Chương 9

“Em… em…”

Da đầu Đường Tuế Tuế run lên, cứ liên tục lặp lại một từ không biết phải nói gì.

“Cảnh cáo em lần cuối, đừng để xảy ra một lần nào nữa.”

Đường Tuế gật đầu lia lịa.

Ngụy Trầm nắm lấy cánh tay cô kéo lên, cô nương vào người hắn đứng dậy.

Hắn ôm cô vào lòng, tiến về phía giường.

Chiếc giường sắt kêu lên những tiếng kẽo kẹt cũ kỹ.

Đường Tuế nằm im trong lòng hắn không dám động đậy.

Ngụy Trầm chôn mặt vào bả vai cô, nhắm mắt lại, giọng nói mơ hồ: “Để anh ôm em ngủ một chút.”

Trên gương mặt Đường Tuế liền lộ ra sự lo lắng, trong lúc hắn ngủ, hai mắt cô cứ nhìn ra cửa.

Sợ rằng cánh cửa sẽ bị ai đó mở ra rồi nhìn thấy bọn họ trong tình trạng này.

Nhưng may mắn là đến khi hắn tỉnh dậy mọi thứ vẫn bình thường.

Ngụy Trầm nâng mặt cô lên, hôn lên bờ môi mềm mại của cô gái.

Đường Tuế nhắm mắt lại, tim ngừng đập, đợi nụ hôn này kết thúc.

Bàn tay hắn giữ lấy đầu cô, sức lực đủ để cô không thể quay đi quay lại.

Ngụy Trầm lần lượt nhấm nháp môi trên môi dưới, hắn dùng răng cắn lên đó rồi dùng dầu lưỡi chơi đùa trong khoang miệng cô, cuốn lưỡi cô vào miệng mình mυ"ŧ mạnh từng cái.

Da gà trên người Đường Tuế nổi lên, hai mắt cô nhăn lại, gần như cảm thấy buồn nôn.

Khi hắn rời đi, nước bọt nối thành một sợi chỉ từ lưỡi của hai người.

Ngụy Trầm xoa đầu cô rồi đứng dậy nói: “Lát nữa ăn tối xong, anh sẽ tới tìm em cùng làm bài tập.”

Đường Tuế gật đầu.

Sau khi hắn rời khỏi phòng, cô lập tức dùng tay lau thật mạnh lên miệng.

Đôi mắt đỏ bừng, nhưng kiên quyết không để nước mắt rơi xuống.

Khi cô mười ba tuổi, một hôm quản gia bảo cô dọn tới phòng để đồ này ở.

Còn mẹ Đường thì vẫn ở trong nhà của người giúp việc.

Khi cô hỏi quản gia thì bà ấy nói là: “Phòng đó không đủ để hai mẹ con cô ở nữa, mà những phòng khác thì cũng hết rồi, chỉ còn một căn phòng này.”

“Nhưng thường xuyên có chuột, nếu có người tới đây ở thì chuột sẽ không cắn phá đồ đạt nữa.”

“Ngụy gia sẽ thêm một phần lương nhỏ cho cô, cô có chịu không?”

Vì một phần lương nhỏ này mà Đường Tuế Tuế đã đồng ý.

Nó có thể bớt được một khoản phí sinh hoạt cho mẹ Đường.

Nhưng sau khi dọn đến đây, cô rất hối hận.

Nó là một cái bẫy, đã được người đó bày ra và đợi cô nhảy vào.

Sau khi học về ở trường, Ngụy Trầm còn phải học cách quản lý sự nghiệp của Ngụy gia tại nhà.

Trên vai hắn gánh trọng trách nặng nề, ngoài thời gian đi học hắn còn phải đến công ty cùng cha mình để quan sát thực tế

Thời gian được tự do khá là ít.