- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiếm Khí Hành
- Chương 7
Kiếm Khí Hành
Chương 7
“Bản lĩnh ám khí của Tài nhân thật tài giỏi nha!”
“Ám khí? Điện hạ nói cái gì, bản cung nghe không hiểu.”
“Nếu hôm đó ta không tình cờ thấy Tài nhân nhặt hai hòn đá, rồi tình cờ thấy Tài nhân ném hai hòn đá đó, thì ta cũng sẽ nghĩ chắc con ngựa chỉ là mệt rồi thôi.”
Yên Chức im lặng một lát, mới nói: “Điện hạ tới đây để đàm phán điều kiện với bản cung sao?”
Lý Thầm hơi nhướng mày, “Tài nhân không sợ ta nói cho Hoàng thượng chuyện này sao?”
Yên Chức lãnh đạm nói: “Nếu Điện hạ muốn nói, ngài đã nói rồi, tại sao còn phải lén đến gặp ta trong lúc Hoàng thượng đang thượng triều?”
Lý Thầm cười nhẹ: “Tài nhân không chỉ xinh đẹp, võ nghệ giỏi, mà còn thông minh xuất chúng. Không biết Cừu công công đã dồn bao nhiêu công sức để đào tạo Tài nhân, Tài nhân xinh đẹp lại văn võ song toàn như vậy, trong thiên hạ chắc cũng chỉ có một người mà thôi.”
Yên Chức lạnh nhạt nói: “Điện hạ không phải lo lắng. Nghe nói cuộc sống của Điện hạ trong cung cũng không dễ dàng như vậy, trong cung không chỉ có mẹ nhờ con mà sang, con cũng nhờ mẹ mà sang, xuất thân của Thái phi nương nương vẫn khiến bà chịu đủ mọi đàm tiếu, Điện hạ hẳn là không nguyện ý cả đời chỉ làm Quang vương không ngóc đầu lên được chứ?”
“Được rồi, ta thích nhất là người thẳng thắn. Tài nhân là người của Cừu công công, mà Cừu công công lại bị Hoàng thượng xa lánh, nói vậy đây là nguyên nhân Cừu công công phải đưa Tài nhân vào cung rồi. Ta không dám lấy chuyện này làm nhược điểm của Tài nhân, cũng không yêu cầu Tài nhân vì ta làm cái gì. Chẳng qua là trong triều chuyện chư quân tranh luận không ngớt, nếu là An vương bị lập là Hoàng thái đệ, chỉ sợ cuộc sống của Cừu công công càng thêm khó khăn.”
Một tia châm biếm xẹt qua mắt Yên Chức, “Điện hạ thật sự rất tham vọng, nguyên lai vì muốn làm Hoàng thái thúc.”
Lý Thầm hờ hững nói: “Tài nhân đơn giản chỉ muốn giữ địa vị của Cừu công công, ta có thể cam đoan, nếu sau này có thể lên ngôi, đối với ân đức của Cừu công công, ta sẽ không bao giờ quên.”
Yên Chức chế nhạo: “Điện hạ năm nay vừa mới ba mươi tuổi, Điện hạ cho rằng khi nào Hoàng thượng sẽ chết?”
Lý Thầm cười nhàn nhạt: “Ai có thể đoán trước được loại chuyện này, có đôi khi rất dễ khiến người ta chết. Kính Tông mới mười tám tuổi đã băng hà, cũng là một người trẻ tuổi. Tiên đế khi băng hà, hắn chỉ mới ba mươi hai tuổi, đang tuổi tráng niên.”
Yên Chức im lặng, đúng vậy, một người rất dễ chết, mục đích của nàng vào cung là để gϊếŧ gã. Ngay cả Cừu Sĩ Lương cũng nghĩ rằng nàng đã quên đi hận thù của mình, nhưng không biết rằng đó là bởi vì hận thù quá sâu, sâu đến nỗi nàng không còn vì nó mà buồn rầu rơi nước mắt nữa. Cuộc đời nàng đã vướng vào mối hận đó, không thể tách rời.
