Chương 1: Cẩm Giang tứ huynh đệ
Tổ phụ Tiêu Thu Thủy là Tiêu Tê Ngô, cũng là sư tổ khai sơn Hoán Hoa kiếm phái
Lịch sử của Hoán Hoa kiếm phái tuyệt đối không thể so bì được với Thiên Sơn kiếm phái, Hoa Sơn kiếm phái, Thanh Thành kiếm phái, Hải Nam kiếm phái, Chung Nam kiếm phái, nhưng Tiêu Tê Ngô là đại sư kiếm thuật đương thời, với tu vi kiếm thuật của cá nhân ông, thật sự không thua kém bất kỳ chưởng môn một phái nào ở trên. Phóng mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có Thiết Y kiếm phái, Thương Lãng kiếm phái là có thể khiến Tiêu Tê Ngô e ngại ba phần
Chỗ dựa của Thiết Y kiếm phái và Thương Lãng kiếm phái chính là Quyền Lực bang. Quyền Lực bang là thiên hạ đệ nhất đại bang.
Hoán Hóa kiếm phái thì lại không có chỗ dựa nào cả.
Tiêu Tê Ngô danh chấn thiên hạ, đến lúc tuổi già cũng chỉ có một đứa con trai, đó là Tiêu Tây Lâu.
Tiêu Tây Lâu mười chín tuổi đã đánh bại kiếm khách trứ danh đương thời, “Trường không kiếm” Trác Thanh Thiên.
Tiêu Tê Ngô rất yêu thương đứa con độc nhất này, tuy vậy, Tiêu Tây Lâu lại không thể chấp nhận yêu cầu của cha, từ bỏ người mình yêu, lấy một cô gái chưa từng gặp mặt, nhưng môn đăng hộ đối làm vợ, cuối cùng bỏ nhà trốn đi, tới Quế Lâm, lập nên ngoại Hoán Hoa kiếm phái. Do đó, khi ấy có hai phân chi Hoán Hoa kiếm phái nội, ngoại.
Nhưng không được vài năm, Tiêu Tê Ngô tỷ võ với người khác, thảm bại thụ thương, đau đớn thành tật, cuối cùng rút tay khỏi trần thế. Kẻ địch thừa cơ xâm nhập, toàn bộ nội Hoán Hoa kiếm phái chỉ trong vòng ba tháng đã gần như bị ngươi ta làm tan rã.
Tiêu Tây Lâu nghe được tin dữ, vội dẫn người quay về Xuyên Trung, một kiếm vào thành, cuối cùng cũng ổn định bên trong Hoán Hoa kiếm môn, hai nhánh Hoán Hoa kiếm phái nhờ đó mà hợp thành một mạch.
Nhà họ Tiêu Hoán Hoa rất có tiếng tăm tại Xuyên Trung, uy tín cực cao, gia sản dồi dào, đủ để muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Tiêu Tây Lâu tuổi cao lại càng chăm chỉ tu luyện kiếm phá, có tiến cảnh rất lớn.
Có người nói, Hoán Hoa kiếm môn không chỉ là một bang phái, mà là cả một thế gia.
Lại có người nói, Hoán Hoa kiếm môn sở dĩ thịnh vượng, đương nhiên là nhờ Tiêu Tây Lâu tinh tế, lão luyện, nhưng cũng do có hai người con trai giỏi và một người con gái tốt.
Kiếm thuật của Tiêu Dịch Nhân nghe đồn đã không còn dưới cha mình, hơn nữa trong Xuyên Trung cũng rất được kỳ vọng.
Tiêu Khai Nhạn trung tâm kiên định, chịu khổ chịu cực, là một thanh niên tốt, trung hậu, giản dị.
