Chương 21

“Đừng… khóc.”

Y gian nan nói, sau đó định giống như trước đây, nâng tay lên lau nước mắt cho hắn, chỉ là y thật mệt, thật vô dụng, ngay cả chuyện như vậy cũng không làm được.

Diệp Tinh Thần rút Ngự Phong trên lưng ra, chống mình đứng lên. Ánh trăng mờ tối, hắn không thấy rõ bộ dáng của đối phương, chỉ biết là một thân khôi giáp màu bạc cùng trường thương vẫn đằng đằng sát khí như trước.

Hắn nhớ lại không lâu trước kia hắn từng thấy qua Lăng Hàn như vậy. Lúc ấy bọn họ còn chưa có quan hệ rõ ràng, hắn là hắn Phụ Đạo Thiên Thừa, Lăng Hàn là Lăng Hàn Cực Đạo Ma Tôn.

Hắn lau nước trên mặt, cười lạnh một tiếng: “A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.”

“Xem ra võ công của ngươi đã khôi phục?”

“Ngươi nói thử xem, Lăng Hàn tướng quân.”

“Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?”

“Không có gì. Vì gϊếŧ ngươi, cái gì cũng đáng giá.”

Lăng Hàn cay đắng cười, cổ tay xoay cán thuơng: “Vậy thì đến đây thử xem. Không phải ngươi rất muốn gϊếŧ ta sao?”

Kiếm khí quanh người Diệp Tinh Thần bỗng nhiên

dâng trào, Ngự Phong nắm trong tay rít gào, trong mắt hắn lóng lánh sắc thái yêu dị. Lăng Hàn tuy không nhìn rõ lắm nhưng cũng biết rõ rằng Diệp Tinh Thần lúc này không phải Diệp Tinh Thần y quen thuộc. Nhưng mà động tác của hắn thật sự quá nhanh, còn chưa kịp suy nghĩ, mũi kiến liền như tên phóng thẳng đến trước mặt. Lăng Hàn theo bản năng giơ trường thương lên để ở phía trước, chịu đựng một kích này.

Song phương giằng co trong chốc lắc, Lăng Hàn rõ ràng nhìn thấy con ngươi của Diệp Tinh Thần từ đen thẫm biến thành đỏ sẫm, giống màu sắc trên kiếm như đúc. Y giật mình, ra sức vung trường thương lên, khí lực rất lớn, đánh bật Diệp Tinh Thần

ra xa. Diệp Tinh Thần lộn nhào trong không trung, cầm Ngự Phong trong tay, hay chân vững vàng tiếp đất, đuôi ngựa dài trong không trung xẹt qua thành một đường cong duyên dáng, giọt nước chưa khô chảy trên cơ bắp rắn chắc, uốn lượn thành dấu vết tuyệt đẹp.

Chỉ là Lăng Hàn không nhìn thấy, y chỉ cảm thấy trước mắt càng thêm đen kịt ——

Đáng chết, chẳng lẽ lần này sắp mù thật.

Đối diện là Diệp Tinh Thần không biết đã xảy ra dị biến gì, có lẽ lần này y thật sự phải chết, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần bi thương.

Nhưng bi thương không phải vì cái chết, mà là… Có lẽ y sắp bị người mình yêu nhất tự tay gϊếŧ chết.

Trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh rạn vỡ. Y nhớ đến gương mặt phấn chấn vui, ánh mắt như thú con bị thương, đuôi ngựa cao cao, bộ dáng nước miếng chảy đầy gối khi ngủ của Diệp Tinh Thần… Nhưng mà vô luận chắp vá hồi ức lại như thế nào, đều rõ ràng là cùng một người.

Diệp Tinh Thần ở đối diện khởi xướng lần tiến công thứ hai. Mắt Lăng Hàn không tốt, chỉ có thể cố gắng né tránh. Lợi kiếm xẹt qua cánh tay, máu tươi tuôn ra, nhưng Diệp Tinh Thần dường như càng thêm kích động, đường

kiếm cũng càng nhanh càng hỗn loạn. Vết thương trên người Lăng Hàn cũng mỗi lúc một nhiều thêm, nhưng y cứ như không biết đau đớn, ứng chiến trong đau khổ. Binh khí tương giao phát ra âm thanh chói tai mà băng lãnh, hòa với âm thanh quần áo khôi giáp bị cắt qua. Con thuyền chở Lăng Hàn lúc trước bây giờ

mới chạy đến, bọn họ phần lớn đều không quen thủy tính, làm sao cũng không ngăn được Lăng Hàn dùng khinh công lướt qua bờ bên kia.

“Mau! Hình như tướng quân bị thương!”

