Văn Lạc Châu do Văn Tu Cốc dẫn đầu, sơn môn mở tại phía bắc của Văn Lạc Châu, cách xa nơi đây nghìn dặm, không ít khách giang hồ nói chuẩn bị tiến lên phía bắc, tham gia đại điển chiêu sơn.
Ngoài đại sự này ra, còn có một sự kiện lan truyền đến đây. Chính là đại đệ tử của Văn Tu Cốc thế hệ này chuẩn bị thành thân cùng thánh nữ của Long Vũ Môn, hai đại môn phái cũng liên minh càng khăng khí hơn. Bởi vì chuyện này có một chút từ ngữ trọng yếu cho nên Lý Quân Thiên mới nghe đến, nhưng hắn cũng không quan tâm quá nhiều. Nhân duyên của hắn cùng Long Vũ Môn đã sớm trôi qua ba mươi năm, chẳng còn dính líu gì.
Ăn xong, hắn trở về phòng bắt đầu điều chế chỉ huyết thảo cùng tù tinh thảo. Hai loại thảo dược này dã nát ra là được. Lý Quân Thiên dùng cốc nước ở trong phòng, sau khi tráng qua nước nóng mới dùng nội lực chấn nát, Chỉ Huyết Thảo màu đen, cho dù dã nát cũng mang theo màu đen, mùi có chút hôi tanh giống như mùi sắt thép. Tù Tinh Thảo là một loại cỏ kỳ lạ, trên thân dính đầy phấn trắng như nấm, đây chính là phấn của cây, không mùi không vị, không gây ngứa, dính vào cơ thể rất khó rửa sạch.
Tù Tinh Thảo không cần dã nát, chỉ cần ngâm trong nước của Chỉ Huyết Thảo sẽ tự tan phấn ra, hòa thành nước thuốc, sau đó ném thân cây đi là được, thân cây không có tác dụng gì.
Làm một ngụm lớn, đắng, tanh, chát chát, thật là kỳ quái khó uống. Lý Quân Thiên không tránh khỏi có một chút ác cảm nhưng cơ thể của hắn lại tiếp nhận hết sức tự nhiên, cũng không thấy buồn nôn hay gì cả, dẫu sao cũng đã uống qua hàng trăm lần.
Vận chuyển nội lực, cảm nhận được cơ thể nhanh chóng khôi phục, tri giác bén nhạy, máu tươi ấm nóng, Lý Quân Thiên có thể nhận biết rõ ràng rằng sinh cơ của bản thân đang quay trở lại.
Đáng tiếc, một ngụm cũng không có tác dụng gì quá lớn.
...
Mười ngày sau, Lý Quân Thiên gỡ xuống mặt nạ, ngồi ở trong phòng trọ nhìn mình ở trong gương. Khuôn mặt của hắn lúc này, môi hồng răng trắng, sống mũi cao thẳng, mắt phượng mày ngài, giống như giai nhân tuyệt thế. Đường nét sắc sảo như ngọc tạc, thiếu đi rất nhiều nhu mì mà lại có một chút lạnh lùng kiêu ngạo, sắc bén bá đạo.
“Lý Khuynh Thiên, quả nhiên dung mạo phi phàm.”
Lý Quân Thiên tự nhìn đến ngơ ngẩn, cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu như vậy. Lấy mỹ mạo này của nàng, võ lực không đủ, chỉ cần thi triển một chút thủ đoạn, Tự Tại Ma Môn không muốn diệt cũng không được. Chẳng trách khi đảm nhiệm thánh nữ Vũ Long Môn, bên cạnh nàng lại có nhiều thiên kiêu theo đuổi như vậy, dễ dàng liền bị nàng lừa g·iết sạch. Dung mạo tuyệt sắc, thiên tư tuyệt thế, ông trời cũng quá là ưu ái nàng.
Thu hồi ánh mắt, Lý Quân Thiên cảm nhận da dẻ của mình có chút mịn màng, bắp thị săn chắc lại không mất đi sự đàn hồi, giống như tuổi tác mới chừng ba mươi, liền không khỏi vui vẻ. Thân thể của hắn đã khôi phục không sai biệt lắm, chỉ là nội lực còn chưa hoàn toàn tràn đầy nhưng thực lực cũng gần như đạt đến đỉnh phong, có thể tính là khôi phục hoàn thành.
Trước trước sau sau bỏ ra bốn mươi hai ngày, cuối cùng cũng có sức mạnh tung hoành thiên hạ.
Tiếp theo, cũng nên làm chính sự.
...