Tiêu Tuyết Ngư là một cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh. Nghe kể năm cô mười ba tuổi ở bên dòng suối vừa ca hát vừa thêu một bức “ngư hí thủy” (cá giỡn nước), kết quả thật sự có một con cá sống nhảy lên trên bờ, rơi vào bức tranh thêu của cô, cũng không biết là vì tiếng ca quá hay, hay là vì nét thêu quá giống.
Khi đó Tiêu Thu Thủy vẫn còn chưa trưởng thành.
Tiêu Thu Thủy từ bé đã lớn lên dưới sự chăm sóc bảo bọc kỹ lưỡng như vậy.
Tiêu Thu thủy từ bé đã thông minh hơn người, đọc sách qua mắt là không quên, giỏi thơ khéo vẽ, võ công học từ Tiêu Dịch Nhân chứ không phải Tiêu Tây Lâu, nhưng không ngờ mới mười bảy tuổi đã tự thành đường riêng.
Tiêu Tây Lâu trong lòng đương nhiên là rất yêu thích đứa con này, nhưng ông cũng không hề thích cái tính ưa náo nhiệt, ưa lo chuyện bao đồng, ưa ngao du lang bạt, ưa kết giao bằng hữu, dễ giận dễ mừng, làm trước nói sau của Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Tây Lâu cho rằng con cháu danh môn thế giá không nên như vậy, hẳn là nên trang trọng một chút, cần kiệm một chút, giống như đại ca Tiêu Dịch Nhân, nhị ca Tiêu Khai Nhạn vậy.
Thế nhưng Tiêu Thu Thủy vẫn là Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy muốn tới đồi Ngọa Long ở Long Trung, nhưng lại từ Trường Giang Tây Lăng hiệp ngược dòng đi lên, tới Tỷ Quy. Tỷ Quy là nơi đại thi nhân Khuất Nguyên sinh ra, lúc đó lại đúng ngày 5 tháng 5, tiết Thi Nhân của Trung Quốc(*).
Tiêu Thu Thủy cùng ba người bạn là các thanh niên yêu thích mạo hiểm.
Trương Giang tam hiệp bao gồm Đường hiệp, Vu hiệp, Tây Lăng hiệp, nằm ở thượng du Trường Giang, nằm giữa hai đất Tứ Xuyên, Hồ Bắc, tiếp nối lẫn nhau, dàu bảy trăm dặm, là hiểm địa khi đi thuyền.
Tỷ Quy lưng dựa núi cao, mặt hướng Trường Giang, cảnh sắc tráng lệ. Nơi đây là quê cũ của Khuất Nguyên, cho nên cứ đến ngày mồng 5 tháng 5 lại càng náo nhiệt, thuyền rồng chạy chật sông.
Đó là một buổi sáng sớm, gió lành nắng ấm, Tiêu Thu Thủy tới Tỷ Quy liền cùng mấy vị bằng hữu lên bờ, trong lòng nghĩ: “Dù sao cũng không vội vã” vì thế liền quyết định đi xem cuộc đua thuyền rồng mới mẻ này rồi mới đẩy thuyền tới Long Trung.
Mỗi lần Tiêu Thu Thủy ra khỏi nhà, Tiêu Tây Lâu chắc chắn sẽ nhắc nhở hắn vài chuyện:
Không được kết giao bạn bè lung tung.
Không được dính dáng đến phụ nữ xa lạ.
Ngàn vạn lần, tuyệt đối không được trêu chọc đến người của Quyền Lực bang.
Chuyện đầu tiên Tiêu Thu Thủy hiểu được. Do nhà họ Tiêu Hoán Hoa ở Thành Đô là danh môn thế giá, tự nhiên sẽ có người tới làm thân kết giao, nhưng danh dự của nhà họ Tiêu, nếu kết giao bạn xấu phải tự chịu ảnh hưởng, đắc tội với bằng hữu, cũng tương đương tự chui đầu vào rọ. Thị phi trên gian hồ, có nhiều khi còn sắc hơn cả đao trong tay.