Nếu Lý Thầm muốn làm Hoàng thái thúc, mà An vương lại muốn làm Hoàng thái đệ, những phi tần của Lý Triền đã sinh con trai đều hy vọng con của mình làm Hoàng thái tử, vậy tại sao lại không để cho họ cốt nhục tương tàn đi?
Nghĩ đến đây, nàng nói: “Một ngày nào đó, nếu Hoàng thúc lên ngôi, hãy đáp ứng với ta một yêu cầu.”
“Chuyện gì?”
“Ta hiện tại không thể nói, nhưng Hoàng thúc nhất định sẽ làm được. Ta chỉ cần Hoàng thúc trả lời đáp ứng hay không đáp ứng ta thôi.”
Lý Thầm cân nhắc một chút, biết rõ yêu cầu của Yên Chức sẽ không dễ xử lý, nhưng lúc này, y một lòng muốn làm quân vương, mà Yên Chức đang được Hoàng thượng sủng ái, vai trò của nàng rất trọng yếu, y gật đầu nói: “Được rồi, ta hứa đáp ứng Tài nhân.”
Một nụ cười cuối cùng cũng nở trên môi Yên Chức, đây là lần đầu tiên nàng cười kể từ khi vào cung. Lý Thầm không khỏi ngạc nhiên, sớm nghe nói Tài nhân xinh đẹp thiên tiên, khi cười, không ngờ đẹp thêm ba phần.
Ông nội, cha, mẹ, Nhược Linh, nếu mọi người ở dưới có biết, nhất định phải phù hộ cho con báo thù rửa hận. Nếu Quang vương thật sự có thể đăng cơ, con liền bảo y giải oan cho mọi người. Yên tâm đi! Vương gia chúng ta sẽ có một ngày có thể thoát khỏi tội mưu phản.
Rốt cuộc người đó là ai? Băng Nhi lặng lẽ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, có rất nhiều cung nhân đang ở bên cạnh xem, người đã ám toán nàng có thể đang trốn trong đám cung nhân.
Nàng thở dài, cố gắng tìm kiếm người đó, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Một bóng người phủ lên đầu nàng, nàng ngẩng đầu lên, Lý Dung đã đứng trước mặt nàng. Nàng nhanh chóng đứng dậy hành lễ, Lý Dung nói: “Cái kia…”
Băng Nhi ngẩng đầu, chờ Lý Dung nói tiếp, nhưng Lý Dung đỏ mặt, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Băng Nhi nói: “Điện hạ có gì phân phó?”
Lý Dung nuốt nước bọt, phát ra một tiếng “ực”, chính hắn cũng sửng sốt, không khỏi ngượng ngùng nở nụ cười.
Băng Nhi bị hắn chọc cười, nhưng bởi vì hắn là Điện hạ, cũng không có cười ra tiếng, đành phải cắn môi cười.
“Cái kia……Cái kia…….” Cái kia vài lần, vẫn không rõ là đang nói cái gì.
Băng Nhi nói: “Có phải Điện hạ vì trận đấu mã cầu mà buồn rầu không? Đều là lỗi của ta, hại Điện hạ thua trận đấu.”
Lý Dung xua tay: “Chuyện đó cũng không trách ngươi được, không ngờ trong hậu cung lại có một cao thủ như vậy.”
Nói xong, cả hai người đều im lặng. Lý Dung nhìn về phía Băng Nhi, mặt lại đỏ bừng, “Cái kia…”
“Điện hạ rốt cuộc định nói cái gì?”
Lý Dung hít sâu một hơi: “Canh một đêm nay, ta ở Ngự hoa viên chờ ngươi, có thứ cho ngươi xem.” Nói xong, liền xoay người rời đi giống như chạy trốn. (Lam: Eo ôi, cưng chết đi được! Đôi này yêu dã man!)
Băng Nhi thẫn thờ nhìn bóng lưng hắn biến mất, đây là có ý tứ gì? Nàng cũng đã đọc một số văn bạc, tiểu thuyết và các bản in hình khác, những tài tử giai nhân dường như thích gặp nhau ở sau vườn hoa. Có phải An vương cũng muốn ước hẹn cùng nàng ở Ngự hoa viên không?
