Chương 2: Tiêm tiêm
Tiêm Tiêm cúi đầu nhìn xuống chân mình. Trên bàn chân mỹ miều thanh tú, huyết tích loang đầy từ những vết gai đâm, đá chém, làm cho nàng thấu hiểu những đau đớn vừa qua mà nàng đã chịu đựng.
Nhưng vô luận vết thương ngoài da có nặng tới cỡ nào, cũng không thể so sánh với vết thương thống khổ trong tim nàng.
Nàng cuồng dại cắm đầu chạy, không biết đến thời gian, không biết đến phương hướng. Nhưng nàng cho dù quên hết những thứ đó, cũng không thể quên được Tiểu Lôi.
Trái tim nàng vỡ vụn thành ngàn mảnh nhỏ, mười ngàn mảnh, mỗi mảnh vẫn khắc ghi bóng dáng Tiểu Lôi.
Cái bóng dáng vừa đáng thương vừa đáng hận đó, hận đã sâu đậm hơn thương.
“Tại sao hắn muốn ta như vầy? Tại sao lại đột nhiên tàn nhẫn với ta?” Nàng không biết, nàng muốn biết, muốn móc trái tim hắn ra nhìn cho rõ để mà hiểu thấu.
Nhưng nàng vô năng vô lực, không có cách nào. Những lời thệ hải minh sơn ngày trước tựa như thu thủy nhu tình, giờ đây đã biến thành vết thương trong tim.
Những lời nói ngọt ngào ôm ấp như mật hoa ngày trước hiện tại chỉ còn là trăm ngàn vết thương.
Nàng thà hy sinh tất cả, để quay về những phút giây hạnh phúc đầm ấm ngày xưa, dù chỉ là trong một chốc lát.
Nhưng những gì đã qua vĩnh viễn không thể tái hồi, nàng muốn đập đầu vào tường, muốn té tan xác, nhưng cũng không làm được.
Hiện tại ngay bây giờ, là nỗi bi ai thật sự, là nỗi thống khổ thật sự.
Nỗi thống khổ này một mực xâm nhập vào máu, và tủy.
Mùa xuân, gió xuân buổi sớm rất mát.
Trên người nàng chỉ khoác y phục mỏng manh, chân đỏ hoét, bộ y phục mỏng manh này là tất cả những gì nàng có.
Những thứ còn lại, nàng đã để lại phía sau, để lại phía sau cho hắn. Hiện tại, có lẽ chỉ có cái chết, chỉ có cái chết mới giải thoát được nàng, nhưng nàng không muốn chết.
“... Một ngày, ta sẽ bắt ngươi hối hận”. Tình yêu sâu sắc đã biến thành hận thù sâu sắc, yêu đã sâu, hận lại càng sâu hơn.
Cho nên nàng nhất định phải báo phục. Làm cách nào để báo phục? Thiên địa mênh mông, nơi nào nàng có thể tìm chỗ dung thân? Nàng không muốn òa khóc, nhưng nước mắt cứ chảy liên hồi.
Tiếp đó, nàng nghe có người kêu tên nàng :
- Tiêm Tiêm.
“Tiêm Tiêm”, dưới hoa, dưới ánh trăng, Tiểu Lôi lúc nào cũng gọi nàng như vậy.
Nàng lúc đó bỏ quên đằng sau những bi thương, những thống khổ, chỉ cần hắn trở về, nàng có thể tha thứ mọi lỗi lầm của hắn ngay lập tức, ào ngay vào lòng hắn.
Nhưng nàng thất vọng. Người nàng thấy không phải là Tiểu Lôi, là Kim Xuyên.
Kim Xuyên có tài, lại khác người. Kim Xuyên người nho nhã, tư văn lịch sự.
Đầu tóc của y luôn luôn chảy chuốt gọn gàng, chỉnh tề, y phục của y vĩnh viễn sạch sẽ, luôn luôn vừa vặn.
Y và Tiểu Lôi gần như là hai người hoàn toàn trái nghịch, nhưng y lại là bằng hữu thân tín nhất của Tiểu Lôi.