Chuyện thứ hai Tiêu Thu Thủy rõ ràng. Do bản thân hắn trải đời chưa lâu, mà cha hắn lại vì phụ nữ mà suýt nữa bị trục xuất ra khỏi nhà họ Tiêu. Tiêu Thu Thủy mặc dù hiểu rõ nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý, thứ nhất là vì Tiêu Thu Thủy vốn thích quảng giao bạn bè, thứ hai là vì Tiêu Thu Thủy có máu phong lưu.
Nhưng chuyện thứ ba thì Tiêu Thu Thủy vừa không hiểu được lại vừa không rõ ràng.
Hắn từng hỏi vô số lần, hỏi không ít người:
- Quyền lực bang, rút cuộc là thế nào.
Những người đó mặc dù cách trả lời không giống nhau, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn nhất trí.
...Quyền Lực bang là Quyền Lực bang, khai bang lập phái là vì quyền lực, cho nên trực tiếp gọi tên là Quyền Lực bang. Đây là một cái tên thực sự cầu thị, người đưa ra cái tên này đương nhiên là bang chủ Quyền Lực bang, Lý Trầm Chu.
...Lý Trầm Chu ngoại hiệu là “Quân lâm thiên hạ”, võ công cao cường đến mức nào không ai biết, hắn có một người vợ tốt, tên là Triệu Sư Dung, có một “túi khôn”(**) giỏi, tên là Liễu Tùy Phong. Cho tới bây giờ vẫn chưa nghe tới có ai có thể thắng được Triệu Sư Dung, Liễu Tùy Phong.
...Muốn đạt được quyền lực, nhất định phải có ba thứ: tiền bạc, địa vị, người ủng hộ.
...Cả ba thứ này, Lý Trầm Chu đều có.
...Nhưng kẻ bá quyền chân chính điều khiển Quyền Lực bang lại là mười chín người chấp hành, “Cửu thiên thập địa, Thập cửu nhân ma”, giang hồ nghe danh mà phải biến sắc.
...Mười chín nhân ma, không những võ công cao tuyệt mà còn có vây cánh trải rộng khắp thiên hạ, không thiếu cao thủ danh gia. Ngoài ra nghe nói còn có tám nhân vật đáng sợ.
...Thủ đoạn gϊếŧ người và hành hạ của bọn chúng có thể khiến ngươi căm hận mẹ mình tại sao lại sinh ngươi ra.
...Vì thế đυ.ng đến Quyền Lực bang, không bằng tự sát cho xong!
....Không thể trêu chọc đến Quyền Lực bang được.
Những lời trên, Tiêu Thu Thủy đều hiểu cả.
Chuyện hắn không hiểu chỉ có một, đó là câu kết luận.
Trong cảm nhận của hắn, đây mới là đối tượng tốt nhất, nên trêu chọc nhất, tại sao, vì cái gì mà lại không thể trêu chọc?
- Ngàn vạn lần không được trêu chọc Quyền Lực bang, nếu không ta đánh gãy chân con.
Tiêu Thu Thủy không biết đã nghe qua câu này bao nhiêu lần rồi, chuyến này ra khỏi nhà lại bị nhắc lại lần nữa.
Nhưng câu nói sau đó không phải Tiêu Tây Lâu nói, mà là do mẹ của Tiêu Thu Thủy, Tôn Tuệ San thêm vào.
Tôn Tuệ San lúc trẻ đã rất nổi tiếng trên giang hồ, là con gái độc nhất của chưởng môn Thập tự Tuệ kiếm Tôn Thiên đình.
Nhưng nếu câu sau đó là do Tiêu Tây Lâu nói thì trong cảm nhận của Tiêu Thu Thủy sẽ hoàn toàn khác hẳn, bởi vì Tiêu Tây Lâu đã nói là làm.
Tôn Tuệ San là một người mẹ hiền, rất thương yêu Tôn Thu Thủy. Mẹ hiền thường sẽ không phải là một người mẹ nghiêm khắc.
