Đường Tuế Tuế giật mình, lập tức che miệng cô bạn mình lại, nói nhỏ: “Đừng nói như vậy.”
Cô bạn ấy cười hi hi.
Hai người không giỡn nữa tiếp tục ăn cơm.
Ở trong trường, Đường Tuế Tuế và Hoắc Thanh cũng giả vờ như không quen nhau.
Bởi vì nếu bọn họ đi chung thì cô sợ Ngụy Trầm sẽ nhìn thấy.
Hoắc Thanh cũng biết chuyện này, anh chủ động tránh xa không gây rắc rối cho cô.
Trong lòng Đường Tuế rất cảm kích.
Tiếng hét trong căn tin bỗng nhiên càng trở nên lớn hơn.
Đường Tuế Tuế lại ngẩng đầu nhưng ngay sau đó liền cúi xuống, dời mắt đi.
Ngụy Trầm đi vào, đến quầy nhận cơm rồi cầm phần cơm trên tay đi về phía Đường Tuế.
Cô giật mình, tay siết chặt đôi đũa, thầm cầu nguyện trong lòng hắn đừng đến đây.
Đừng đến đây, đừng đến đây.
Con ngươi của Ngụy Trầm chiếu thẳng vào người cô, khiến da đầu cô run lên không ngừng.
Hắn càng đến gần, tim cô càng đập mạnh.
Hoắc Thanh ngồi cách đó không xa, cũng nhíu mày quan sát hai người.
Anh thấy rõ là Đường Tuế Tuế đang rất lo lắng.
Nắm đấm siết chặt.
Tầm mắt cô chiếu xuống dưới đất.
Nhìn bước chân hắn càng lúc càng đến gần, sự sợ hãi trong lòng lại gia tăng gấp bội.
Không phải hắn đã hứa sẽ không để mọi người biết mối quan hệ của cả hai rồi sao?
Làm gì đây?
Cô phải làm gì đây?
Đầu óc Đường Tuế Tuế hỗn loạn, cô nín thở nhìn khoảng cách giữa hai người được rút ngắn.
Cô nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Thiếu gia, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chúng ta ra ngoài đi.”
Hoắc Thanh không suy nghĩ, từ cách đó không xa chạy tới, chặn trước mặt Ngụy Trầm và Đường Tuế Tuế.
Cô ngạc nhiên mở mắt ra, nhìn bóng lưng của anh
Hoắc Thanh chặn trước mặt cô, hoàn toàn che khuất Ngụy Trầm, khiến cô không thể nhìn hắn một góc nào của hắn.
Ngụy Trầm lạnh lùng nhìn Hoắc Thanh, trong mắt như đang phát ra hàn khí lạnh lẽo.
Xung quanh lặng phắc như tờ, hồi hộp nhìn bọn họ.
Hắn cong môi, thốt ra một chữ: “Được.”
Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi nhà ăn.
Đường Tuế Tuế cuối cùng cũng thở ra.
Hai tay vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cô bạn bên cạnh nói: “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”
“Hình như tớ thấy đàn anh đó đang đi về phía chúng ta.”
Đường Tuế Tuế không trả lời, cô im lặng nhìn về phía hai người kia vừa đi.
Hơi lo lắng cho Hoắc Thanh.
Ra đến ngoài nhà ăn.
Ngụy Trầm dừng bước, Hoắc Thanh đang đi theo sau cũng dừng lại.