Tiêm Tiêm đương nhiên nhận ra y, mối tình bí mật của nàng và Tiểu Lôi, cũng chỉ có y biết đến.
“Có phải Tiểu Lôi muốn anh đi kiếm tôi không?” Trái tim nàng đập thình thịch, không nhịn được, hỏi, “Anh đến đây làm chi?”
Kim Xuyên cười như một thiếu nữ :
- Để kiếm cô.
- Kiếm tôi? Anh làm sao biết tôi ở đây?
- Bọn tôi bảo hộ cô suốt dọc đường.
Tim nàng đập càng nhanh, chỉ hy vọng y nói cho nàng biết, chính Tiểu Lôi muốn y làm như vậy. Nhưng y hoàn toàn không nói gì nữa.
Tiêm Tiêm cắn môi, không nhịn được phải hỏi :
- Anh có gặp hắn?
Kim Xuyên lắc đầu.
- Anh không biết chúng tôi... chúng tôi đã chia tay rồi sao?
Kim Xuyên lại lắc đầu, trái tim của Tiêm Tiêm chùn xuống, một hồi lâu sau, ngẩng đầu lên, đột nhiên phát giác Kim Xuyên đang nhìn đôi chân nàng. Bàn chân nàng vốn vô cùng thanh tú, nhu mỹ như ngọc, vết máu và vết thương, chỉ làm cho đôi chân đó càng động lòng người.
Bất cứ nam nhân nào nhìn thấy đôi chân đó, cũng nhất định không nhịn được phải nhìn lần thứ nhì - chân nữ nhân tựa hồ tổng hòa tất cả những nét thần bí, có những liên hệ thần bí.
Nàng lập tức muốn dùng áo choàng che giấu đôi chân, nhưng ngay lúc đó, trong mắt nàng chợt phát ra một tia oán độc: “Ta nhất định phải làm cho hắn hối hận, nhất định phải báo phục”.
Chỉ có tình yêu sâu sắc như vậy mới trồi mình chuyển biến thành nỗi hận thù có thể làm cho một nữ nhân lương thiện nhất trở thành một con rắn độc.
Thanh âm của Kim Xuyên cũng ôn nhu như thiếu nữ :
- Cô muốn về nhà?
Tiêm Tiêm cúi đầu, thanh âm thê lương :
- Tôi không có nhà.
- Vậy thì... cô muốn đi đâu?
Tiêm Tiêm cúi đầu thấp hơn, nàng biết sự thông cảm thông thường không thể nào tách rời với tình ái, nàng hiểu làm cách nào để có thể làm cho đàn ông đồng tình thông cảm.
Kim Xuyên quả nhiên biểu hiện sắc thái đồng tình thông cảm trên mặt, thở dài, nói nhẹ :
- Vô luận ra sao, tôi ít nhất trước tiên phải đưa cô đi thay quần áo, ăn uống gì đó trước khi đi.
Có một chuyện mà nam nhân trăm ngàn lần không thể quên, sự trả thù của nữ nhân, tuyệt đối bất chấp thủ đoạn.
* * * * *
Nắng đẹp chiếu trên đào hoa, đỏ như lửa, Tiểu Lôi mở mắt, thấy một cây đào hoa đỏ thắm.
Có một người dựa vào thân cây, một bạch y nhân người thon thả, tóc mây cuộn cao, trên mặt phủ một tấm khăn voan trắng như tuyết.
Hoa đỏ cả rừng, thân của nàng lại trắng như tuyết, đây có phải là cảnh người phàm gặp được đào hoa tiên tử.
Tiểu Lôi ráng ngồi dậy. Y phục trên người hắn đẫm sương sớm, nhưng toàn thân lại nóng bỏng không khác gì ngọn lửa.
Hắn cố ngồi dậy, nhưng sự đau đớn làm cho toàn thân quằn quại, cơ hồ muốn ngất xỉu.