Cho nên Tiêu Thu Thủy nghe qua cũng bỏ ngoài tai.
Tỷ Quy Hồ Bắc là thành cổ trong khe núi, lưng dựa dãy núi hùng vĩ, mặt nhìn Trường Giang cuồn cuộn, cảnh sắc tráng lệ.
Tiêu Thu Thủy đến Tỷ Quy lúc sáng sớm, nhìn thấy trên bờ neo đầy thuyền lớn thuyền nhỏ, mấy chục chiếc thuyền rồng giăng cờ kết hoa rực rỡ. Đây là nơi Khuất Nguyên sinh ra, ngày mồng 5 tháng 5 hằng năm đương nhiên là càng thêm náo nhiệt, cũng coi như sự tưởng nhớ đến vị đại thi hào yêu nước.
Do vẫn còn sáng sớm, thuyền bè đều neo lại bên bờ, phần lớn là thuyền rồng, cùng với một số thuyền cá trang trí đẹp đẽ để đón tiếp, trong đó còn có lẫn vài chiếc thuyền buôn và một chiếc “họa phương”(***) cực kỳ hoa lệ.
Có vẻ là một gia đình giàu có nào đó từ xa tới đây xem đua thuyền rồng.
Tiêu Thu Thủy lớn lên bên dòng Hoán Hoa Khê, kiểu “họa phương” này cũng có một hai chiếc, có điều ở địa phương này cũng có loại “họa phương” như thế, Tiêu Thu Thủy không khỏi liếc nhìn thêm một cái.
Vốn hắn nhìn qua một cái là biết đây là người giàu tới tìm cuộc vui, chỉ là một cái nhìn này lại khiến hắn thấy được một chuyện không tầm thường!
Vì thế hắn lập tức dùng bước!
Bạn bè hắn cũng dừng lại theo.
Do còn sáng sớm, người trên bờ cũng không đông lắm.
Nếu đổi lại ngày thường thì trên bờ đê này sẽ chẳng có bóng người.
Trên họa phương có một tên gia đinh đang đứng ở đầu thuyền vươn vai ngáp dài, một thị nữ đang đổ rác rưởi trong ống nhổ xuống sông.
Ở trên bờ có mười một mười hai người đi tới.
Toàn những đại hán cao lớn.
Chuyện này cũng không có gì lạ lùng lắm, nhưng đập vào mắt người ta là bên eo, trên lưng mười một mười hai người này đều đeo binh khí.
Giữa ban ngày ban mặt, nhóm người này lại dám to gan lớn mật mang đao mang kiếm đi cùng một chút, không khỏi có chút không tầm thường.
Càng không tầm thường hơn là, mười hai người này đều đột ngọt vυ"t vũ khí, nhảy vọt lên thuyền.
Người đi đầu dùng một đôi búa sắt, nhảy lên đầu thuyền, dọa tên gia đinh sợ chết khϊếp. Hắn đang muốn kêu cứu mạng thì đã bị đại hán cầm búa kề sát cổ, đẩy vào trong khoang thuyền.
Thị nữ hét lên một tiếng chói tai, một đại hán cầm trường thương lập tức tung cước đẩy cô ta rơi xuống sông. Thị nữ ở giữa sông vùng vẫy hô cứu mạng.
Những người còn lại lập tức kéo nhau vào khoang thuyền, chỉ còn hai người dùng đơn đao thủ ở hai bên mép thuyền.
Chỉ một loáng đã kinh động đến xung quanh, mười mấy người quây lại đứng xem, hai đại hán cầm đơn đao lập tức vung đao lên vù vù mấy phát, quát lớn:
- Chúng tôi là người của “Trường Giang thủy đạo thiên vương” Chu đại thiên vương, hiện tại đang có một vụ làm ăn, mong các vị không nhúng tay vào, nếu không gϊếŧ không cần hỏi.
