Đã ba tháng, cậu cũng nằm trên giường tròn ba tháng đó. Giờ đây, nhìn A Nam rời đi, nhẹ nhàng xuống giường.
Đã lâu không rời giường, suýt chút nữa đã quên mất cảm giác khi đi lại. Ngoài cửa sổ, những chiếc lá mùa thu không ngừng rơi xuống, cậu cũng đã hạ quyết tâm nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ kéo A Nam xuống, không bằng dứt khoát rời khỏi thế giới này.
Chiếc thang gỗ cũ kỹ đã lâu ngày không được sử dụng, khi đi xuống cầu thang phát ra tiếng kêu cót két, tưởng chừng như có thể gãy bất cứ lúc nào.
"Xin chào, cậu đã khỏi bệnh rồi à?"
Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Đây là con gái của chủ nhà, cô ấy có vẻ ngoài tròn trịa, dễ thương, nhìn dáng vẻ chắc hẳn cũng đã hai mươi tuổi hơn, thật khó để tin rằng một người đẹp như vậy lại có thể tồn tại trong một con hẻm nghèo nàn như vậy. Đó quả là một phép màu.
Lưu Phong không còn là thiếu gia giàu có như trước nữa, nếu gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, cũng chẳng vô lý như trước đây sẵn sàng bỏ tiền ra, dù cho mất bao nhiêu thì cũng sẽ cố chấp có được cô ấy bằng được.
Lúc này, cậu chỉ mỉm cười với cô gái và không nói gì. Cậu không biết tên cô gái đó, nhưng cậu chỉ gặp cô một lần khi mới đến đây.
Cô gái nhìn vẻ mặt ốm yếu của cậu, muốn bước tới giúp cậu, nhưng lại do dự chỉ nhìn hình bóng cậu dần biến mất ở góc đường.
Một người đàn ông vất vả lê thân hình mệt mỏi về công ty cũ của cha mình. Tại đây, nơi từng chống lưng cho cậu để cậu dù đi đâu cũng mang dáng vẻ uy phong lẫy lừng. Mọi người nhìn thấy cậu đều cúi đầu kính cẩn hét lơn:" Phong thiếu!"
"Đồ ăn xin hôi hám, đây không phải chỗ dành cho ngươi. Mau mau cút đi."
Một giọng nói sắc bén vang lên.
Lưu Phong hơi nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, người bảo vệ trẻ tuổi này trông rất quen, nhưng cậu không nhớ nổi tên anh ta, cậu chỉ nhớ dáng vẻ đáng xấu hổ của anh ta: trước đây anh ta đã rất nỗ lực nịnh nọt mỗi khi nhìn thấy cậu như thế nào.
Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy người đến, anh ta không có vẻ nịnh nọt mà chỉ tỏ vẻ ghê tởm. Anh ta lấy ra một chiếc dùi cui điện và định bước tới thì một nhân viên bảo vệ già phía sau đã ngăn anh ta lại, lắc đầu nhẹ nhàng với cậu.
Lưu Phong cười khổ, hóa ra là một người xuống dốc, nghèo khổ lại khó chịu như vậy, tiếp tục đi lên, cậu gặp rất nhiều người, tuy rằng mọi người đều biết cậu, nhưng những gương mặt nịnh nọt trước kia giờ lại quay ra nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thương hại, ánh mắt dành cho kẻ nghèo khổ.
Trên sân thượng của công ty có chút gió thu thổi, đã là cuối thu, trời có chút lạnh. Cậu quấn chặt mình trong chiếc áo mỏng, chuẩn bị nhảy xuống, lòng lạnh lẽo.
"Nhìn bộ dáng của anh, bây giờ giống như tên ngốc vậy, đuổi cũng chẳng đi, ban ngày thật là lo lắng."
Một giọng nói quyến rũ vang lên từ góc sân thượng.
Lưu Phong không lạ gì giọng nói này, chính là Vương Yến, người bạn gái mà anh ngày đêm mong đợi ở nhà, anh không thể liên lạc được với cô sau khi mọi chuyện xảy đến, người đã từng nói yêu anh ấy đến tận cùng.