Bầu trời đen kịt, mây đen cuồn cuộn chảy ngược, giống như dông tố sắp đến. Chính giữa đám mây đen trông không thấy phần cuối, một đường khe rãnh trải dài giống như xẻ ngang bầu trời, hóa thành kẽ hở không ngừng làm cho mây đen chảy ngược, cuộn trào lên trên.
Một đường kiếm, chém ngang bầu trời.
Cảnh tượng kỳ dị này, trải rộng mấy thành trì rộng lớn, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngước nhìn bầu trời, ngắm trông dị tượng, nhưng không biết được nó từ đâu mà tới, vì sao xuất hiện, lại mang đến biến đổi như thế nào.
...
Một ngọn núi vô danh, núi không cao, rừng cũng không rậm, nhìn không có gì đặc biệt, không bao la hùng vĩ, càng ít dấu vết người đến. Trên đỉnh núi lúc này, một dáng người khô quắt đứng lặng trong gió sương, thổi y phục đen tuyền bó sát vào cơ thể, lộ rõ sự khô héo giống như một bộ xác ướp. Tóc dài xõa tung, bạc trắng phấp phới cực kỳ đối lập cùng với y phục.
Dáng người này, hai mắt vô thần, sinh cơ tiêu điều, giống như vừa mới tọa hóa không lâu.
Ông!!!
Trên khuôn mặt nhăn nheo khô quắt đột nhiên hiện lên một vệt ánh sáng lướt qua, nhanh chóng giống như ảo ảnh, không biết có thật sự vừa có một vệt lóe sáng hay không.
Ánh mắt của người này bỗng nhiên nhúc nhích, quang mang ảm đạm giống như ngọn nến cháy đến cuối cùng, lúc này hắn chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như buông xuôi chờ đợi.
Nhưng thực ra, không phải như vậy, nội tâm của hắn lúc này, đang dấy lên sóng cả mãnh liệt.
“Ta..xuyên không rồi?”
Ngơ ngác, ngỡ ngàng, không thể tin được, lại cho đến kinh hỉ vạn phần. Hắn gọi Lý Quân Thiên là một người địa cầu bình thường không có gì nổi bật. Tuổi nhỏ ở nông thôn, đại học lên thành phố học tập, lại bất hạnh ngã bệnh trong đại dịch vào đúng năm học cuối cùng. Ba năm nay, hắn bị bệnh tật dày vò c·hết đi sống lại, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay ở ngay trên giường bệnh, bỏ lại..rất nhiều thứ dang dở.
Không nghĩ đến, tầm mắt vừa mới tối đen, lúc này lại thấy được ánh sáng, thấy được cảnh tượng bầu trời mây đen vần vũ, vết nứt xé ngang tầm mắt kia. Vô cùng đáng kinh ngạc.
Đột nhiên, một luồng ký ức giống như mạch nước ngầm trào dâng, từng đoạn hình ảnh vỡ vụn không ngừng lướt qua, chính là ký ức của cỗ thân thể này. Dòng ký ức cũng không hoàn chỉnh, lại lấy thứ tự xoay ngược truyền tải, để Lý Quân Thiên giống như một người đứng xem, chậm rãi tiêu hóa thước phim chiếu ngược này.
...
“Ta không cam tâm...”
Tiếng nói yếu ớt không cam lòng, giống như dầu hết đèn tất, ngọn lửa cháy đến cuối cùng.
Một luồng kiếm quang vọt lên không trung, ý chí bá tuyệt thiên hạ trấn áp hết thảy, xé rách tất cả, không người dám tranh phong. Uy thế vô địch hào hùng, ép cho không người dám tranh đấu, vạn vật cúi đầu, thẳng tiến không lùi chém thẳng vào bầu trời. Bầu trời trong xanh bỗng tối sầm lại, mây đen cuồn cuộn, bầu trời dưới một kiếm này, xé ra làm đôi, mây đen cuộn ngược chảy lên cao, giống như bầu trời thật sự b·ị c·hém ra.
...
“Ta có một kiếm, khấu thương thiên, vấn cảnh tượng võ đạo tận cùng!”
Giọng nói khàn khàn mang theo khí phách hiên ngang, ngẩng đầu chém về bầu trời một kiếm, một kiếm bao hàm toàn bộ thân thể tinh phách, nội lực khí cơ, tinh thần ý chí, cũng chính là tinh khí thần, quyết chiến thương thiên, cầu một câu trả lời cho quang cảnh võ đạo tận cùng.
...
Trong sơn động sạch sẽ, tối đen như mực, thân ảnh mặc hắc y ngồi xếp bằng trên giường đá lại tỏa ra hào quang sáng chói. Đan điền của hắn căng tràn khí thể, trắng tinh như sương bao trùm tất cả, nội lực đã tràn đầy đến không thể đầy hơn được nữa.
“Đan điền viên mãn tràn đầy nội lực, không còn có thể tiến thêm, nội lực cũng đã tinh luyện đến hết cỡ. Đây chính là đỉnh phong của ta rồi.”
Bóng hình lẩm bẩm, hai mắt mở ra, hào quang thu liễm, thân thể đứng dậy giống như trường kiếm xuất vỏ, sắc bén vô song, để người khác nhìn vào mà ghé mắt.