Mọi người xôn xao một chặp, nhưng không ai dám bước lên.
Ba người bạn của Tiêu Thu thủy đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng nghĩ tới một chuyện, đó là “Ăn cướp!”
Chuyện này còn phải nghĩ nữa sao?
Loại chuyện thế này, trừ phi Tiêu Thu Thủy không biết, một khi đã biết là nhất định phải quản.
Tiêu Thu Thủy thân hình vừa động, một người bạn vóc người cao dài bên cạnh lập tức kéo hắn lại. Tiêu Thu Thủy nôn nóng hỏi:
- Có gì thì nói mau.
Người bạn cao kia nói:
- Cậu biết Chu đại thiên vương là ai không?
Tiêu Thu thủy đáp:
- Trư bát giới?
Người bạn cao, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Đại minh chủ của Trường Giang tam hiệp thập nhị liên hoàn ổ, Chu lão thái gia.
Tiêu Thu Thủy nói:
- À, cái này thì có nghe nói.
Người bạn vóc dáng cao cao lắc đầu thở dài:
- Cậu biết người dùng hai búa cùng người dùng trường thương là ai không?
Tiêu Thu Thủy bực bội giậm chân nói:
- Cậu bớt rào trước đón sau đi được không?
Người bạn cao đáp:
- Người dùng hai búa gọi là “Tử kim phủ” Tiết Kim Anh, dùng trường thương là “Thương đáo nhân vong” Chiến Kỳ Lực. Hai người này võ công không tệ, là thủ hạ đắc lực của Chu đại thiên vương.
Rồi lại thở dài nói:
- Cậu muốn đi đối phó với bọn chúng, có nên cân nhắc một chút không?
Tiêu Thu Thủy ngoảnh đầu lại hai người kia, cười hỏi:
- Các cậu thì sao?
Hai người bạn cười đáp:
- Cần cân nhắc.
Tiêu Thu Thủy nói:
- Ồ?
Người bạn trông bạch diện thư sinh đáp:
- Vốn muốn dạy cho bọn chúng một trận.
Người bạn kia mang giọng như con gái, tiếp lời:
- Bây giờ thì đang tính gϊếŧ bọn chúng.
Tiêu Thu Thủy bật cười, quay lại phía người bạn cao kia, hỏi:
- Thế nào?
Người bạn cao khẽ thở dài một tiếng đáp:
- Tôi là muốn các cậu tới gϊếŧ người, không phải dạy dỗ gì hết, vậy thôi.
Tiêu Thu Thủy cười đáp:
- Các cậu?
Người bạn cao cười khục lên:
- Không, chúng ta.
Đây chính là bạn bè của Tiêu Thu Thủy, ba vị bằng hữu của hắn.
Đúng lúc đó, trong họa phương chợt vang lên một tiếng kêu thảm, một người bộ dạng như công tử thò đầu ra ngoài rèm hô to cứu mạng, mới kêu được nửa chữ đã đột ngột tắc lại, ngã gục bên song cửa, rèm che sau lung nhuốm đỏ.
Mấy người Tiêu Thu Thủy thấy vậy sao có thể chần chừ nữa.
Hai đại hán cầm đao chỉ thấy trước mắt hoa lên, trên thuyền đã có thêm bốn người ăn mặc như công tử.
Hai gã đại hán đâu để họ vào mắt, chỉ vào Tiêu Thu Thủy quát:
- Mau lăn xuống!
Sở dĩ bọn họ chỉ vào Tiêu Thu Thủy là bởi vì trong bất cứ trường hợp nào, Tiêu Thu Thủy xuất hiện cùng bất kỳ ai, người khác đều sẽ trước tiên để ý tới Tiêu Thu Thủy, thậm chí trong mắt chỉ có một mình Tiêu Thu Thủy
Đây là điểm đặc biệt của Tiêu Thu Thủy so với người khác.
