Lá theo gió thu từ từ rơi xuống, Lưu Phong tỉnh dậy sau giấc ngủ, nhìn lá thu rơi tự do, nhớ tới những chiếc lá thu mình từng cùng nhau đuổi theo, lắc đầu cười khổ.Cốc! Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu Phong, hắn vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một nam tử lạnh lùng bước vào, hắn nhìn chằm chằm Lưu Phong đang giả vờ ngủ hồi lâu không có động tĩnh gì.
“A Nam, tìm tôi có chuyện gì, nếu là không có chuyện gì thì đừng có quấy rầy giấc ngủ của tôi."
Người đàn ông tên A Nam lạnh lùng lên tiếng:
"Thiếu gia....."
"Ha ha, về sau đừng gọi tôi là thiếu gia."
Lưu Phong cười khổ, hắn đã không còn là thiếu gia nữa.
A Nam im lặng một lúc rồi mới nói:
"Hôm nay tôi bị ông chủ sa thải. Nếu vẫn chưa tìm được việc làm, e rằng ngay cả căn phòng này cũng không thuê được."
"Ồ, vậy tôi sẽ ra ngoài làm việc. Khoảng thời gian này vẫn luôn là nhờ ngươi cưu mang giúp đỡ. Vất vả cho anh rồi."
"Không, thiếu gia, nếu lúc đó không phải lão gia cứu tôi, có lẽ tôi đã không có cơ hội ở lại thế giới này."
"Đừng nhắc đến quá khứ, gia đình chúng ta đã rơi vào tuyệt vọng, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào, đừng lo lắng cho tôi."
Lưu Phong ngồi dậy, tiếp tục nhìn lá rơi ngoài cửa sổ.
A Nam cúi đầu, mặt không biểu cảm nói:
"Mạng sống của tôi thuộc về thiếu gia. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ theo cậu đến chết."
Lưu Phong quay đầu lại nhìn A Nam đang cúi đầu cười nói:
"Tùy ngươi, anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi chút."
"Được, vậy tôi ra ngoài tìm việc làm."
A Nam đáp lại rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Nhìn hắn rời đi, Lưu Phong nằm trên giường suy nghĩ những chuyện gần đây.
Hắn là phú nhị đại, thế hệ thứ hai giàu có, sống một cuộc sống xa hoa, với xe hơi sang trọng và gái đẹp. Cuộc sống uống rượu và ăn thịt đó là niềm mơ ước của nhiều người, nhưng đối với hắn lúc đó, đó là điều bình thường.
Nhưng khoảng thời gian vui vẻ đó không kéo dài được lâu. Cha cậu bị bỏ tù vì nghi ngờ thao túng thị trường chứng khoán. Mẹ cậu đã tự sát vào ngày cha cậu bị bắt.
Những người bạn luôn bên cạnh cậu cũng coi cậu như một kẻ bệnh dịch, hoặc giả vờ không quen biết họ, hoặc giả vờ bận rộn.
Điều khiến trái tim cậy tan nát nhất là việc cậu không còn liên lạc được với bạn gái 3 năm vì sự suy sụp của mình.
Chỉ sau một đêm, cậu đã mất tất cả.
Trong khi tất cả người thân và bạn bè quay lưng lại với cậu, người duy nhất không rời đi chính là A Nam. Trong khoảng thời gian này, cậu mất niềm tin vào mọi thứ và nằm trên giường cả ngày, không muốn đối mặt với bất cứ điều gì.
A Nam đã làm rất nhiều điều cho cậu và không hề phàn nàn lấy một lời, anh ta vẫn âm thầm làm việc để kiếm tiền nuôi sống bản thân và cả cậu. Dù biết rằng mình nợ anh rất nhiều nhưng giờ cậu không có gì và không biết phải trả nợ bằng gì.