Khi Ngụy Trầm tìm được Đường Tuế Tuế thì cô bé đang chơi với chong chóng trong tay.
Thấy cậu đi tới, Đường Tuế Tuế liền chạy lại, cười tươi gọi: “Trầm ca ca.”
Bước chân cậu đứng lại, khóe miệng khẽ cong lên, một tiếng ừ thốt ra khỏi miệng.
Nhưng ngay sau đó cậu nhìn thấy cô bé trước mặt lộ ra sự bối rối.
“A… em xin lỗi, mẹ dặn phải gọi anh là thiếu gia mới đúng.”
Nụ cười trên môi Ngụy Trầm lập tức biến mất, cậu hỏi: “Là mẹ em bắt em gọi tôi là thiếu gia sao?”
Đường Tuế Tuế gật đầu một cái mạnh, âm thanh đô đô nói: “Đúng vậy ạ, mẹ nói anh là con trai của ông bà chủ, em phải anh là thiếu gia mới kính trọng ạ.”
Ngụy Trầm nghe xong thì môi mím lại, nắm tay cuộn tròn.
Cậu nói: “Không cần, em cứ gọi tôi như trước, đừng gọi tôi là thiếu gia.”
Đường Tuế Tuế băn khoăn, hai ngón tay quấn chặt vào nhau: “Không ổn lắm, hay em vẫn gọi anh là thiếu gia nhé.”
Đôi mắt Ngụy Trầm tối lại, cậu mở miệng còn chưa kịp nói gì thì từ phía xa có một giọng nói khác vang lên.
“Tuế Tuế!”
Đường Tuế Tuế nghe thấy thì lập tức quay đầu lại.
Cô bé cười tươi, vẫy tay lên cao, hô to: “Thanh ca ca, đợi chút em tới liền.”
Sau đó cô bé quay lại, nói với Ngụy Trầm một cách gấp gáp: “Thiếu gia em phải đi chơi rồi, tạm biệt anh nha.”
Nói xong cô bé vẫy tay chạy về phía cậu bé kia.
Ngụy Trầm nhìn cậu bé ở đằng xa, đôi mắt hơi nheo lại.
Cậu từng gặp cậu bé kia.
Cậu ta là con trai của một vệ sĩ đi theo bảo vệ ông Ngụy, bằng tuổi với cậu.
Đường Tuế Tuế chạy tới, cậu bé ấy liền nắm lấy tay cô chạy đi.
Cô bé cười rất tươi, giống như lần đầu tiên gặp cậu.
Nắm đấm siết chặt, trong lòng ngực Ngụy Trầm xuất hiện một cỗ khí giận dữ.
Cậu quay người rời khỏi đây.
Từ đó, mỗi khi gặp nhau Đường Tuế Tuế chào cậu thì chỉ nhận được một ánh mắt lạnh lùng khiến cho cô bé sợ hãi.
Số lần gặp nhau giữa hai người càng lúc càng ít đi, mỗi khi gặp nhau đều không ai dám nói gì.
Nhưng mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Đường Tuế Tuế được 15 tuổi.
Cửa phòng để đồ ở góc cầu thang tầng hai được mở ra.
Cô gái mặc váy đồng phục bước vào trong.
“A…”
Khi quay người lại thì bị một bóng người đang ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ dọa cho giật mình.
Cơn giật mình qua đi, Đường Tuế Tuế mới có thể nhìn rõ người đang ngồi ở đó là ai.
Cô nuốt nước bọt, hơi run rẩy thốt lên hai chữ: “Thiếu… thiếu gia.”