Không đời nào!
Nàng đột nhiên đứng lên, chạy vào phòng, đóng chặt cửa phòng. Mặt có chút nóng, đưa tay sờ sờ, có phải là đỏ mặt không? Còn ấm hơn lòng bàn tay.
Ngồi vào bàn nán lại một hồi, An vương rốt cuộc có ý gì? Nhớ tới hắn đã ân cần nói muốn lập nàng làm Trắc phi, chẳng lẽ vẫn chưa từ bỏ sao? (Lam: Chị ơi, chị từ chối người ta mà giờ lúc nào cũng nghĩ tới người ta là seo?)
Nếu thực sự phải gả cho ai đó, không bằng gả cho Quang vương còn hơn!
Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng, nàng liền hét lên ‘Xì” một tiếng trong gương. Ngư Băng Nhi, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?
Không đi đâu! Không đi!
Nàng tuy rằng nhất quyết không đi, nhưng lại trằn trọc đứng ngồi không yên. Lúc chạng vạng, tứ đại mỹ nhân trở về lại buôn chuyện đông chuyện tây một lúc lâu, nàng lơ đãng nghe, vẫn luôn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Cuối cùng trời cũng đã tối, nhưng bốn mỹ nữ vẫn trò chuyện không ngừng. Băng Nhi không nhịn được nói: “Các ngươi nên về phòng đi.”
Phi Yến vừa móc lỗ mũi vừa nói: “Canh một còn chưa tới, ngươi thường không đi ngủ sớm như vậy! Hôm nay có việc bận sao?”
Ngọc Hoàn lập tức nói: “Buổi tối có chuyện gì? Trừ phi là gặp riêng với ai đó.”
Chiêu Quân và Điêu Thiền ngay lập tức cười nghiêng cười ngả, thở không ra hơi.
Băng Nhi vội vàng nói: “Làm gì có chuyện gì? Ta chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi. Ta bị ngã ngựa khi đang chơi mã cầu, hiện tại ta vẫn còn cảm thấy đau nhức khắp người!”
“Có thật không?”
“Tất nhiên là thật.”
“Vậy được rồi! Chúng ta đi thôi.” Bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân “thùng thùng”, Băng Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ cát, đã sắp đến canh một rồi.
Rốt cuộc có nên đi hay không?
Sau nhiều lần đắn đo, suy nghĩ không ra lý do. Vừa quyết định không đi, nhưng giờ lại cảm thấy có chút dao động.
Nàng thản nhiên cầm lấy một cuốn sách, muốn xem trong sách viết gì, đọc một hồi cũng không biết trong sách viết gì. Đột nhiên ngoài cửa sổ có thêm tiếng trống vang lên, đã là canh một.
Nàng đột nhiên đứng dậy, đứng ngốc một lúc, lại ngồi trở lại. Ngư Băng Nhi, không phải ngươi luôn chán ghét hắn sao? Cho dù nghe xong lời của Hoàng Tiểu Lỗi, có thể đối hắn có chút khác, nhưng chỉ là một chút khác mà thôi, cũng không đại biểu cái gì.
Nếu là như thế, tất nhiên không thể đi.
Ánh mắt lại rơi vào quyển sách trên tay, tuy rằng đang đọc nhưng tai vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ngoài cửa sổ. An vương có đột nhiên chạy tới không? Với tính tình nóng nảy, hắn sẽ xông tới mắng nàng sớm thôi!
Nhưng hắn vẫn chưa có tới.
Mãi cho đến lúc canh ba, Băng Nhi cuối cùng cũng để lại cuốn sách trên tay. Không thể đợi thêm được nữa, dù sao cũng phải kiểm tra lại. Đã quá hai canh, hẳn An vương đã đi rồi!
Nàng chạy nhanh về phía Ngự hoa viên, không dám đối mặt với sự lo lắng trong lòng. Cuối cùng cũng đến Ngự hoa viên, nhìn thấy An vương đang ngồi trong một đình nghỉ mát. Hắn vẫn còn ở đó!
Trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, nàng cũng không biết đó là gì.
Cố tình không chút để ý mà bất cẩn đi tới, còn chưa kịp nói chuyện, Lý Dung đã tức giận đùng đùng đứng lên: “Ta bảo ngươi lúc canh một, vì cái gì mà canh ba mới đến? Cư nhiên để bổn vương phải đợi một cung nữ, ngươi không phải là quên đấy chứ?”
Băng Nhi chớp mắt, “Ta chưa bao giờ hứa là sẽ đến.”
“Vậy tại sao bây giờ ngươi lại ở đây?”
Băng Nhi trì trệ: “Cái đó … cái đó …”
Lý Dung đột nhiên vui vẻ: “Ngươi sợ ta chờ ngươi ở đây, sẽ bị cảm lạnh sao? Ngươi còn quan tâm ta.”
Băng Nhi sững sờ, “Ta quan tâm ngài khi nào? Đừng tự mình đa tình. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua.”
Lý Dung cười nói: “Đi ngang qua Ngự hoa viên?”
Băng Nhi cắn môi: “Không được sao?”
Lý Dung cười nói: “Đương nhiên có thể.” Tâm tình vui mừng khôn xiết.
Băng Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, không khỏi nghĩ thầm, kỳ thật hắn cũng không thật sự đáng ghét. “Ngài muốn ta xem cái gì?”
Nghe được câu hỏi của Băng Nhi, sắc mặt Lý Dung lại trầm xuống: “Ngươi đến muộn quá, đã không còn rồi.”
“Chính xác thì nó là gì?”
“Sao băng! Tin tức ta nhận được từ Khâm Thiên Giám, đêm nay canh hai, sẽ có rất nhiều sao băng bay qua Trường An. Hiện tại đã là canh ba rồi, đã sớm không còn nữa.”
Băng Nhi sững sờ, sao băng là điềm báo không lành, nếu là người khác, trốn còn không kịp! Mà vị Điện hạ quái lạ này, lại muốn nàng nhìn thấy sao băng. Nàng nói: “Ngài không sợ gặp phải chuyện xui xẻo à?”
Lý Dung nói: “Ta không tin những điều đó! Việc trong thiên hạ đều do con người mà ra, chỉ là chiêu bài của một số người ngụy trang thành ông trời mà thôi.”
Băng Nhi quay đầu lại suy nghĩ, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người nói những điều như thế này, các cung nữ trong cung đều mê tín đến điên cuồng, cho dù là bất cẩn đánh vỡ một chén trà, cũng sẽ nghĩ đến có điềm không lành mà bất an lo sợ hồi lâu, Lý Dung hoàn toàn không tin vào thiên mệnh. Nàng nói: “Vậy thì tại sao Điện hạ sinh ra đã là Điện hạ, ta sinh ra đã là cung nữ?”
Lý Dung không trả lời được, trong lòng có chút buồn bực, “Làm sao ta biết?”
Băng Nhi mím miệng cười, đôi khi Lý Dung giống một bạo quân, đôi khi lại giống một đứa trẻ.
Đột nhiên nhìn thấy trên bầu trời có vài vệt sao băng vụt qua, Băng Nhi vỗ tay nói: “Nhìn xem, có sao băng!”
Hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời, chỉ thấy sao băng không ngừng bay qua, có mấy chục cái, Băng Nhi không khỏi thở dài: “Thật đẹp.”
Đột nhiên nàng cảm thấy bị Lý Dung nắm tay. Nàng sững sờ, quay đầu nhìn Lý Dung, thấy Lý Dung giả vờ như đang nhìn sao băng, cũng không thèm nhìn nàng. Nàng nhẹ nhàng vùng vẫy. Nhưng tay Lý Dung rất ấm, bị hắn nắm, không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái.
Băng Nhi không vùng vẫy nữa, tối nay cứ để cho hắn nắm đi! Tuy nhiên, chỉ đêm nay thôi.
“Ngư…..Băng……Nhi!” Tiếng kêu của Ngọc Hoàn khiến nàng sợ hãi nhanh chóng ngồi bật dậy từ trên giường.
