Chương 1: Vào thu

Sau một trận mưa chạng vạng đầu thu.

Kiều Ý Xuân sải chân bước nhanh qua đường dành cho người đi bộ, cô muốn nhanh chóng về phòng trọ, lát nữa cô đến siêu thị dưới lầu còn có thể mua hai cái bánh mì giảm giá làm bữa sáng ngày mai.

Một chiếc xe màu lam đi từ xa tới lọt vào trong dư quang của Kiều Ý Xuân, trái tim cô căng thẳng, cô chạy vào hẻm nhỏ bên cạnh theo bản năng, nước mưa bẩn thỉu trên mặt đất bắn đầy bắp chân Kiều Ý Xuân.

Đợi một lát sau Kiều Ý Xuân mới nhìn ra đường, chiếc xe màu lam đã tới gần rồi lại đi xa.

Thật nguy hiểm, cô còn tưởng là bọn họ. Kiều Ý Xuân ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình, một hồi lâu sau mới bình tĩnh.

Cô không biết phải trốn tới khi nào, tốt nhất là cả đời không gặp lại cả đời này.

Hai tháng qua, lúc nào Kiều Ý Xuân cũng như chim sợ cành cong, bất cứ thay đổi nào xung quanh cũng khiến cô căng thẳng không thôi.

Lúc này điện thoại di động của cô đột nhiên rung lên, Kiều Ý Xuân nhìn thoáng qua, là mẹ cô, đáng tiếc cô không thể nhận, cũng không thể cúp máy, cô chỉ có thể giả vờ như mình không có ở đây, mặc cho nó rung rất lâu sau đó mới trở lên yên lặng.

Có lẽ bọn họ đã tìm được quê cô, nhưng chỉ cần cô vẫn bặt vô âm tín như trước thì có lẽ những người có liên quan đến cô vẫn an toàn.

Đó thật sự là một cơn ác mộng......

Kiều Ý Xuân không dám nhớ lại chuyện hai tháng trước, càng suy nghĩ nhiều thì cô lại cảm thấy mình có thể điên mất.

Bởi vì xe cộ lạ lẫm trên đường mà cô sợ bóng sợ gió một hồi, lúc trở lại phòng trọ, Kiều Ý Xuân mới nhớ tới chuyện muốn đi siêu thị mua thực phẩm giảm giá.

Thôi, cô đã không muốn ra ngoài nữa.

Mỗi ngày tan tầm trở về, Kiều Ý Xuân chỉ muốn ngã xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy rằng nhiều lúc cô rất khó có được bình yên, tất cả trong đầu đều là đau khổ trước kia khó có thể mở miệng nói ra.

Thỉnh thoảng bên ngoài truyền đến tiếng bạn cùng phòng thuê chung mở cửa đóng cửa, tiếng nói chuyện nhỏ vụn.

Nếu là ngày xưa, đối với cô thì chắc chắn những thanh âm này là quấy nhiễu, nhưng hiện tại thì cô lại càng hy vọng những ồn ào này có thể tiếp tục kéo dài, như vậy, cô còn có thể cảm giác mình còn ở nhân gian.

Lại nửa đêm tỉnh dậy, Kiều Ý Xuân cầm điện thoại di động trên giường, thời gian hiển thị là hai giờ sáng.

Hai tháng qua, gần như cô không ngủ được một giấc ngon nào, không phải mất ngủ thì là tỉnh sớm, ban ngày còn phải làm việc chăm chỉ.

May mà công việc này thoải mái, mặc dù tinh lực cô không đủ nhưng vẫn có thể ứng phó.

Công việc là cô vội vội vàng vàng tìm, hầu như cô không có bất kỳ yêu cầu gì cho nên tiền lương cũng thấp hơn trước kia không ít. Nếu đổi lại là trước kia thì loại công việc phức tạp không có triển vọng phát triển này, Kiều Ý Xuân nhìn cũng không thèm nhìn.

Trong wechat của cô có một ít tin nhắn của bạn tốt, Kiều Ý Xuân cũng không trả lời, cô không biết miêu tả tất cả những gì mình đã trải qua kiểu gì, ngay cả dũng khí báo bình an cũng không có.

Rõ ràng là cô đã đã chạy trốn, vì sao cái cảm giác bất an mãnh liệt này vẫn không nguôi ngoai chút nào?

Có lúc, Kiều Ý Xuân cảm thấy rất kỳ lạ, từ sau khi cô đến trung tâm thương mại mượn cơ hội đi vệ sinh chạy trốn thành công thì bọn họ cũng không gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn gì cho cô.

Mặc dù tất cả các phương thức liên lạc đều đã bị cô chặn, nhưng thật ra đây không phải là trở ngại gì đối với bọn họ.

Chẳng lẽ là bọn họ đã buông tha cho cô rồi?

Trực giác nói cho Kiều Ý Xuân là dường như điều này không có khả năng, mặc dù sâu trong nội tâm cô rất mong đây là sự thật.

Kiều Ý Xuân đã chạy trốn nhiều lần nhưng đến lần này mới thành công, lần tự do này thật sự đã hao hết sức lực của cô.

Trời dần sáng, bên ngoài lại đổ mưa tí tách.

Kiều Ý Xuân mở chiếc tủ quần áo chỉ treo vỏn vẹn hai bộ quần áo ra, mặt mày cô ủ rũ, thời tiết lạnh nên cô phải mua thêm quần áo dày, nhưng quần áo dày đều khá đắt.

Chờ đến lúc phát lương rồi lại đi mua vài món hàng rẻ tiền vậy, Kiều Ý Xuân tính toán số dư, cô xót xa nghĩ, vì chút tự do vốn thuộc về cô mà cô lại phải mạo hiểm chịu đói chịu lạnh.

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào trong nhà, trong nháy mắt đã khiến cả người cô nổi da gà.

Thà chết đói với chịu lạnh còn hơn là quay lại nơi đó.

Lần trước cô cũng cho rằng mình có thể thành công thoát khỏi bọn họ, sau khi chạy trốn ra ngoài thì lập tức đi báo cảnh sát.

"Tôi muốn báo cảnh sát, có người, không, có hai người cưỡиɠ ɧϊếp tôi, còn giam giữ phi pháp!"

Cô cho rằng mình có thể bình tĩnh trần thuật tình tiết vụ án nhưng sau khi thẩm vấn sâu hơn thì cô vẫn khóc không thành tiếng tại chỗ.

Cô cho rằng pháp luật có thể cứu cô trong lúc này bởi vì bất luận có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cuối cùng tội nhân cũng sẽ bị đưa ra trước công lý để xét xử.

Kết quả là tất cả các cáo buộc của đều bị bác bỏ bởi một giấy chứng nhận kết hôn không biết nguồn gốc từ đâu, hơn nữa còn có một tờ giấy chứng nhận tâm thần phân liệt do bệnh viện cấp.

"Tôi không hề kết hôn với hắn, hắn nói dối!" không ai nghe thấy tiếng hét sắc bén của cô, cô bị coi là một bệnh nhân tâm thần cố tình gây rối.

Có người có thể một tay che trời, mà có người chỉ có thể cẩn thận dè dặt.

Thành phố D cách thành phố cô làm việc ban đầu vẫn chưa đủ xa, chờ cô tiết kiệm thêm chút tiền thì sẽ đi xa hơn. Chỉ cần thời gian đủ dài thì có thể quên đi, cho dù là cô hay là bọn họ đi chăng nữa.

Kiều Ý Xuân cố gắng thoát ra khỏi dòng hồi ức của mình, cô nhanh chóng thay quần áo rồi ra ngoài.