Chương 6

Sau khi ông Ngụy đi, Ngụy Trầm im lặng nhìn bài tập trên bàn nhưng cậu bé không phải suy nghĩ về nó, mà đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của cha mình.

Khi đau thì tự khắc sẽ vâng lời.

Bàn tay nhỏ bé dần dần siết lại thành một nắm đấm nhỏ, đôi mắt tĩnh lặng không lộ cảm xúc gì.

***

Cửa phòng ngủ bị mở ra.

Ngụy phu nhân đang ngồi trước gương trang điểm thoa kem dưỡng da chậm rãi quay đầu lại, giọng nói dịu dàng vang lên: “Anh đã nói chuyện với A Trầm xong rồi sao?”

Ông Ngụy tiến về phía bà, giơ tay xoa lên bả vai mịn màng của Ngụy phu nhân, mắt nhìn hình bóng của bà trong gương, mày giãn ra nói: “Đúng vậy.”

Ngụy phu nhân nâng mắt nhìn ông, hỏi: “Anh đã nói gì với thằng bé vậy?”

Trên mặt ông ấy lộ vẻ bí ẩn: “Chuyện bí mật của anh với con trai, không nói cho em biết.”

Bà ấy khẽ cười rồi lại cúi đầu tập trung thoa kem dưỡng da mà không nhận ra ánh mắt của người đàn ông phía sau đã trở nên nóng rực.

Ông Ngụy chăm chú nhìn gương mặt tràn ngập sự dịu dàng và ôn nhu của người phụ nữ trong gương, trong lòng cảm khái một câu.

Người phụ nữ này là của mình.

Do mình cực khổ dùng tất cả thủ đoạn mới giành về được.

Cuộc đời này của ông, chỉ cần lấy được người phụ nữ này làm vợ thì không còn gì nuối tiếc.

Ngụy phu nhân đang dưỡng da thì bất ngờ bị bế lên.

“A…”

Bà hoảng hốt kinh hô một tiếng, hai tay vòng qua ôm chặt cổ người đàn ông.

Khi quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt chứa đựng du͙© vọиɠ của ông Ngụy, bà ấy bất giác nuốt nước bọt, giả vờ như không biết hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Ông Ngụy cười to nói: “Tất nhiên là làm em.”

Sau đó bước chân vững vàng bế Ngụy phu nhân đi về phía giường ngủ trong phòng.

***

Ngày hôm sau.

Khi Ngụy Trầm học về, cậu vẫn như thường ngày đi tìm Ngụy phu nhân.

“Mẹ.”

Hôm nay trông bà ấy có vẻ mệt mỏi.

Thấy con trai mình đến, Ngụy phu nhân từ trên ghế dựa ngồi dậy, xoa đầu cậu: “Học về rồi ạ, hôm nay đi học có mệt không con?”

Ngụy Trầm lắc đầu, cậu bé im lặng nhìn mẹ mình.

Khi nhìn thấy vết đỏ trên cổ bà, cậu giơ tay chỉ vào đó, hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”

Ngụy phu nhân lập tức giơ tay che cổ lại, trên mặt xuất hiện sự ngại ngùng, bà nói: “Không có gì đâu, mẹ bị côn trùng cắn thôi.”

“Con đi chơi với Đường Đường đi, cô bé vừa chạy về phía bên kia.”

Ngụy Trầm nhìn theo hướng bà ấy chỉ rồi gật đầu.

Mẹ Đường nhìn cậu rời đi, có điều khó nói.