Diệp Tinh Thần bỗng hiểu ra
vì sao Ngọc Lĩnh có thể được xưng là hoa khôi, cũng rõ vì sao Lăng Hàn vừa đến Trường An liền muốn gặp nàng ngay. Hẳn là kiểu tính cách như vậy chính là kiểu mà người như Lăng Hàn sẽ thích, hơn nữa có khi mình cũng chỉ là thế thân mà thôi.
Diệp Tinh Thần không biết tại sao mình sẽ ngồi ở đây, ký ức về chuyện lúc nãy dường như có một khoảng trống. Hắn không quậy không phá, cứ yên lặng như thế ngồi nhìn bàn tay trắng nõn của nữ tử đối diện tung bay trước mặc mình, cầm bình trà kia. Tay áo màu xanh nhạt trượt xuống, lộ ra một đoạn da trắng như ngọc, có vài sợi tóc rơi xuống, nàng liền tiện tay vén lên, tất nhiên là phong tình vạn chủng.
Tiếp theo nàng châm trà cho mình và Lăng Hàn, hơi nước lượn lờ bay lên, mấy lá trà xoay vòng vòng trong ly, sau lại thong thả tản ra
trên mặt nước.
Trước mặt là hoa khôi của Quần Phương Lâu tên gọi Ngọc Lĩnh, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt thanh lãnh, ẩn ẩn tản ra ngạo khí như trúc xanh. Một mái tóc đen mượt mà vấn thành búi tóc, một cây trâm bạch ngọc càng tôn lên vẻ đoan trang tú lệ.
Nàng cũng không phải là quá mức mĩ lệ, nhưng khí chất cao quý như tiên giáng trần này lại rất kinh diễm, đặc biệt là tại nơi yên hoa chi địa này, càng có vài phần không phù hợp, lại thêm đáng quý.
Diệp Tinh Thần bỗng hiểu ra
vì sao Ngọc Lĩnh có thể được xưng là hoa khôi, cũng rõ vì sao Lăng Hàn vừa đến Trường An liền muốn gặp nàng ngay. Hẳn là kiểu tính cách như vậy chính là kiểu mà người như Lăng Hàn sẽ thích, hơn nữa có khi mình cũng chỉ là thế thân mà thôi.
Hắn cười khẩy trong lòng, may mắn mình không bị lời ngon tiếng ngọt của Lăng Hàn lừa gạt.
“Nàng ấy rất xinh đẹp à?”
Một tay Lăng Hàn ôm eo Diệp Tinh Thần, dán sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng hỏi. Hơi thở ấm áp nhất thời phả vào trong tai, Diệp Tinh Thần tránh không kịp, mặt lại đỏ lên.
“Cái gì với cái gì?”
Hắn có chút quẫn bách len lén nhìn người đối diện, phát hiện Ngọc Lĩnh cô nương đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tất nhiên chưa từng nhìn qua hắn.
“Ta nói, sao ngươi lại nhìn chằm chằm người ta lâu như vậy, chẳng lẽ thích nàng rồi, hả?”
Lăng Hàn thoáng có chút bất mãn. Từ lúc ngồi xuống, đôi mắt to tròn của Diệp Tinh Thần luôn dán trên người Ngọc Lĩnh, nhìn kiểu nào cũng là bộ dáng xem không đủ.
Diệp Tinh Thần nhất thời nổi giận, tên này còn ghen à! Lúc trước nói thích hắn gì đó đều là dối trá, không phải nhìn người tình của y chút thôi sao, ai mà thèm chứ!
“Ngươi yên tâm đi, ta không có hứng thú với yên hoa nữ tử.”
“Đặc biệt là người tình của ngươi, tiểu gia ta sau này cũng không nhìn nữa.”
Người tình…? Đây là đang nói Ngọc Lĩnh hả?
Lăng Hàn chớp mắt, nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ… Tiểu thiếu gia đang ghen? Sau đó bèn hỏi: “Nàng không phải người tình của ta, chỉ là… Chẳng lẽ ngươi đang ghen?”
Khóe miệng Diệp Tinh Thần giật một cái, mặt không khỏi đỏ thêm vài phần, nhưng vẫn trừng mắt tức giận nói: “Ai ghen chứ?”
