Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiểm Soát Em Tuyệt Đối

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có một điều là từ nhỏ đến giờ Ngụy Trầm chưa bao giờ tức giận.

Chưa từng có ai trong gia đình chọc cậu tức giận dù bằng cách gì.

Hôm nay Ngụy phu nhân đoán rằng cậu bé đã tức giận nên mới quay lưng bỏ đi dứt khoát như vậy.

Bà ấy dịu dàng hỏi: “Có phải buổi chiều con đã tức giận với Đường Đường phải không?”

Cậu bé im lặng không đáp.

Bà ấy lại hỏi tiếp: “Đường Đường đã nói gì khiến con tức giận đúng không?”

Cậu bé im lặng bỗng nhiên gật đầu

“Con có thể nói cho mẹ nghe không?”

Ngụy Trầm im lặng không nói.

Ngụy phu nhân thở dài, không ép cậu bé nữa: “Được rồi, con học bài xong thì mau chóng đi ngủ đi nhé.”

“Lát nữa mẹ sẽ dặn người hầu đem cho con một ly sữa nóng nhé.”

Nói xong bà hôn lên má cậu bé rồi đứng dậy rời khỏi phòng.

Một giờ sau, cửa phòng lại bị mở ra.

Ngụy Trầm quay đầu nhìn người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa, cậu mở miệng gọi: “Cha.”

Ông Ngụy đi vào, bàn tay to lớn sờ lên đầu con trai mình, giọng nói chừa đầy mạnh mẽ: “Cha nghe nói hôm nay con đã tức giận với một cô bé con của người hầu.”

“Nào, tại sao con lại tức giận kể cho cha nghe xem?”

Nhưng cậu bé vẫn im lặng.

Ông Ngụy vỗ đầu cậu: “Nếu con gặp một vấn đề gì đó mà cứ im lặng như thế này thì sẽ không bao giờ giải quyết được.”

“Ngày mai nó vẫn còn sẽ diễn ra, con muốn như vậy sao?”

Ngụy Trầm im lặng, đang suy nghĩ.

Cuối cùng cậu bé cũng nói ra: “Tuế Tuế, gọi con là thiếu gia, không gọi con là Trầm ca ca nữa.”

“Tuế Tuế? Tuế Tuế là ai vậy?”

Trong lúc nhất thời ông Ngụy không biết đó là ai.

Ngụy Trầm không nói.

Ông ấy cũng đã hiểu được vấn đề: “Con thích cô bé gọi mình là ca ca có đúng không?”

Ngụy Trầm gật đầu.

“Hôm qua cô bé vẫn gọi con là ca ca nhưng hôm nay lại gọi là thiếu gia.”

Cậu bé lại gật đầu.

Ông Ngụy suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu phân tích cho cậu nghe: “Cô bé đó khả năng là nghe lời của người lớn căn dặn nên mới đổi xưng hô.”

“Ba chỉ con một cách, nếu ai không nghe lời thì cứ làm họ đau.”

“Khi đau thì tự khắc sẽ vâng lời, có hiểu không?”

Ngụy Trầm ngẩng đầu nhìn cha mình, như đang xác nhận lại những gì mình vừa nghe được.

Ông ấy vỗ đầu cậu, toàn thân lộ ra khí thế của người cầm quyền, mày kiếm sắc bén, gương mặt cương nghị.

Cậu gật đầu, trả lời: “Vâng, con đã hiểu.”

Ông Ngụy bật cười: “Tốt, thôi con làm bài tiếp đi.”

“Cha đi tìm mẹ con.”
« Chương TrướcChương Tiếp »