Tiếng bước chân kinh thiên động địa chạy tới, bốn đại mỹ nhân vây quanh nàng, “Ngươi lại không nói cho chúng ta biết, có còn coi chúng ta là bằng hữu sao?”
“Có chuyện gì vậy?”
Phi Yến để sát mặt vào Băng Nhi, thần bí nói: “Tối hôm qua, ngươi có hẹn với An vương ở Ngự hoa viên phải không?”
Băng Nhi giật mình, mặt đỏ bừng, “Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”
“Còn không thừa nhận, mấy người gác đêm đã nhìn thấy. Họ nói hai người đang nắm tay nhau, trông rất thân thiết. An vương đã chấp nhận ngươi phải không?”
Băng Nhi mặt càng đỏ hơn, “Chỉ là ngầu nhiên gặp thôi.”
“Còn mạnh miệng, ngày hôm qua ngươi thúc giục chúng ta rời đi, liền cảm thấy trong lòng ngươi có quỷ, hóa ra là đã có hẹn với Điện hạ.”
Băng Nhi biết nói bốn đại mỹ nhân sẽ không tin, hơn nữa quả thật là Lý Dung đã hẹn với nàng. Nàng cúi đầu không nói. Chiêu Quân đẩy nàng một cái: “Đừng có không nói lời nào chứ! Bao lâu nữa thì làm Vương phi, nhớ phải chiếu cố chúng ta đấy nhé!”
Băng Nhi cười khổ, nàng không muốn dây dưa tiếp với bốn đại mỹ nhân, nói cho có lệ: “Được, ta đã biết. Ta sẽ không quên các ngươi đâu.”
“Như vậy còn được, tính ra ngươi cũng có tình có nghĩa.”
“Sao còn ngươi với ngươi? Từ nay phải xưng Vương phi điện hạ rồi.”
“Vâng, Vương phi điện hạ, nô tỳ xin bái kiến.”
Băng Nhi chỉ cảm thấy sững sờ, vội vàng nói: “Chuyện này ngươi không được nói ra bên ngoài, các ngươi cũng biết kiêng kỵ trong cung, nếu bị Thái hậu hay Thái phi nghe được, không chỉ đầu chúng ta khó giữ, các ngươi cũng khó tránh khỏi tội chết.”
Bốn đại mỹ nhân lè lưỡi: “Ta hiểu rồi, đương nhiên chúng ta sẽ không đi nói lung tung khắp nơi. Chẳng qua, chuyện ngươi và An vương hẹn nhau, sớm đã truyền ra khắp nơi.”
Chưa kịp nói xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai Trắc phi của Lý Dung là Thu thị và Trương thị đã tức giận đùng đùng bước vào.
Băng Nhi vội vàng thi lễ, còn chưa kịp nói, giọng the thé của Trương phi đã cất lên nói: “Ôi, chúng ta làm sao dám nhận lễ của muội muội? Muội muội được Điện hạ sủng ái như thế, về sau là Vương phi, chỉ sợ ta và Thu tỷ tỷ sẽ không có chỗ đứng.”
“Hai vị Vương phi hiểu lầm rồi, ta và Điện hạ không có quan hệ gì cả.”
“Làm sao có thể hiểu lầm? Tối hôm qua canh ba, ngươi ở nơi nào?”
Băng Nhi cứng họng, không nói nên lời.
“Sao ngươi không trả lời? Tối hôm qua canh ba, ngươi cùng Điện hạ ở trong Ngự hoa viên, hậu cung đều biết chuyện này.”
“Đừng nói là tình cờ gặp mặt! Nghe nói còn nắm tay!”
“Thật sự không biết liêm sỉ, nang nhiên dụ dỗ Điện hạ.”
“Cũng không soi gương xem lại mặt mình đi, ngày thương gầy gò như thế, Điện hạ làm sao lại coi trọng ngươi?”
“Mau nói, ngươi dùng thủ đoạn gì dụ dỗ Điện hạ?”
