“Còn anh, anh tên gì ạ?”
“Nhà anh ở đây sao?”
“Anh là con của ai vậy ạ?”
Đường Tuế Tuế hỏi một lượt ba câu, trên mặt không có chút nào đề phòng người lạ.
Ngược lại còn mỉm cười đáng yêu.
Bé trai im lặng, chăm chú nhìn nụ cười của cô bé.
Một lát sau mới trả lời: “Ngụy Trầm.”
Đường Tuế Tuế hơi chậm hiểu, cô bé nghiêng đầu vô thức ơ một tiếng: “Dạ?”
Cậu nhìn cô bé bằng đôi mắt yên tĩnh, lặp lại lần nữa: “Tôi tên Ngụy Trầm.”
Lần này cô bé hiểu rồi, cười cong cả hai mắt nói: “Tên anh là Ngụy Trầm sao ạ, vậy bây giờ em có thể gọi anh là Trầm ca ca được không, anh cũng có thể gọi em là Đường Đường như mẹ gọi ạ.”
Ngụy Trầm im lặng một lúc, rồi nói: “Không, Tuế Tuế, anh sẽ gọi em là Tuế Tuế.”
Đường Tuế Tuế cười tươi đáp: “Vậy cũng được ạ.”
Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi thất thanh: Thiếu gia, sao người lại đến nơi này.”
Đường Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn thì thấy người đang chạy tới chính là bác quản gia nghiêm khắc đã dẫn hai mẹ con họ tới đây.
Cô bé hoảng sợ vô thức tiến lên vài bước, nép sát vào người Ngụy Trầm, tay nhỏ nắm lấy quần áo của cậu, mặt úp vào trong, lí nhí nói: “Anh ơi em sợ.”
Ngụy Trầm cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ xíu đang nắm lấy áo mình, bình tĩnh nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Đến khi bà quản gia chạy tới, thấy Đường Tuế đang núp tên cạnh, còn chạm vào người cậu, bà ta lập tức nổi giận: “Cô bé kia, buông tay ra.”
Đường Tuế bị quát thì giật mình, đôi mắt long lanh ánh lên sự sợ hãi, một giây sau liền ào khóc.
Mẹ Đường thấy cô bé đi đổ rác đã lâu mà chưa về nên lo lắng đi ra ngoài tìm.
Đúng lúc thì thấy con gái mình đang khóc bên cạnh một cậu bé lạ mặt.
Nhưng nhìn cách ăn mặc của cậu bé đó, bà ấy đoán được đây có thể là thiếu gia nhà này.
Bên cạnh còn có quản gia.
Bà ấy hoảng sợ chạy tới, kéo lấy Đường Tuế ôm vào lòng.
Cô bé thả áo Ngụy Trầm ra, ôm lấy mẹ: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”
“Không sợ… không sợ, có mẹ ở đây.”
Trong lúc đó, quản gia tiến lên hỏi Ngụy Trầm: “Thiếu gia, cô bé đó có làm gì người không?”
Ngụy Trầm đang nhìn hai mẹ con họ, nghe vậy thì chậm rãi quay đầu lại nhìn bà ta.
Lời nói bình tĩnh phát ra khỏi miệng: “Cô bé ấy thì không có, còn bà thì có…”
Trên mặt quản gia lập tức lộ ra vẻ khϊếp sợ.
Nói xong Ngụy Trầm rời khỏi nơi này, quản gia lật đật chạy theo.