Chương 3

Kiếm Ma cũng bất quá đem Chiêu Thức luyện đến tuyệt đỉnh, đạt đến cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu. Đem nội lực luyện đến căng tràn đan điền không có chỗ chứa thêm. Lại đem Ý Cảnh lĩnh ngộ đến tận cùng, có thể ở trong trời đất lưu lại võ đạo ý chí của mình. Chứ không hề vượt ra khỏi những cảnh giới này.

Khổ luyện hai mươi lăm năm, cũng là khi tuổi thọ vừa tròn một giáp, Kiếm Ma phong thái như xưa, trạng thái cũng đạt đến đỉnh phong nhiều năm mà không tiến thêm được. Hắn không cam lòng khí huyết suy bại, mai sau sẽ già yếu rồi c·hết đi. Hắn vô địch thế gian mấy chục năm, không có người nào có thể địch lại, thậm chí không có ai xứng để hắn xuất kiếm, một thân võ học đi đến cùng mà không có chỗ nào để dùng.

Kiếm Ma, hắn không cam lòng, cũng không thể nhìn võ công của mình dần dần tan biến. Cho nên, tại thời khắc đỉnh phong nhất, hắn rút kiếm.

Trảm thiên.

Một kiếm quy tụ toàn bộ tinh khí thần, chém về bầu trời, khấu thiên vấn đạo, võ đạo ở nơi nào? Phong cảnh tiếp theo của võ đạo ra làm sao?

Một người, một kiếm, lại chém ra một chiêu mạnh nhất thế gian, đem ý chí của bản thân chém vào bầu trời, cuối cùng ý chí thật sự xẻ ngang tầng mây, hiện ra kỳ cảnh trên nhân gian.

Thời khắc đó, Kiếm Ma đ·ã c·hết, nhưng một kiếm đó cũng mở ra con đường tiếp sau cho Võ Đạo.

Bởi vì một kiếm vấn thiên, đã mạnh xa xa vượt khỏi Chiêu Thức, Nội Lực hay là Ý Cảnh rồi.

Cũng chính vì tinh thần chém vào thiên địa, ý chí tan hết, thân thể gần như suy kiệt, cuối cùng Lý Quân Thiên xuyên không mà đến, gắn vào thân xác này, khiến cho xác vốn đ·ã c·hết, lại một lần nữa sống.

Nhưng mà, cách c·ái c·hết cũng không xa.

...

Rõ ràng tất cả mọi chuyện, Lý Quân Thiên không khỏi cảm thấy kinh hãi, hắn có tài đức gì, chỉ là một người bệnh không dậy nổi, vậy mà có thể mượn nhờ thể xác của người mạnh nhất thế giới này sống lại một đời.

“Chẳng lẽ, đều là không cam lòng ư? Đều muốn bước lên hỏi lấy ông trời, đường ở nơi nào?”

Lý Quân Thiên tự giễu, chỉ có người trẻ c·hết dần c·hết mòn trên giường bệnh như hắn mới có thể hiểu được, cảm giác bất cam, muốn hỏi ông trời tại sao lại như vậy.

Tuy tình thế của bộ cơ thể này giống như gần đất xa trời, sinh cơ tẫn tán nhưng so với thân thể kiếp trước của hắn thì mạnh hơn nhiều lắm, cho dù chỉ còn một hơi cũng có thể chèo chống ba bốn ngày. Mà đan điền tràn đầy cũng không phải muốn tiêu hao sạch sẽ là tiêu hao sạch sẽ, bên trong vẫn còn sót lại vài sợi nội lực, thậm chí còn đủ để hắn khôi phục cơ thể.

Lý Quân Thiên tiêu hóa xong ký ức của Kiếm Ma, cũng biết được cách vận hành nội lực, ý niệm của hắn khẽ động, nội lực liền từ đan điền thoát ra, hóa thành những con sâu nhỏ, dọc theo kinh mạch đi khắp cơ thể, nhanh chóng tẩm bổ để níu lại một chút sinh cơ của tàn thi này.

Máu thịt khô quắt chỉ còn da bọc xương, theo nội lực tưới nhuần dần dần vãn hồi được một chút màu sắc, tuy chưa thể để ruộng cằn đầy nước, lập tức tơi xốp trở lại nhưng đã có thể giảm nhẹ một chút xơ cứng cùng gánh vác.

Hộc! Hộc! Hộc!

Nặng nhọc thở lấy từng ngụm không khí, Lý Quân Thiên lẩm bẩm.

“Còn sống, thật tốt.”

Nếu như ông trời cho hắn một cơ hội sống tiếp, vậy thì hắn sẽ sống cho thật tốt.

Nhớ về vị trí hang động, Lý Quân Thiên chậm rãi nhấc lấy tàn khu, giống như một bộ máy rỉ sét lâu năm, nặng nhọc bước đi. Hắn cần thức ăn, chỉ cần có thức ăn, hắn mới bổ sung lại được một chút tinh lực cho cơ thể, như thế mới có khả năng hành động. Kiếm Ma lúc trước, tuy đã sáu mươi nhưng tóc dài đen nhánh, trông như chỉ vừa ngoài ba mươi mà thôi, đủ thấy võ đạo này đi đến tận cùng, tuổi thọ chí ít cũng phải sống được ba giáp, thân thể cường tráng.

Nhìn thấy kiếm Vĩnh Dạ cắm ở trên đất, Lý Quân Thiên lắc đầu, không vội nhặt lên. Hắn lúc này muốn cầm kiếm có chút phí sức, tạm thời để Vĩnh Dạ ở đây cũng không mất được, nơi này cách miệng hang cũng chỉ có mười mấy mét mà thôi.

Lảo đảo bước đi, Lý Quân Thiên cứ cảm thấy có chút không quen lắm, ban đầu cứ tưởng là do thân thể không phải của mình nên không lo lắng gì, từ từ sẽ quen thuộc. Nhưng mà bước đi được mấy bước, hắn mới từ tri giác tê rần của mình cảm thấy có chút khác lạ, giữa hai chân giống như hơi trống rỗng...

Hắn lấy hết sức, kéo ra lưng quần của mình, nhìn xuống dưới.

Một mảnh trống không, nhìn thấy đáy quần không chút cản trở...

Ký ức xông lên, hình ảnh tuổi trẻ hiện ra, dung nhan tuyệt thế Lý Khuynh Thiên, g·iết người như ngóe Lý Quân Thiên...

“Móa! Kiếm Ma vậy mà là nữ?”