.
“Ta không thể đối mặt với ngươi, ngươi đi đi.”
“… Tử Vũ.”
“Ừm.”
“Tối hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm…”
“Ta, ta không biết mình có thích ngươi hay không, nhưng mà… Ta cảm thấy được ở cùng ngươi rất vui vẻ.”
“Sau đó thì sau?”
“Hay là, chúng ta thử xem…”
Cố Mặc Nhiên nhếch môi cười cười, nghĩ rằng con dê ngốc này rốt cuộc cũng thông suốt, lại sợ anh đổi ý, vì vậy liền nâng cằm anh lên hôn xuống. Hai người triền miên hồi lâu, hắn mới buông Tiêu Tiêu đang thở hổn hển ra.
“Chỉ chờ những lời này của ngươi.”
“Tử Vũ, ta…”
“Ê ê ê ê ngươi đang làm gì đấy?”
Tiêu Tiêu bỗng nhiên phát hiện Cố Mặc Nhiên cởi bỏ đai lưng của anh, mặt đỏ hết cả lên, vội vàng đè tay hắn lại.
Cố Mặc Nhiên ôn nhu hôn anh: “Ngoan, ta đã muốn thử từ lâu.”
“Phải… Làm như thế nào…?”
“Ngươi nằm yên là được.”
“Thật sự?”
“Đúng, đừng lộn xộn, ta dạy ngươi.”
“Tử Vũ ngươi không gạt ta…”
“Sao ta lại gạt
ngươi chứ? Thương ngươi còn không kịp nữa là.”
“À. Được.”
Cố Mặc Nhiên lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
…
Bé dê béo Hoa Sơn đáng thương của chúng ta cứ như vậy mà bị ăn sạch sẽ…