Thiếu nữ vận bạch y như tuyết đảo cặp mắt thu thủy nhìn hắn :
- Ngươi bị thương rất nặng, tốt nhất là nằm xuống tĩnh tại, đừng vọng động.
Giọng nói của nàng nhu hòa mà lãnh đạm, phảng phất từ xa vọng tới.
Tiểu Lôi nhắm mắt, trong lòng lập tức nghĩ về đêm hôm qua, mọi chuyện lập tức quay lại trong đầu hắn.
Đao quang, huyết ảnh, lửa...
Cái cuối cùng hắn nhớ là một cột lửa bay vào người hắn, toàn thân hắn chừng như bị thiêu rụi xuống địa ngục trầm luân vạn kiếp không phục hồi.
Nhưng hiện tại, gió xuân hôn lên hương cỏ hoa xanh mướt, nước chảy róc rách bốn phương.
Cây hoa.
Tiểu Lôi mở mắt một lần nữa :
- Ta... ta làm sao lại đến đây? Nàng đã cứu ta?
Tuyết y thiếu nữ gật gật đầu.
- Nàng là ai?
Tuyết y thiếu nữ dịu dàng xoay mình, giống như một vầng mây viễn sơn phiêu động.
Nàng ngắt một đóa đào hoa cài lên tóc, đóa đào hoa đỏ thắm giữa tấm khăn voan trắng muốt, khuôn mặt mờ mờ sau làn voan trắng, cũng giống như hoa tươi giữa sương mù.
“Nhân diện đào hoa”, Tiểu Lôi không nhịn được la thất thanh, “ngươi chính là y thị”.
Tuyết y thiếu nữ mỉm cười, tiếng cười như gió xuân, như tiếng chuông bạc giữa gió xuân :
- Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng nhận ra ta.
Thân mình Tiểu Lôi đột nhiên cứng ngắc :
- Ngươi... Tại sao ngươi lại cứu ta?
Tuyết y thiếu nữ cười đáp :
- Sát nhân phạm pháp, cứu nhân cũng phạm pháp à?
Nàng dịu dàng chuyển mình để lộ bàn tay giấu kín nãy giờ, một tấm vải trắng quấn phủ bàn tay. Bàn tay này đã bị Tiểu Lôi bẻ gãy.
Tiểu Lôi cả cười :
- Ngươi muốn ta trả lại bàn tay cho ngươi, cho nên bắt ta đến đây.
Tuyết y thiếu nữ điềm đạm thốt :
- Ngươi vốn nợ ta một bàn tay, hiện tại nợ ta cả sinh mạng.
Tiểu Lôi nói :
- Ngươi cứ tự tiện lấy.
Hắn nói một cách đĩnh đạc tự nhiên, chừng như cho dù có bốn người đang cấu xé y phục rách rưới của hắn cũng vậy.
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn, nhìn thật lâu, đột nhiên hỏi một câu rất kỳ quái :
- Ngươi có thật là con của Lôi Kỳ Phong?
Tiểu Lôi đáp :
- Ừm.
Tuyết y thiếu nữ hỏi tiếp :
- Ngươi biết cha ngươi đã chết?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ lại hỏi :
- Ngươi biết gia trang của ngươi đã bị thiêu rụi hủy diệt hoàn toàn?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ thở dài :
- Nhưng ngươi lúc này tại sao có vẻ như không biết gì hết?
Tiểu Lôi thốt :
- Muốn ta phải có vẻ như thế nào? Muốn ta đấm ngực dậm chân? Muốn ta khóc trào nước mắt?
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn một hồi lâu, thốt :
- Hiện tại ngươi không còn cái gì, chỉ còn lại một cái mạng.
Tiểu Lôi thốt :
- Ồ?
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Ngươi biết vô luận là ai cũng chỉ có một mạng?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Ngươi vẫn chưa biết hiện tại ta lúc nào cũng có thể lấy mạng ngươi?
Tiểu Lôi đáp :
- Biết.
Tuyết y thiếu nữ thở dài :
- Nhưng ngươi có vẻ không tận không tường.