Mây đen lơ lửng dưới ánh trăng dần dần tán đi, ánh sáng trắng bạc nhu hòa chiếu lên mặt đất, hết thảy đều nhìn thấy rõ ràng. Đám người trên thuyền trợn mắt há mồm, bởi vì họ nhìn thấy, nam tử tuổi trẻ tóc đuôi ngựa kia dùng

lợi kiếm trong tay đâm thẳng vào l*иg ngực Lăng Hàn, mà miệng vết thương đang ồ ồ chảy máu.

Danh kiếm Ngự Phong ấy vô cùng sắc bén, phá nát khôi giáp, đâm vào trước ngực. Diệp Tinh Thần nghe thấy tiếng cốt nhục bị xé toạt, sau đó, máu tươi ấm nóng phun ra, bắn lên mặt hắn.

Ánh sáng màu đỏ trên chuôi kiếm Ngự Phong dường như mờ dần, hết thảy tựa như một bộ phim quay chậm. Diệp Tinh Thần cử động cổ từng chút một, đôi mắt đã trấn tĩnh trở lại nâng lên, chống lại đôi mắt của Lăng Hàn.

——

Ác liệt thô bạo, nhu tình như nước trong đôi mắt đen thẫm kia đã biến mất hết, chĩ còn lại u ám vô tận cùng tan vỡ.

Hắn biết, Lăng Hàn đã không nhìn thấy được nữa.

Hắn biết, hắn đã tự tay dùng kiếm đâm vào tim đối phương.

Lăng Hàn tiến đến gần hắn, thân kiếm lại ghim sâu thêm vài phần. Diệp Tinh Thần cũng sững sờ nhìn y, cả người run rẩy không ngừng, ngay cả muốn thở cũng không thở được. Sau đó hắn thấy Lăng Hàn ném đi ái thương, vươn hai tay ra quờ quạng trong không trung vài cái mới tìm được mặt hắn.

Bàn tay mang theo vết chai mỏng phủ lên mặt Diệp Tinh Thần, nhẹ nhàng sờ mày, mắt, mũi, miệng cùng cằm, cuối cùng ngón cái đặt lên đôi môi mỏng của hắn vuốt ve qua lại, tựa như đang hồi ức gì đó.

Một lúc lâu sau, y nở một nụ cười thê lương, chậm rãi phun ra vài chữ, máu liền từ khóe miệng chảy ra.

“Ta… thua

rồi.”

Thua triệt để.

Đầu Diệp Tinh Thần nháy mắt trống rỗng, nước mắt không giữ được chảy ra, làm ướt tay Lăng Hàn.

“Đừng… khóc.”

Y gian nan nói, sau đó định giống như trước đây, nâng tay lên lau nước mắt cho hắn, chỉ là y thật mệt, thật vô dụng, ngay cả chuyện như vậy cũng không làm được.

Thực xin lỗi, y muốn nói với hắn một tiếng ấy đến nhường nào.

Thực xin lỗi, ta vốn không nên bức ngươi.

Thực xin lỗi, ta làm ngươi tổn thương hết lần này đến lần khác.

Thực xin lỗi…

Lăng Hàn ngươi là đồ ngu ngốc…!

Trong lòng Diệp Tinh Thần có ngàn câu vạn lời muốn nói, thế nhưng yết hầu không thể phát ra âm thanh nào. Cách đó không xa Ác Nhân đuổi đến từ trên thuyền nhảy xuống, đi thẳng đến chỗ hắn. Hắn thấy được, chỉ là đã vô lực phản kích.

Lúc đại đao giáng xuống người hắn, hắn nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy một thanh lợi kiếm từ trên trời giáng xuống, vững vàng cắm bên người mình, trong phạm vi bốn thước quanh mình xuất hiện một đạo khí trường, hung hăng đánh bật Ác Nhân kia ra ngoài. Hắn mở mắt ra quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Tiêu một tay cầm kiếm vội vã đi đến chỗ hắn, tay áo rộng rãi như cánh chim, mà Thiệu Hoa cầm song kiếm thì đang theo sau.

… Là Trấn Sơn Hà sao?

“Là háo tử kìa! Mọi người nhanh lên!”

“Báo thù đi!!!”

“Gϊếŧ!!!”

Đủ loại tiếng hét cùng tiếng mắng chửi xen lẫn vào nhau, hai đội nhân mã không cần nói gì mà xông vào đánh nhau. Tiêu tiêu ra lệnh: “Thiệu Hoa, lập tức mang Tinh Thần đi!”

“Ta biết!”

Thiệu Hoa nắm song kiếm trong tay chặn lại lần công kích tiếp theo của Ác Nhân, sau đó cổ tay xoay một cái, thanh kiếm đâm vào l*иg ngực kẻ kia, không chút lưu tình.

“Tinh Thần, chúng ta đi thôi!”