“Thật à?”
Miệng Lăng Hàn liền dán lên tai Diệp Tinh Thần, giọng nói mang theo mị hoặc dễ nghe khiến Diệp Tinh Thần thất thần. Khuôn mặt trắng hồng kia gần trong gang tấc, Lăng Hàn thậm chí có thể nhìn thấy tầng lông tơ mỏng manh kia, hiếm khi đối phương không cự tuyệt y, lúc đang muốn tiến hành bước tiếp theo, lại bị vô tình cắt ngang.
“Khụ khụ.”
Ngọc Lĩnh cô nương buông chén trà, không thức thời (Lăng Hàn nghĩ vậy) ho nhẹ hai tiếng. Giây tiếp theo Diệp Tinh Thần vội vàng đẩy Lăng Hàn ra, dịch mông đến bên kia cái ghế. Lăng Hàn tức giận liếc Ngọc Lĩnh, một tay chống cằm, bất mãn lầm bầm một tiếng.
“Lăng Hàn, ngươi đừng quên chính sự.”
Giọng nói của Ngọc Lĩnh cũng như con người nàng vậy, thản nhiên, giống như không mang theo chút cảm xúc nào.
“Ta biết, ngươi nói đi.”
Ngọc Lĩnh giương mắt, tầm mắt như có như không quét qua Diệp Tinh Thần, sau đó ánh mắt lại quay trở về, rơi lên người Lăng Hàn.
“Ta chỉ nói với một mình ngươi.”
“…”
Lăng Hàn biết tính Ngọc Lĩnh, cũng không đôi co nhiều với nàng, đành phải gọi lão cô, để bà mang Diệp Tinh Thần đến một căn phòng khác, cũng bảo không cho hắn tìm cô nương hay tiểu quan gì.
Lão cô vội vã gật đầu không ngừng, Diệp Tinh Thần không muốn nhìn nhiều cho thêm phiền, cũng sảng khoái đứng dậy.
“Chờ ta một lát, xong ngay thôi.”
Lăng Hàn giữ chặt tay hắn, ngữ khí có ý an ủi. Diệp Tinh Thần không nói gì, bỏ tay hắn bước đi.
“Không cảm kích chút nào đâu.”
Đóng cửa, Ngọc Lĩnh không chút cảm xúc phán một câu.
“Bình thường sao không thấy ngươi nói nhiều như vậy, Ngọc Lĩnh cô nương?”
“Không, phải gọi là, Đường Linh Vũ.”
***
Diệp Tinh Thần có chút tức giận, nhưng lại không biết vì sao tức giận, đành phải vừa mắng thầm Lăng Hàn vừa châm trà cho mình. Nếu Lăng Hàn đã bảo vậy, lão cô tất nhiên không dám đưa cô nương đến cho hắn, nhưng cũng có mấy người không biết thức thời.
“Đừng mà Hoa Thược… Lăng tướng quân bảo không thể vào trong.”
Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng như vậy, hẳn là lão cô đang hạ giọng nói chuyện, bà cũng không dám quấy rầy Lăng Hàn.
“Con chỉ vào một chút thôi, Vân ma ma rủ chút lòng thương đi mà.”
Một giọng nữ ngọt ngào êm tai vang lên, Diệp Tinh Thần nghe có chút quen thuộc, lại không nhớ nổi là ai. Hắn nhớ rõ hắn cũng không quen nhiều nữ tử.
“Ây không được đâu… Bị quở trách thì biết làm sao.”
“Con cam đoan sẽ không nói ra, đây, cái này cho người.”
“Cái này…”
“Không làm nhanh lên thì con sẽ nói là người cho con vào khıêυ khí©h công tử kia!”
Diệp Tinh Thần bỗng dưng thấy buồn cười, người này cũng có chút vô lại.
Nhưng mà nói đến vô lại, hắn lại nghĩ đến một người.
“Ây da! Ta sợ con luôn rồi… Đi nhanh về nhanh!”
“Con hiểu rồi.”