Hai người mỗi người một câu, hoàn toàn không cho Băng Nhi có chỗ để nói bất cứ điều gì. Băng Nhi nghe thấy bọn họ nói chuyện càng ngày càng quá phận, mặt dần trầm xuống. Hai vị phi vẫn cảm thấy khó chịu, ngươi một câu ta một câu, tất cả đều là lời nhục mạ Băng Nhi.
Băng Nhi rốt cuộc chịu không nổi, đột nhiên mở cửa, “Cút ngay!”
Hai vị phi sửng sốt một chút, “Ngươi nói cái gì?”
Băng Nhi hít một dài: “Hai vị Vương phi mời trở về đi! Chuyện này mời hai vị Vương phi đích thân đi hỏi Điện hạ đi, ta không có gì để nói cả.”
Thu Phi cả giận nói: “Cung nữ chết tiệt này, còn dám bảo ta cút ra ngoài!”
Trương Phi cũng nói: “Chúng ta đi tìm Điện hạ, ngươi bất kính với chúng ta, là bất kính với Điện hạ.”
Cả hai tức giận lao ra khỏi phòng, mọi người trong phòng nhìn nhau.
Chiêu Quân kém can đảm nhất, “Nếu như Điện hạ thật sự trách cứ thì sao?”
“Sợ gì chứ? Điện hạ thích Băng Nhi như vậy, trách sao được? Bọn họ nhất định sẽ bị mắng té tát.” Ngọc Hoàn tự tin nói.
Đúng như Ngọc Hoàn dự đoán, Thu thị và Trương thị thật sự bị mắng, bị Lý Dung cảnh cáo không được quấy rầy Băng Nhi. Trong lòng hai người không khỏi khó chịu, nhưng bất lực. Thu thị đột nhiên nói: “Bằng không chúng ta đi gặp Thái hậu kể khổ đi!”
Trương thị vội hỏi: “Đúng vậy, Thái hậu nương nương nhất định sẽ làm chủ tử cho chúng ta.”
Vi Thái hậu sống ở cung Vĩnh An, một ngày này, Vương Tài nhân đến sớm để thỉnh an, hai người nói chút chuyện giản dị trong cung Vĩnh An. Vi Thái hậu thực ra cũng không thích Yên Chức, cảm thấy được nàng ngày thường quá xinh đẹp. Phụ nữ quá xinh đẹp thường sẽ gây tai họa cho đất nước và nhân dân, mê hoặc Hoàng thượng. Chính là Tài nhân lại làm được mọi chuyện rất khéo, mỗi ngày sau khi Hoàng thượng thượng triều, liền đến cung của Thái hậu thỉnh an, còn thường mang theo một số bánh ngọt và trái cây linh tinh gì đó nữa.
Suy cho cùng lòng người đều bằng thịt, Vi Thái hậu vốn không phải người phụ nữ quyết đoán, dần dần, cũng thích Yên Chức.
Đột nhiên nhìn thấy Thu phi và Trương phi đang khóc tiến vào, Vi Thái hậu cau mày: “Khóc cái gì? Còn ra thể thống gì?”
Hai người thỉnh an xong, Trương thị liền khóc ròng nói: “Xin Thái hậu làm chủ cho nhi thần.”
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ bị Dung Nhi quở mắng sao?”
Thu phi nói: “Nếu là nhi thần làm sai cũng không sao, nhưng An vương mê muội một tiểu cung nữ, toàn bộ không để tỷ muội chúng con vào mắt, hôm nay cung nữ kia còn hung hăng răn dạy tỷ muội chúng con một trận.”
Vi Thái hậu thờ ơ nói: “Chỉ sợ là các ngươi ghen tuông bừa bãi.”
“Thế nào được? An vương nói muốn lập tiểu cung nữ kia làm Chính phi, hai người chúng con cảm thấy không hợp thể thống, chỉ khuyên bảo An vương, cho dù thích nàng, cũng chỉ có thể làm tiểu thϊếp, cung nữ xuất thân hèn mọn, sao có thể lập làm chính thất.” Trương phi thêm mắm thêm muối nói.
Vi Thái hậu ngẩn ra: “Cái gì? Dung Nhi muốn phong cung nữ làm Chính phi?”