Hắn nâng Diệp Tinh Thần lên, Diệp Tinh Thần dại ra lắc lắc đầu, trên

mặt đều là nước mắt: “Không, ta không đi!”

Nhưng mà trước mắt bỗng nhiên tối sầm, hắn liền mất đi tri giác.

——

Thiệu Hoa trực tiếp giơ tay lên đánh hắn bất tỉnh

rồi

khiêng hắn lên vội vàng dùng khinh công chạy về doanh địa.

Chuyện đó sau này trở thành tiếc nuối lớn nhất đời Diệp Tinh Thần, bởi vì giây phút ấy, hắn không tiếp được cơ thể đang ngã xuống của Lăng Hàn.

Y nguyện vì hắn buông trường thương của mình, hắn lại không vì y mà vứt bỏ thanh kiếm trong tay.

Ngươi thật sự quá tồi tệ, Diệp Tinh Thần tự nói với mình như thế.

***

Lăng Hàn chết đi, Ác Nhân Cốc quả nhiên đại loạn. Người của các phe phái khác nhau xông ra muốn làm tướng lĩnh, ai cũng không phục ai. Lần tập kích này của Hạo Khí Minh khiến đối phương tổn thất không ít thuyền cỡ lớn. Tin tức này truyền đến đại doanh Ác Nhân Cốc khiến Cốc chủ đang đóng quân ở đó khá là đau lòng.

Cố Mặc Nhiên liều chết áp chế đủ loại ý kiến, cuối cùng tuyển ra một đại tướng danh vọng khá cao, tên là Lý Viễn. Tuy Lý Viễn không phải là người cơ trí gì nhưng được cái nghe lời.

Vài hôm sau, Ác Nhân Cốc khởi xướng trận phản công chính thức với Hạo Khí Minh. Người của Hạo Khí Minh lúc trước nhận được cổ vũ rất lớn, đều anh dũng giao tranh. Như đã nói, bản thân Ác Nhân Cốc tổ chức khá rời rạc, thế nên đại nạn trước mắt, vừa thấy tình thế không ổn thì liền tự mình nghĩ kế, chạy trốn có, giả chết có, đầu hàng cũng có. Tóm lại là Ác Nhân Cốc hao binh tổn tướng lại không chiếm được ưu thế gì, bờ sông bên kia đánh mãi mà không được. Lương thực đã hao tổn không ít, bổ sung không đủ, vì thế liền thương lượng lui binh.

Cứ như một trò hề, Ác Nhân Cốc cuối cùng đành phải phẫn nộ mà đi, lui về Côn Lôn. Trận công phòng này bọn họ không hề thu được gì mà còn mất đi chiến thuyền cùng binh lực. Do đó, tạm thời họ sẽ không tấn công

Hạo Khí Minh lần thứ hai. Còn đối với Hạo Khí, đây lại là tin tức tốt.

Tuy rằng chiến dịch này nói thật cũng không phải thắng lớn gì, xét cho cùng thì người ta cũng đã đánh tới cửa nhà mình, quá lắm cũng gọi là bảo vệ thôi, mà con đường này của Hạo Khí Minh vẫn còn rất dài rất dài.

Nhưng mà cuối cùng Hạo Khí Minh vẫn tổ chức hội chúc mừng, trong đó nhóm Tiêu Tiêu, Hồ Phong Tử, Thiệu Hoa được tưởng thưởng thích hợp, còn những bộ đội tập kích còn lại đều được cấp uy vọng tương ứng, cũng nâng chiến giới của bọn họ. Tiêu Tiêu bị vây trong nhóm người nâng cốc chúc mừng, sắc mặt ửng hồng, tất nhiên đã có chút say.

“Tiêu chỉ huy thật sự là vô cùng anh dũng.”

“Đây không phải là công lao của riêng ta, mọi người đều có phần.”

“Ngươi thật khiêm tốn quá, thật sự tốt hơn tên Ác Nhân Cốc Cố Mặc Nhiên kia nhiều. Khó trách không ít Ác Nhân đều nguyện ý nương tựa chúng ta.”

“Cố Mặc Nhiên… sao vậy?”

“Nghe nói hắn đã xin từ chức, từ chức chỉ huy, sau đó đi ngao du giang hồ.”

Sắc mặt Tiêu Tiêu nhất thời có chút ảm đạm.

“Sao thế, Tiêu chỉ huy?”

“Không sao, chỉ là cảm thấy thiếu một đối thủ như vậy có chút đáng tiếc mà thôi…”

“Tiêu Tiêu!” Thiệu Hoa bỗng chen qua đám người la lớn, cũng không để ý lễ tiết gì, dù sao hiện giờ chiến giới của hắn đã ngang với Tiêu Tiêu, không phân cao thấp. “Ngươi có thấy Tinh Thần không?”