Cửa bị đẩy ra, lại bị nhẹ nhàng đóng lại, Diệp Tinh Thần chỉ thấy một nữ tử mặc áo hồng bước đến bên mình. Bộ ngực trắng như tuyết lộ phân nửa, eo ong không chịu được lực ôm mạnh, bước chân nhẹ nhàng như múa. Trên búi tóc của nàng cắm một vật trang sức hình quạt màu hồng nhạt, mắt đào hoa chớp chớp, một điểm chu sa giữa đôi mày đỏ như lửa, nhíu mày một cái, quả nhiên không có gì không là tư thái quyên rũ mê người.
Chỉ thấy người nọ bước đến trước mặt Diệp Tinh Thần, cũng không hành lễ, chỉ dùng cây quạt trong tay nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Tinh Thần lên, lộ ra đường cong duyên dáng của hắn. Cảnh tượng này quả thực giống như mấy tên lưu manh trêu ghẹo phụ nữ đàng hoàng trên đường.
Diệp Tinh Thần lại không
nổi giận, đôi mắt tỏa sáng long lanh, đôi mắt như cái tên của hắn.
“Người tới người nào?”
“Ta là hoa khôi Quần Phương Lâu, cũng là Hoa Thược.”
Diệp Tinh Thần nhướn mày, còn chưa kịp nói chuyện liền bị người kia ôm chặt trong lòng. Người nọ nhẹ nhàng vỗ vỗ đuôi ngựa của hắn, đầu tựa vào vai hắn, trong lời nói rõ ràng có vài phần nghẹn ngào, giọng nói dường như đang run rẩy.
“Tốt quá, ngươi không chết…”
“Ừ… Không chết được.”
Trong lòng Diệp Tinh Thần thật ra đã rất kích động, tuy rằng hắn không biểu lộ ra bên ngoài như Hoa Thược, nhưng hơi nước cũng không kìm được mà dâng lên hai mắt, mũi cũng đỏ lên.
Hoa Thược ôm thật lâu, hít sâu một chút, Diệp Tinh Thần nghe được tiếng hắn khịt mũi, vừa vỗ vỗ vai hắn an ủi, vừa khẽ cười nói: “Khó có thể thấy Hoa Thiệu đại mĩ nhân rơi lệ như vậy, trang điểm trôi hết luôn rồi, lúc về phải nói cho mọi người trong Hạo Khí Minh nghe mới được.”
“Tiểu tử nhà ngươi.” Hoa Thược dùng tay áo lau khóe mắt vài cái, sau đó thưởng cho Diệp Tinh Thần một cú xỉa thật mạnh: “Gia tốt xấu gì cũng là Cửu Châu Đại Hiệp, cấp chiến giới còn cao hơn ngươi đấy.”
“Đừng dùng chiến giới dọa ta, ngươi hơn ta nhiều tuổi như vậy cũng chỉ đến cấp mười ba mà thôi.”
“Chậc, không phục thì chiến, trọng kiếm của ngươi đâu?”
“…”
Ánh mắt của Diệp Tinh Thần nhất thời tối sầm. Thiệu Hoa lúc này mới sực nhớ ra, lúc nãy hắn thấy được một người rất giống Diệp Tinh Thần ở dưới lầu, trốn sau lưng Ác Nhân Cốc Lăng Hàn. Tuy hắn chưa từng giao thủ với Lăng Hàn nhưng hắn biết được rất nhiều tin tức của đối phương, sao có thể không nhận ra y. Khó khăn lắm mới có thời cơ, Diệp Tinh Thần lại bị đưa đến phòng khác, việc này cũng giúp hắn đỡ tốn sức theo dõi. Nhưng chuyện này quá mức trùng hợp, hắn có rất nhiều nghi vấn, mà Lăng Hàn lại ở thời điểm mấu chốt đến đây tìm Ngọc Lĩnh, có thể thấy quan hệ giữa hai người không hề đơn giản.
“Tinh Thần, võ công của ngươi rốt cuộc là bị làm sao?”
“… Bị phong bế.”
Thiệu Hoa không khỏi nhíu mày, nheo đôi mắt đào hoa xinh đẹp lại, như là đang cẩn thận suy nghĩ. Thủ pháp phong bế võ công này hình như đã thất truyền trong giang hồ từ lâu.
