Chậm rãi thuyết phục bản thân, Lý Quân Thiên bước vào trong hang động, hang động tối tăm không có ánh sáng, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến Quân Thiên, hắn quen thuộc đồ vật trong này như lòng bàn tay, hơn nữa hơi quen thuộc một chút đều có thể nhìn rõ cảnh vậy.
Lấy một hộp gỗ trên vách đá mở ra, mùi thảo dược thơm phức lập tức xộc vào trong mũi của Lý Quân Thiên. Hộp gỗ chia làm bốn ngăn, để các loại thảo dược đã cắt gọn lần lượt là nhân sâm, đẳng sâm, hoàng kỳ, bạch truật. Lý Quân Thiên không chút chần chờ mà lấy từng cọng thảo dược này bỏ vào miệng nhấm nuốt.
Đây đều là thảo dược thượng hạng, tuổi đời lâu năm, sinh trưởng trong thâm sơn đại lâm, không ít lần cứu mạng hắn. Hộp gỗ này có ba tầng, tầng một là bổ khí, tầng hai là giải độc, còn tầng ba là một viên đan dược bảo mệnh mà Kiếm Ma từng đạt được. Những đồ vật này hắn đều mang theo bên mình, dẫu cho vô địch thiên hạ vẫn có thể bị người ám toán hoặc lỡ bước vào hiểm cảnh, những thảo dược này vừa đủ để hắn có thể chèo chống một phen, hoặc ít nhất để cầm cự giúp ích nội lực phản công.
Theo dược thảo nuốt vào trong bụng, một dòng nước ấm từ ổ bụng khuếch tán ra toàn bộ cơ thể, theo võ công vận chuyển, nội lực chậm rãi kết xuất ra ngoài, sau đó cũng không chìm vào đan điền mà nhanh chóng tỏa đi khắp cơ thể, khôi phục sinh cơ.
Ăn hết toàn bộ số thảo dược mà mình đã tích trữ, hình dáng của Lý Quân Thiên lúc này cũng mới khổi phục đến mức độ có da có thịt, tuy nhiên vẫn rất gầy còm, các nếp nhăn trên khắp cơ thể không thiếu đi được.
Tuy vậy, Lý Quân Thiên cũng thở dài một hơi, tố chất thân thể của hắn lúc này đã khổi phục đến ngang ngửa võ giả thông thường, ít nhất cũng nắm giữ một chút sức mạnh để tự vệ. Mà một chút sức mạnh này, đặt ở kiếp trước đủ để đánh nổ bất cứ võ sĩ nào trên sàn đấu.
“Hết thảo dược rồi. Hiện tại muốn khôi phục thì phải ra ngoài tìm kiếm.”
Lý Quân Thiên suy tính, một bên lấy ra thịt đã sấy khô, bỏ vào miệng nhấm nuốt, bất chất miếng thịt dai nhang nhác, Lý Quân thiên vẫn ăn chậm nhai kỹ, cuối cùng nuốt xuống.
Thức ăn, có thể bổ sung một phần chuyển hóa thành nội lực, nhưng hiệu suất không cao, không so được với dược thảo, Lý Quân Thiên muốn hoàn toàn khôi phục đan điền của mình đến thời kỳ đỉnh phong, không có ba bốn là tháng chuyện không thể nào.
Thịt khô cũng không ngon, hương vị mặn chát nhưng Lý Quân Thiên lúc này cũng không thể kén chọn cái gì, lựa chọn nhanh chóng nhấm nuốt, cảm nhận từng dòng nước ấm không ngừng từ trong ổ bụng tràn ra, tỏa đi khắp cơ thể khiến cho thân thể nhẹ nhõm hơn, Lý Quân Thiên cũng dần hài lòng.
Một ngày qua đi, trạng thái cơ thể của hắn vẫn không khôi phục bao nhiêu nhưng kỳ thực đã không tệ rồi. Cơ thể không tệ, tâm tình của Lý Quân Thiên cũng chấp nhận sự thật, bản thân vậy mà xuyên không trở thành mỗi lão thái bà.
Hơn nữa càng trải vuốt ký ức, Lý Quân Thiên càng cảm thấy lão thái bà này không bình thường, suy nghĩ trong đầu chẳng giống với người khác. Người ta luyện võ trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, tuổi thọ có thể sống đến ba giáp, cũng tức là một trăm tám mươi tuổi. Bù trừ đi ám thương do tranh đấu cùng công pháp có tai hại, sống hai giáp là không vấn đề gì. Không hiểu thấu, Kiếm Ma vậy mà không muốn sống, một lòng luyện võ vô cùng cực đoan, hiếu thắng vô cùng.
Luyện võ đi đến phần cuối, vô địch thiên hạ, vậy mà còn không hài lòng, không ngừng nghĩ cách trùng kích bình cảnh, đánh phá đan điền, rèn rũa ý cảnh, từ đấy khiến cho nội lực hùng hậu với người khác gấp mấy lần. Chỉ dựa vào lượng nội lực này, không cần dùng đến kiếm thì Kiếm Ma cũng có thể vỗ một c·ái c·hết một vị cao thủ tuyệt đỉnh. Chiêu thức thì hóa kỳ vi giản, trông như động tác đơn giản nhưng giơ tay nhấc chân có nghìn vạn biến hóa, nhiều đến mức Lý Quân Thiên nhớ không nổi, rõ ràng là tiếp nhận ký ức vậy mà nhớ không nổi, quả thật đã đi đến tận cùng của chiêu số.
Võ đạo cảnh giới tiếp theo, thật ra theo Kiếm Ma chém ra một kiếm kia cũng đã mở ra. Mà thực tế lấy căn cơ của nàng, đã sớm nên bước vào cảnh giới khác, chẳng qua sự thật bại nằm ở một nguyên nhân.
Nàng không đi cố định cảnh giới.
Rõ ràng xông đến phía trước, nhưng cảnh giới lại tiếp tục tụt xuống, bởi vì bản ý của nàng không tin đấy là cảnh giới tiếp theo, vậy là cảnh giới không được cố định, hòa tan trở lại, quay về chân khí cùng ý cảnh.