“Không có, chẳng lẽ hắn không ở trong phòng tịnh dưỡng à?”

“Không có, ngay cả Lan Đình Thư Viện hắn thích nhất cũng không thấy! Ở đâu cũng không thấy…!”

“Ngươi đừng vội, hắn có võ công trong người, không sao đâu. Ngươi mang người đi Nam Bình Sơn tìm hắn trước, ta bên này… Tạm thời đi không được.”

“Được, ta đi an bài nhân thủ.”

***

Mưa bụi lất phất, im lặng thấm ướt mọi vật.

Mà lúc Thiệu Hoa đến Nam Bình Sơn chỉ thấy được một cảnh tượng.

Diệp Tinh Thần lặng lẽ đi giữa đống thi thể bốc mùi hôi thối, thỉnh thoảng cúi lưng lật qua lật lại. Hắn cũng không che dù, để mặc làn mưa làm ước mái tóc hỗn độn của mình, trên quần áo vàng óng dính đầu bùn đất và máu. Hắn run rẩy đi tới, sau đó trượt trân một cái té úp mặt trên đất. Thiệu Hoa nhìn không được, dùng

Điệp Lộng Túc chạy nhanh đến bên người hắn, đỡ người nọ lên.

“Cảm ơn.” Diệp Tinh Thần nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Nhưng mà đừng ôm ta, ta bẩn lắm.”

“Ha ha.” Thiệu Hoa cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn biết mình rất bẩn? Vậy ngươi tới nơi này làm gì? Mau cùng ta trở về, phát bệnh thì không tốt đâu!”

“Ta không cần, ngươi trở về trước đi.”

Hắn đánh tay Thiệu Hoa ra, chậm rì rì đi về phía trước.

“Diệp Tinh Thần, ngươi tìm cũng vô dụng!”

Thiệu Hoa nổi giận đùng đừng, ở sau lưng hắn la lên, Diệp Tinh Thần bèn dừng bước.

“Dù ngươi có tìm ra thì cũng chỉ là thi thể của hắn! Trúng Bách Nhật Tán lại không có thuốc giải, dù ngươi không đâm hắn một kiếm thì hắn cũng phải chết!”

Thiệu Hoa nói chuyện luôn luôn không chút lưu tình. Bờ vai Diệp Tinh Thần trong mưa run lên một chút, sau đó

hắn chậm rãi quay đầu, kinh ngạc nhìn nam tử mĩ lệ đang cầm dù.

“Phải… Nếu như hắn chết, vậy thì thi thể hắn đâu…?”

Mưa đánh vào mặt hắn, giống như nước mắt, từ khóe mắt trượt xuống cằm. Thiệu Hoa thật sự không biết Diệp Tinh Thần có phải đang rơi lệ hay không, bởi vì ngay cả Diệp Tinh Thần cũng không biết.

“Có lẽ đã bị người của Ác Nhân Cốc mang đi.”

“Thiệu Hoa, ngươi nói có phải… Là vì hắn không muốn nhìn thấy ta hay không?”

“Thế nên ta mới không tìm thấy hắn.”

Thiệu Hoa sửng sốt, Diệp Tinh Thần lại phịch một cái quỳ xuống, trong mắt trống rỗng cô đơn đến mức cái gì cũng không có.

“Hắn nhất định hận ta vô cùng, ta đời này đều không thể

nhìn thấy hắn lần nữa.”

Dứt lời hai tay hắn bưng lấy mặt, cúi lưng, chậm rãi té lên mặt đất, miệng vẫn thì thào lẩm bẩm: “Thực xin lỗi, Lăng Hàn. Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Rõ ràng kẻ xin lỗi ngươi phải là ta.

Rõ ràng từ đầu đến cuối kẻ khốn kiếp cũng là ta.

Ta biết có lẽ cả đời này ngươi đều không muốn gặp lại ta.

Thế nhưng, thế nhưng ta rất muốn được nhìn thấy ngươi!

Ngươi muốn đánh ta, mắng ta thế nào cũng được… Chỉ là… Đừng bỏ mặc

ta…

Diệp Tinh Thần nhất thời

không khống

chế được cảm xúc của mình, nhịn không được ôm đầu khóc rống lên, khóc đến khàn giọng, kiệt lực, đau thấu nội tâm.

Nhưng mà khóc có ích lợi gì không?

Gương ném vỡ, người từng yêu, tình cảm mất đi, tất cả tất cả, đều không khóc trở về được.



Cuối cùng ở Nam Bình Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì Thiệu Hoa đã không biết.

——

Hắn chỉ biết là, cả đời này hắn đều không có khả năng được Diệp Tinh Thần yêu.

Diệp Tinh Thần có bao nhiêu hận thì có bấy nhiêu yêu.

Nhưng mà đạo lý này, hắn biết quá muộn.