Bỗng nhiên nhớ đến lúc trước nghe được nhân mã Diệp Tinh Thần mang theo sau khi bị diệt hết, đối phương còn hỏa thiêu hiện trường, khiến bọn họ không tìm thấy một thi thể nào, đành phải cho rằng Diệp Tinh Thần đã bị gϊếŧ chết. Nay hắn chẳng những không chết còn lành lặn đứng ở đây, chỉ là bị phong bế võ công mà thôi, chuyện này liên quan đến rất nhiều chuyện, nhất thời khiến Thiệu Hoa khó có thể suy nghĩ rõ ràng.
Đang định hỏi tiếp, bên tai bỗng truyền đến tiếng bước chân, mắt Hoa Thược lóe
lên một cái, ra dấu với Diệp Tinh Thần, lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy bóng người màu hồng lập tức biến mất, Diệp Tinh Thần cảm thấy võ công của đối phương cao lên không ít.
Sau đó nghe được lão cô kia có chút chột dạ nói: “Ây da Lăng quân gia, sao lại nhanh như vậy? Không ngồi lại chút sao?”
“Ngọc Lĩnh đợi ngài đã lâu, không trò chuyện thêm một chút à?”
“Không cần nói nhiều, nói đến cái cần nói là xong.”
“Ơ, nhưng mà… Nhưng mà tới đây đâu phải chỉ là để nói chuyện…”
“Không nên nói nhiều, nói nhiều sẽ thành vô nghĩa.” Lăng Hàn khó chịu, từ trên cao liếc bà một cái: “Giống như ngươi vậy.”
Lão cô tự bẽ mặt, đành phải im lặng không nói gì, nghĩ rằng Hoa Thược đến giờ còn chưa ra, thật sự hại chết bà rồi, đang định tìm cớ gì đó.
Cửa phòng sau lưng mở ra, Diệp Tinh Thần đang ngồi trong phòng uống trà, hình như là tâm trạng rất tốt. Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, hắn không giận.
Lão cô sau lưng hắn lo lắng bất an bước vào phòng, phát hiện ra vốn không có bóng dáng Hoa Thược, hẳn là trốn đến chỗ nào rồi, lúc nãy thật là làm bà sợ đến toát mồ hôi lạnh.
“Đi thôi.”
Lăng Hàn định nắm tay Diệp Tinh Thần, lại bị đối phương né tránh, tay đột nhiên ngừng lại ở kia, có chút xấu hổ.
“Lại đi đâu nữa?”
“Về nhà.”
Nhà gì? Về nhà ai? Diệp Tinh Thần đầy mặt nghi hoặc, cứ như vậy mà bị Lăng Hàn không nói hai lời lôi đi.
***
Trường An không hổ là đô thành, không chỉ có nhiều tòa lầu, mà đường đi còn được xây rất đẹp.
Dọc theo đường đi thẳng tắp bằng phẳng là hai hàng bạch dương cao ngất đến chạm mây. Vì mùa đông giá lạnh, lá trên cành đều khô vàng, tiêu điều rụng xuống. Đi đến Thiên Đô Trấn, Lăng Hàn dẫn hắn đến trước một căn nhà.
Căn nhà
thoạt nhìn chỉ là nơi ở của một dân chúng bình thường, cánh cửa son đã hơi phai màu. Lăng Hàn gõ cửa, một lúc lâu sau, liền có một cái đầu thò ra, thì ra là một đại nương khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền lành.
Bà vừa thấy Lăng Hàn, chỉ hơi nhìn trên dưới một chút, liền hưng phấn mà mở rộng cửa: “Thiếu gia ngài về rồi.”
“Đúng vậy, Trương đại nương, đã nói là cứ gọi lên của con, đừng gọi thiếu gia gì mà.”
“Cái này… Trong lòng tôi ngài vẫn là thiếu gia, không thể sửa!” Nói rồi ánh mắt lại quét đến Diệp Tinh Thần ở bên cạnh, tướng mạo đường đường, nhìn là biết hắn xuất thân bất phàm: “Thiếu gia, xin hỏi vị này là…?”
“Tại hạ Diệp Tinh Thần.”
“Diệp công tử, mời vào mời vào! Bằng hữu của thiếu gia chính là thượng khách của chúng tôi, ngài đừng chê phòng ở của chúng tôi có hơi cũ.”
“Sao lại thế chứ, nếu có cần con thì cứ việc gọi con là được.”
