Chương 6

Có thể nói, Kiếm Ma đã xa xa vượt lên hạn mức cao nhất của võ đạo ở thế giới này. Nàng chính là trần nhà của võ đạo, theo một kiếm kia chém ra, trần nhà này cũng bị phá bỏ, thời gian sắp tới, hẳn có rất nhiều cao thủ tuyệt đỉnh có thể bước ra một bước, tự mình đi tiếp đoạn đường phía trước.

Những người này bị kẹt lại, nói không ngoa, chính là bị võ đạo của Kiếm Ma phong tỏa. Giờ phong tỏa đã tan, bọn hắn mới có thể tiến lên phía trước.

“Lấy sức một mình, phong tỏa võ đạo một giới...”

Lý Quân Thiên lẩm nhẩm, kinh thán không thôi. Những điều này là hắn đột nhiên cảm ngộ ra, hơn nữa tin chắc là như vậy. Giống như một kiếm vấn thiên kia, thiên địa đưa ra câu trả lời trở về, mà người tiếp nhận, chính là hắn.

Hắn cũng là Kiếm Ma.

Trong mắt thiên địa chính là như vậy.

Lại nói việc cảnh giới không có xây dựng hoàn thành, Kiếm Ma c·hết đi cũng thật oan uổng, nàng chỉ là khuyết thiếu một cái ý tưởng, một cái linh cảm. Chỉ cần nàng hiểu rằng đột phá về sau, phải xây dựng cảnh giới này, lạc ấn vào thiên địa, để võ đạo tỏa ra thiên địa mới có thể tính là đột phá hoàn thành.

Nói cách khác, chính là mở đường.

Kiếm Ma không biết điều này, nếu không, lấy thiên tư của nàng đã sớm đột phá mấy chục cảnh giới, làm sao lại bị vây ở nơi này mấy chục năm.

“Xây dựng ý tưởng, ta không thiếu nha...”

Nằm viện ba năm không dậy nổi, Lý Quân Thiên có thể làm gì, mỗi ngày đều đếm ngược thời gian còn lại của mình, cảm nhận sinh cơ dần dần tiêu tán, cho dù không cam lòng thì có ích gì. Cho nên hắn có phần buông thả, chìm đắm trong những cuốn tiểu thuyết.

Nhân vật chính nghịch thiên cải mệnh, trùng sinh làm lại, xuyên không tung hoành dị thế. Không nghĩ đến vậy mà thành thật.

Trước đây hắn không mê đọc những truyện như vậy, thời gian rất bận rộn kiếm tiền, có rảnh cũng sẽ chơi một chút trò chơi cùng bạn bè. Nhưng khi đổ bệnh, sức lực không còn, sẽ không muốn chơi, chỉ nằm yên đọc những dòng chữ mà thả trí tưởng tượng bay bổng.

Nghĩ vậy, Lý Quân Thiên có chút sợ hãi, sợ hãi tất cả cái này chỉ là giả ý, tất cả chỉ là do hắn tưởng tượng trước khi c·hết mà thành.

Ột ột!

Âm thanh đói bụng vang lên, Lý Quân Thiên lập tức xua tan tất cả suy nghĩ. Cái gì giả tượng, cái gì mở đường võ đạo, đều gác ra sau. Cho dù là giả tượng, hắn cũng phải sống cho thật tốt, không bạc đãi một bộ thân thể vô địch thiên hạ.

Ra khỏi hang động, lúc này Lý Quân Thiên đã có thể chạy nhảy bình thường, thậm chí so với người thường còn mạnh hơn nhiều, đi săn hoàn toàn không thành vấn đề. Võ giả đỉnh cao như Kiếm Ma cơ bản không cần ăn quá nhiều, một thân nội lực có thể duy trì hắn cả tháng không cần phải ăn uống, thậm chí hai đến ba tháng cũng sẽ hơi đói thôi, cho nên lượng thức ăn dự trữ chẳng có bao nhiêu, số thịt mà hắn đã ăn chính là khẩu phần suốt một năm của Kiếm Ma để lại.

Nhưng Lý Quân Thiên lúc này thì khác, nội lực không có nhiều, lại còn phải khôi phục thân thể, khôi phục nội lực, cho nên cần rất nhiều thức ăn, ít nhất phải kiếm được vài con dã thú to lớn mới đủ, giống như trâu rừng hay hổ báo gì đó.