Nhưng không đợi gã đại hán nói hết câu, trong bốn người trên đầu thuyền đột nhiên có ba người biến mất, chỉ còn lại một gã thư sinh mặt trắng đang cười hề hề, mành che cửa thuyển rung lên một chặp.
Hai gã đại hán không hỏi ngẩn ra, chỉ nghe gã thư sinh mặt trắng nhẹ giọng nói:
- Các ngươi là thủ hạ của Chu lão thái gia, nhất định là đã gϊếŧ rất nhiều người phải không?
Một trong hai tên buột miệng đáp theo bản năng:
- Không được một trăm thì cũng phải hơn năm chục.
Tên còn lại quát lên:
- Tính thêm cả ngươi nữa cũng không gọi là nhiều!
Thư sinh mặt trắng khẽ mỉm cười, mơ hồ như nói một tiếng: “Tốt”.
Trong một sát na, thanh niên mặt trắng đột nhiên vọt tới trước mặt hai gã đại hán.
Tiếp đó, hắn đã ở sau lưng hai tên, chậm rãi bước vào khoang thuyền.
Theo sau là một tràng kinh hô của dân chúng trên bờ, mấy người phụ nữ không khỏi thét lên chói chang, bởi vì hai gã đại hán, đao rơi đánh xoảng xuống đất, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và khó tin, từ yết hầu họ đồng thời vọt ra hai vòi máu, phun lên rất mạnh, bắn ra rất xa, tưới đẫm sàn thuyền.
Thư sinh mặt trắng vén màn che lên lên, tiến vào trong khoang thuyền, vừa đi vừa nhẹ nhàng bỏ lại một câu:
- Tốt, lại thêm hai tên.
Hai gã đại hán nghe hết câu này liền đổ gục xuống. Người đứng trên bờ kêu lên hoảng hốt:
- Gϊếŧ người rồi!
- Gϊếŧ người rồi!
Khi Tiêu Thu Thủy cùng hai người bạn tiến vào khoang thuyền, bên trong có một đám người đang đứng, chỉ có hai người là ngồi.
Hai người đang ngồi là hai tên dùng đôi búa và trường thương
Trong những người đang đứng có một vài kẻ là người trong thuyền, mặc trang phục gia đinh, thị nữ, hoặc là viên ngoại, phu nhân, công tử, tiểu thư, nhưng có tám người khác mặc quần áo bó sát màu đen, tay phải là đao, tay trái đang hoạt động.
Hoạt động là: Có tên đang lật rương hòm, có tên giật trang sức trên đầu tóc, có tên túm tóc những người đang sợ đến sắc mặt vừa trắng vừa xanh, có tên đang nắm cổ người khác, có tên đang nâng cằm một vị tiểu thư.
Đám này tự nhiên là giặc cướp.
Thủ hạ của Trường Giang Chu Thuận Thủy, Chu đại thiên vương.
Mấy người Tiêu Thu Thủy đột ngột xuất hiện, cánh tay mọi người cũng ngừng hoạt động.
Tên cầm trường thương khẽ giật mình, tên cầm hai búa hai mắt trợn trừng, không chớp lấy một cái.
Tiêu Thu Thủy mỉm cười, chắp tay nhìn mọi người nói:
- Xin chào.
Có người tự dưng xuất hiện lúc này, nhìn ngươi thỉnh an, thật sự là một chuyện không biết nên cười hay nên khóc, tên cầm trường thương sắc mặt vụt biến, nhưng tên cầm hai búa thì vẫn còn chưa chớp mắt cái nào.
Đại hán cầm thương trầm giọng nói:
- Ngươi biết ta là ai.
Tiêu Thu Thủy nhìn gã dùng hai búa, nói:
- Ta biết ngươi là Tiết Kim Anh.
Đại hán cầm thương giận giữ quát:
- Ta đang nói chuyện với ngươi.