Tiểu Lôi nói :
- Tôi vốn là như vậy.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Bất kể có chuyện gì, ngươi cũng có vẻ như vậy?
Tiểu Lôi đáp :
- Nếu ngươi không thích vẻ của ta, ngươi bất tất phải nhìn.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Ngươi không phải là người?
Tiểu Lôi đáp :
- Hình như vậy.
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên thở dài, quay mình đi.
Tiểu Lôi thốt :
- Đợi một chút.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Đợi cái gì? Ngươi muốn ta ở lại hầu bồi ngươi?
Tiểu Lôi thốt :
- Ta còn nợ ngươi, tại sao ngươi không lấy mạng ta đi?
Tuyết y thiếu nữ mỉm cười, đáp :
- Tính mạng của ngươi, ngươi không coi trọng, ta còn muốn dùng làm gì nữa?
Tiểu Lôi thốt :
- Nhưng...
- Ta sẽ về nếu ngươi muốn đợi.
Nàng quả thật đã đi không quay đầu.
Tiểu Lôi nhìn theo thân ảnh thon thả thanh tú của nàng tiêu thất trong rừng đào hoa sâu thẳm. Hắn nằm đó, nằm bất động, nhưng hiện tại trên mặt hắn không còn dính máu, mà là nước mắt.
Một cơn gió thổi qua, những cánh hoa đào rơi trên mình hắn, trên mặt hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích. Nước mắt hắn thật sự đã khô cạn.
“Hiện tại ngươi không còn cái gì, chỉ còn lại cái mạng”. Thiếu nữ đó đích xác đã lấy tất cả những gì hắn có, lại cứu mạng hắn.
Tại sao nàng làm vậy? Muốn hắn sống trong đau khổ?
“Tính mạng của ngươi, ngươi không coi trọng, ta còn muốn dùng làm gì nữa?”
Hắn vốn quả thật không để ý đến chuyện sinh tử của chính mình.
Thiếu nữ đó không những đã lấy tất cả những gì hắn có, còn hủy diệt trong tâm tư hắn một hình tượng thần thánh nhất, hình tượng cha mẹ của hắn.
Đứng giữa vũng máu của cha hắn, lắng nghe nàng kể bí mật lúc xưa, lúc đó, hắn quả thật chỉ hy vọng được chết để giải thoát.
Nhưng hiện tại thần tình của hắn lại bình ổn, không còn kích động như hồi nãy, hắn đột nhiên phát giác hắn không còn muốn chết.
“Con nhất định phải đi tìm Tiêm Tiêm, nàng là một người tốt, nhất định sinh hạ một đứa cháu tốt cho Lôi gia chúng ta”.
“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm...” Hắn thì thầm trong tâm, cái tên đó là niềm hy vọng duy nhất của hắn... là toàn bộ hy vọng của hắn.
* * * * *
Nước chảy trong suốt, trên dòng nước trôi dạt một cánh hoa.
Tiểu Lôi cắn môi.
Nước lạnh như băng, không những làm giảm cái nóng thống khổ trong người hắn, lại còn làm cho đầu óc hắn thanh tĩnh.
Hắn ngâm mình trong nước, hy vọng có thể quên hết mọi thứ, không suy nghĩ, nhưng hắn không thể.
Tiền trần vãng sự, hàng trăm hàng ngàn chuyện phức tạp, đột nhiên dâng trong tâm não hắn, dồn ép trái tim hắn gần như vỡ tan thành muôn mảnh.
Hắn giống như chạy trốn một con quái thú tàn độc đang cấu xé hắn, chạy ra khỏi dòng nước.
Trên da thịt không cần biết bị đâm bị cào sâu tới cỡ nào, hắn vẫn chịu đựng tất cả.
Hắn chạy như điên dại dọc theo con suối, vượt qua khỏi rừng hoa, dãy núi xa xa hiện ra xanh tươi thoát tục.
