Nâng lên bội kiếm Vĩnh Dạ, toàn thân đen nhánh không nhiễm bụi bẩn. Đây là một thanh thần binh lợi khí, chém sắt như chém bùn, thấm đẫm máu tươi của cao thủ toàn thiên hạ.
Kiếm dài một thước hai tấc, bản rộng ba xích bốn li, lưỡi kiếm đen tuyền không có một chút ánh sáng, dùng huyền thiết đúc thành, nặng chín cân chín lạng. Chuôi kiếm dùng hắc ngọc gọt đẽo gắn vào, dài vừa bảy xích tám li, không có hộ thủ, trơn bóng nhẵn nhụi.
Vỏ kiếm đồng dạng dùng huyền thiết cùng thiên niên hắc ngọc rèn luyện thành hình, nặng năm cân sáu lạng, cùng lưỡi kiếm hợp lại vừa khít, bởi vì có hắc ngọc hỗn hợp, tuy mang màu đen tuyền nhưng lại có thể lóe lên một chút ánh sáng phản chiếu, rất mờ nhạt.
Kiếm Vĩnh Dạ, trong tay Kiếm Ma vang danh thiên hạ. Tuy nhiên lại không có ai biết được thanh kiếm này từ đâu mà tới, từ người nào rèn đúc thành, giống như nó đột nhiên xuất hiện ở trong tay Kiếm Ma, sau đó vang danh thiên hạ vậy. Thế giới này võ đạo cũng không mạnh, một thanh bảo khí có thể chém sắt như chém bùn, làm cho người khác gia tăng nhiều bản lĩnh như vậy làm sao có thể vô danh.
Tất nhiên thanh Vĩnh Dạ này là do Kiếm Ma rèn đúc, nhưng không phải lấy thân phận Kiếm Ma mà là Lý Khuynh Thiên. Thánh nữ Long Vũ Môn xuất hành thiên hạ, từ khi nàng đi đến Vô Thường Kiếm Phái, về sau đại sư huynh của Kiếm Phái này đặt chân giang hồ, vội vàng đuổi đến thời khắc Lý Khuynh Thiên chặn g·iết Kiếm Ma. Trận chiến ấy người nào cũng c·hết cả, chỉ có kẻ đứng xa mấy dặm quan sát truyền lời ra ngoài, cho nên không ai biết được tình hình cụ thể. Cho nên không ai biết được kiếm Vĩnh Dạ là đại sư huynh của Vô Thường Kiếm Phái mang đến, cũng “rộng lượng” dùng chính máu của mình tế kiếm rời vỏ.
...
Kiếm, chú trọng nhẹ nhàng linh hoạt, phải có kỹ thuật mới có thể dùng nếu không sự tự mình ngộ thương. Nhưng kiếm Vĩnh Dạ so với kiếm bình thường nặng hơn rất nhiều, nếu tính cả vỏ kiếm liền nặng đến mười lăm cân, vung vẩy cũng mang theo lực lượng cực mạnh. Nhưng cũng chỉ có bảo kiếm như vậy, vừa vặn thích hợp với Kiếm Ma, một thân lực lượng thân thể mạnh bạo, nội lực hùng hậu, nếu là kiếm khác thì khó mà gánh chịu được toàn bộ sức mạnh, sẽ ảnh hưởng đến lực phát huy.
Lý Quân Thiên còn chưa có nhiều nội lực, không dám tùy ý dùng khinh công đi đường, chỉ có thể thành thật đi bộ. Một người ôm kiếm, dạo bước trong rừng, không nhanh không vội, giống như du sơn ngoạn thủy chứ hoàn toàn không phải săn bắn.
Cây cối rậm rạp, Lý Quân Thiên không có trông thấy một con động vật nào ra dáng, giống như hươu nai dê núi gì hoàn toàn không nhìn thấy chứ đừng nói là hổ báo trâu rừng.
Ngẩng đầu đoán thời gian, ước chừng hiện tại là ba bốn giờ chiều, Lý Quân Thiên dự định đi bộ khoảng nửa giờ đến gần nguồn nước ở đây, nếu không thể gặp dã thú liền tìm một chút cá. Vừa vặn theo tầm mắt của hắn di chuyển liền thấy một con sóc lớn đang chạy tận ngọn cây cao.
Cây cối trưởng thành, ngọn cây cao ít cũng có mười bốn mười lăm mét, che phủ hầu hết ánh mặt trời. Lý Quân Thiên tiện tay ngắt lấy một chiếc lá cỏ, ngón giữa cùng ngón cái cong lại, kẹp lấy lá cây này.
Xoẹt!
Lá cây giống như một mũi tên rời nỏ, phóng lên trên cao, tựa như một lưỡi đao sắc nhọn, cắt xuyên một cái cành cây nhỏ, bắn thẳng vào vị trí con sóc lớn, không để cho con sóc kịp chú ý liền cắm vào đầu của nó, lập tức m·ất m·ạng.
Lý Quân Thiên di chuyển mấy bước chân, tóm lấy con sóc bị rơi xuống, nhìn thấy lá cây vẫn còn hoàn hảo cắm vào chính giữa mi tâm của nó, hài lòng gật đầu. Lại tiện tay vươn ra bắt lấy cái cành cây bị lá cỏ cắt trúng, vết chém phẳng phiu như bào, không một tia tì vết, vô cùng sắc bén.