Thu thị vội vàng nói: “Đúng ạ. Vị cung nữ này rất có tham vọng, Điện hạ vốn muốn thu ả làm tiểu thϊếp, ả cũng không nguyện ý. Cũng không biết dùng thủ đoạn gì dụ dỗ, buộc Điện hạ đáp ứng lập ả làm chính thất.”
“Cung nữ nào bạo gan như vậy?” Vi Thái hậu tức giận nói.
Vương Tài nhân lại nói, “Cung nữ mà hai người nhắc đến có phải là người bị ngã vì chơi mã cầu ngày hôm đó không?”
“Chính xác. Là ả ta, tên là Ngư Băng Nhi.”
Nói như vậy, Vi Thái hậu cũng nhớ rằng, nàng là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, ngày thường cũng rất tốt, thực không thấy có vấn đề gì, không ngờ nàng ta lại là người phụ nữ tâm cơ như vậy.
Vi Thái hậu xua tay: “Hai người đi xuống đi, trực tiếp báo cáo với ai gia nếu có chuyện gì, đừng làm cho Điện hạ tức giận.”
Hai vị phi liếc nhau, Vi Thái hậu tuy không nói nhiều, nhưng rõ ràng là không hài lòng với Băng Nhi. Hai người không khỏi mỉm cười nhìn nhau, người mà Thái hậu không thích, nói cái gì cũng không được làm Vương phi.
Sau khi hai người rời đi, Vi Thái hậu mới thở dài: “Dung Nhi này, luôn làm mọi việc bất chấp hậu quả.”
Yên Chức cười nói: “Mẫu hậu, An vương mặc dù có hai vị Trắc phi, nhưng Chính phi vẫn còn trống đó, khó tránh khỏi một số tiểu nhân sẽ thèm muốn. Mẫu hậu không bằng tuyển một vị hiền lương thục đức cho An vương, chính thất môn đăng hộ đối, cũng sẽ dập tắt ý niệm của nhóm cung nhân.”
Vi Thái hậu gật đầu nói: “Nói đúng lắm. Tuy rằng Dung Nhi không phải do ta sinh, nhưng từ nhỏ đã được ta nuôi dưỡng, ta không khác gì mẫu thân của nó. Hôn nhân đại sự, nếu ta không làm chủ, còn ai có thể làm chủ?”
Yên Chức nói: “Tốt hơn hết là hỏi các đại thần trong triều có con gái đến tuổi kết hôn, vẽ một bức chân dung, sẽ do Thái hậu đích thân lựa chọn. Hiểu con không ai bằng mẹ, nương nương đã chọn, An vương nhất định sẽ thích.”
Vi Thái hậu cười nói: “Ngươi nói đúng, Dung Nhi từ trước đến nay luôn thích một phụ nữ tri thư đạt lễ (Lam: Kiểu thông tường thiên văn địa lý, lễ nghĩa vẹn toàn), dịu dàng và đoan trang. Ngư Băng Nhi này sinh ra chắc cũng không thật xinh đẹp, xuất thân hèn mọn, mặc dù tinh thông một chút công phu cưỡi ngựa, nhưng là một cung nữ nho nhỏ, sao có thể biết thế nào là tri thư thế nào là đạt lễ? Dung Nhi nhất định là nhất thời bị nàng ta mê hoặc, chỉ cần ai gia an bài cho nó gặp gỡ cùng với các cô gái tuyệt sắc trong nhà đại thần, nó rất nhanh sẽ biết lạc đường mà quay lại.”
Yên Chức cười mà không nói gì. Cung nữ tên Ngư Băng Nhi kia làm cho nàng cảm thấy thực chướng mắt. Nếu không phải có nàng ta ở đó, trận đấu mã cầu ngày đó căn bản không cần nàng đích thân ra tay.
Một cung nữ cản trở việc trả thù của nàng, nàng sẽ không bao giờ cho phép nàng ta còn sống trên đời này. (Lam: Chị ơi, chế là em gái chị đó, mau tỉnh lại đi chị ơi!!!!!)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Kiếm Khí Hành
- Chương 7