Đợi đến khi Đường Tuế đã ăn xong, Ngụy Trầm mới đứng dậy thờ ơ nói: “Đi thôi.”
Đường Tuế Tuế vội vàng cầm ba lô lên, cô đi vào bếp chào mẹ Đường.
Bà ấy lo lắng nói: “Con cẩn thận nhé, cố gắng đừng chọc giận thiếu gia.”
Cô gật đầu rồi tạm biệt bà.
Đường Tuế Tuế và Ngụy Trầm đi về phía chiếc xe đã đợi sẵn ở ngoài sân.
Ở phía sau, Hoắc Thanh đứng từ xa nhìn cô.
Ngụy Trầm mở cửa xe, Đường Tuế nói cảm ơn hắn rồi ngồi vào trong.
Hắn đóng cửa xe lại, đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt chàng trai ở phía sau.
Hoắc Thanh ngồi trên xe đạp, mắt đối mắt với hắn.
Khóe môi Ngụy Trầm cong lên, hắn thu tầm mắt về, đi vòng qua bên kia ngồi vào.
Chiếc xe khởi động.
Đường Tuế Tuế không được tự nhiên khi ngồi cạnh hắn.
Hôm nay là ngày thứ hai cô học lớp 10.
Ngày đầu tiên cô đã lén đi trước một mình, nhưng từ giờ không thể nữa.
Ngụy Trầm dường như không hề muốn giấu giếm chuyện hắn và cô đang quen nhau.
Điều này khiến Đường Tuế cảm thấy sợ hãi.
Cô sợ mọi người trong biệt thự và trong trường học phát hiện, nó sẽ làm ảnh hưởng đến kế hoạch.
Xe vừa dừng lại, Đường Tuế lập tức mở cửa đi xuống
Cô gấp gáp nói: “Em lên lớp đây ạ.”
Xong liền chạy vào trong.
Ngụy Trầm cũng bước xuống xe, nhìn cô gái đang cố gắng chạy thật nhanh vào trong, trên mặt không có cảm xúc cũng đi vào.
Hắn là con cưng của trời, đi tới đâu cũng được chú ý.
Từ nhỏ Ngụy Trầm đã sống dưới ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người, vì vậy hắn sinh ra một cái tôi kiêu ngạo.
Nhưng hắn có quyền kiêu ngạo, bởi vì hắn tài giỏi đến mức không có đối thủ.
Nghỉ trưa, Đường Tuế Tuế cùng bạn xuống căn tin ăn trưa.
Khi bọn họ đang ăn thì xung quanh đột nhiên trở nên ồn ào.
Hai người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Thì ra là Hoắc Thanh tới.
Hoắc Thanh bằng tuổi với Ngụy Trầm, ngoại hình của anh cũng không thua kém gì hắn.
Thứ anh thua chắc là gia cảnh.
Nhưng vẫn có thứ anh hơn Ngụy Trầm.
Đó chính là tính cách.
Anh đối xử với cô rất tốt.
Cô bạn bên cạnh nói: “Đàn anh Hoắc thật là thân thiện.”
Đường Tuế Tuế gật đầu, mỉm cười đáp: “Đúng vậy, anh ấy rất tốt bụng.”
Khi Hoắc Thanh nhìn thấy Đường Tuế Tuế, anh khẽ mỉm cười với cô.
Đường Tuế Tuế cũng mỉm cười đáp lại anh.
Cô bạn bên cạnh ngạc nhiên hỏi: “Bạn và anh ấy quen nhau sao?”
Đường Tuế Tuế gật đầu: “Đúng vậy, chúng tớ… lớn lên với nhau từ nhỏ.”
“Thế là thanh mai trúc mã rồi.”