Tiêu Thu Thủy vẫn nhìn gã cầm búa, cười nói:
- Lúc đầu ta còn tưởng ngươi là một cô gái cơ, tại sao một lão già thô kệch thế này mà lại vừa là Kim vừa là Anh được nhỉ?
Gã cầm thương gầm lên:
- Nhóc con, mồm mép ngươi sạch sẽ một chút!
Tiêu thu Thủy tiếp tục nói với Tiết Kim Anh:
- Ta biết ngươi còn có một người bạn tên là Chiến Kỳ Lực.
“Thương đáo nhân vong” Chiến Kỳ Lực bước tới một bước, giận giữ gào lên:
- Ngươi còn nói nữa!
Tiêu Thu Thủy vẫn như cũ, hướng về phía Tiết Kim Anh nói:
- Đáng tiếc là người đó rất đoản mệnh, chết trên sông Trường Giang, giọng một chiếc họa phương neo tại trấn Tỷ Quy.
Chiến Kỳ Lực phát ra một tiếng gầm lớn chấn động cả con thuyền, Tiết Kim Anh bấy giờ mới ngẩng đầu lên, chầm chậm nói với Chiến Kỳ Lực:
- Bọn chúng tới chịu chết.
Trên mặt Chiến Kỳ Lực lập tức hiện lên một nụ cười kỳ quái, những kẻ khác cũng theo đó khôi phục hoạt động, coi mấy người Tiêu Thu Thủy đều như đã chết.
Nhưng đột nhiên tất cả lại tạm ngưng.
Có tên đang lật rương hòm liền từng lại, có tên đang cướp đoạt trang sức liền dừng lại, có tên đang túm tóc người khác đột nhiên thoát lực, có đang nắm cổ người khác đột nhiên lỏng tay, có tên đang vuốt cằm một vị tiểu thư thì chợt cứng đơ, bởi vì bọn chúng đột ngột nhìn thấy trên tay mình có mười mấy mũi ngân châm nhỏ như lông trâu cắm vào.
Bọn chúng có kẻ thét lên, có kẻ gầm lớn, có kẻ không dám tin tưởng vứt bỏ đại đao, đưa tay phải nắm lấy tay trái.
Người bạn giọng như con gái kia chẳng qua mới chỉ khẽ động tay áo một chút.
Sắc mặt Chiến Kỳ Lực lại biến đổi.
Tiết Kim Anh cũng chớp chớp mắt, không chỉ chớp một lần, mà là vô số lần, bởi vì đến cả hắn cũng không thể thấy rõ, gã thanh niên kia ra tay như thế nào. Tiêu Thu Thủy cười nói:
- Vị bằng hữu này của ta họ Đường tên Nhu, là con cháu đằng ngoại của Đường môn đất Thục. “Đường gia đất Thục Tứ Xuyên” các ngươi chắc cũng phải nghe qua rồi chứ.
Tiêu Thu Thủy vừa dứt lời, tám gã trúng tên trên thuyền đều kêu lên sợ hãi, liều mạng rút ngâm châm cắm trên tay ra.
Đường môn đất Thục, một trong các đại gia ám khí trên giang hồ, hơn nữa cũng là nhân tài dùng độc kiệt xuất.
Tiêu Thu Thủy lại cười nói:
- Các vị không cần hoảng hốt, vị Đường huynh này là một trong số ít các đệ tử Đương môn không bôi chất độc lên ám khí.
Tám gã đại hán nghe vậy đều dừng lại, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không biết phải nói gì.
Chiến Kỳ Lực đột nhiên bạnh cổ, hét lớn một tiếng, đâm ra một thương!
Thương của hắn vốn đặt nghiêng cạnh bàn, không biết làm thế nào đã đột ngột xuất hiện trên tay hắn, khi người khác nhìn thấy trên tay hắn có thương thì thương của hắn đã dính tới yết hầu người khác!
Yết hầu của Đường Nhu!