Diệp Tinh Thần vẫn phải tuân theo lễ giáo, nghĩ lại vị phu nhân này hẳn là không biết Lăng Hàn ở ngoài rốt cuộc đã làm chuyện gì. Nhưng mà thân phận “thiếu gia” này của Lăng Hàn lại khiến hắn thoáng giật mình.
“Diệp công tử khách khí quá, bình thường thiếu gia rất lâu mới trở về, ngài ấy mà không trở về, nơi đây sắp thành nhà của tôi và cháu tôi rồi.”
“Haiz, căn nhà này cũng không coi là của con, là của cha mẹ con. Trương đại nương nếu thích thì cứ việc ở, để cho nơi này khỏi bị bỏ hoang, lạnh lẽo u tối.”
Hai người ở chính sảnh hàn huyên trong chốc lát, Trương đại nương lại hỏi Lăng Hàn chút chuyện dạo gần đây. Lăng Hàn đều giấu hết mấy chuyện có liên quan tới Ác Nhân Cốc, nghĩ kỹ rồi mới đáp, sau đó lại hỏi đến khi nào y mới thành thân, bị Lăng Hàn cười ha ha đánh trống lảng. Trương đại nương đành hết cách, nói: “Haiz, tôi đi nấu cơm, thiếu gia ngài cũng không còn nhỏ nữa, nên lo chuyện này rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Lăng Hàn gật đầu đồng ý, cũng không biết có nghe vào chút nào hay không.
Diệp Tinh Thần nhìn y, ánh mắt sáng ngời. Lăng Hàn cảm giác một khi đối diện ánh mắt này của Diệp Tinh Thần đều không tự chủ mà thấy an tâm.
Hắn chậm rãi nói, cứ như là đang dần dần hồi tưởng lại chuyện rất lâu lúc trước.
“Đây là nhà của cha mẹ ta, ta từ nhỏ lớn lên ở đây. Mẹ ta là tiểu thư khuê các, Trương đại nương là nha hoàn hồi môn của bà. Còn cha là là quan viên triều đình, ông trời sinh tính tình ngay thẳng, không muốn cùng người khác thông đồng làm bậy, cuối cùng…”
Hắn cho rằng mình sẽ không quá đau lòng, cũng không nói với người khác chuyện này, nhưng một khi nhớ lại, thì ra trong lòng vẫn còn đau.
“Nếu lúc ấy không phải ta được đưa đến Thiên Sách Phủ học nghệ, phỏng chừng là ta cũng không sống nổi. Sau đó ta liền liều mạng học nghệ, nghe nói Ác Nhân Cốc vừa vào cốc này vĩnh không chịu khổ, lấy bạo chế bạo, cho nên đến đó. Sau đó, sau đó chính là giống như ngươi biết.”
Hắn cũng không định nói rõ, ngữ điệu bình tĩnh giống như đang kể chuyện ngày xưa, trên mặt cũng không có cảm xúc gì. Diệp Tinh Thần chưa từng gặp qua cảnh
tan nhà nát cửa như vậy, thế nhưng hắn có thể tưởng tược được thiếu niên năm đó đau đớn khốn khổ vì không thể xoay chuyển trời đất như thế nào. Dù hiện tại y trông như không quan tâm, nhưng Diệp Tinh Thần biết, tay y đang khẽ run.
Không biết tại sao, bỗng nhiên cảm thấy đau
đau lòng, hắn dùng tay phủ lên
tay Lăng Hàn, thở dài.
“Đã qua rồi.”
Lăng Hàn vừa mừng vừa sợ, Diệp Tinh Thần hơi rủ
mắt, hàng mi vừa dài vừa dày như hai cánh quạt đan vào nhau. Y trở tay cầm lại tay đối phương, lại cầm thật chặt, không để hắn có cơ hội trốn thoát. Diệp Tinh Thần lúc này mới nhận ra, định rụt tay lại, lại bị nắm chặt, giãy giụa hồi lâu không có kết quả, cũng đành mặc y.
“Ngươi nói đúng, qua rồi.”
Bởi vì thế giới trong quá khứ không có ngươi, mà bây giờ, có thể là về sau, thế giới đều có thể có ngươi.
Nhất định có thể vượt qua hết thảy buồn và vui, sống và chết.