Dưới chân núi có một sơn thôn nho nhỏ, trong thôn có một quán rượu nho nhỏ, nơi đó có rượu thuần trong tinh khiết như dãy núi xanh thẳm xa xa.
Hắn có lần dẫn Tiêm Tiêm đến đây, gõ cửa quán rượu rất khuya, đợi hắn ở đó là bằng hữu chí thân của hắn, Kim Xuyên.
Rồi cả ba cùng uống, như ba tên tửu quỷ xướng ẩm, như ba đứa trẻ tận tình vui đùa, lúc đó thật là thời gian khoái lạc nhất của hắn.
Hai tình nhân tương tâm tương ý, hảo hữu can đảm tương chiếu, mỹ tửu thanh liệt phân lao... Trên đời này, còn có gì bằng được?
“Dặn Tiêm Tiêm đợi tôi ở đây, vô luận là bao lâu cũng đợi, cho dù nàng muốn đi, anh cũng phải dùng trăm phương nghìn kế giữ nàng lại”. Đó là lời hắn dặn Kim Xuyên tối hôm qua.
Hắn dặn không ít hơn ba lần, cũng không nói tại sao phải làm vậy. Kim Xuyên không hỏi. Họ chừng như rất tin tưởng lẫn nhau.
Núi xa vẫn còn là núi xa. Tiểu Lôi chỉ hy vọng tìm được một cỗ xa mã. Không có xe. Không có ngựa.
Trên mặt hắn còn nhuốm máu, nhuốm mồ hôi, xương cốt toàn thân như rã rời vì nỗi thống khổ lan tràn.
Nhưng vô luận xa tới cỡ nào, đường xá gian khổ tới cỡ nào, một khi quyết chí đi, cũng có lúc đến.
Liễu xanh thắm. Hắn chung quy có thể thấy rặng liễu thăm thẳm đằng trước tấm bảng hiệu màu xanh dương của quán rượu.
Tịch dương lộng lẫy tráng lệ, rọi lên tấm bảng hiệu xanh dương mới tinh đó. Lan can vòng cung làm bằng tre xanh, cũng ngời ánh tịch dương giống hệt bích ngọc.
Lan can vây quanh ba, năm cái cửa sổ sáng trưng, từ cửa sổ nhìn vào, tửu khách không có mấy ngườí.
Đây tịnh không phải là một con đường trọng yếu phải đi qua, cũng không phải là một thôn trấn phồn vinh. Tửu khách đến đây, tất cả chỉ vì mộ danh một người.
Rượu của Hạnh Hoa Ông, cho dù không thể nói là nổi tiếng nhất xa gần, nhưng đích xác quá đủ cho túy nhân.
Hạnh Hoa Ông đầu tóc bạc trắng, nhàn nhã ngồi trên ghế dựa vào quầy rượu, phủi phủi cái ghế bằng cái phất trần lông ngựa, đuổi mấy con bọ xanh từ mấy cây dương liễu bay vào.
Trên quầy rượu có đồ ăn cùng năm, sáu loại rượu, đập nắp xanh, nhìn không những thơm ngon mà còn ưa mắt.
Chủ nhân nhàn nhã, du khách nhàn nhã, đây vốn là một nơi thanh nhã du nhàn.
Nhưng khi Tiểu Lôi tiến vào, chủ nhân lẫn tửu khách đều không thể không thất sắc.
Nhìn thấy sắc mặt của người ta, hắn lúc đó mới biết hắn trông đáng sợ tới chừng nào, túng quẫn tới chừng nào.
Nhưng hắn không thèm để ý. Người ta nhìn hắn như thế nào, hắn hoàn toàn không thèm để ý.
Hắn chỉ lo lắng: “Tại sao Kim Xuyên và Tiêm Tiêm không có ở đây? Đi đâu?”
Hắn chạy tới quầy, Hạnh Hoa Ông muốn giơ tay đỡ hắn, nhưng thấy người hắn nóng hổi, rụt tay lại, thất thanh hỏi :
- Ngươi làm sao mà ra nông nỗi này? Chuyện gì đã xảy ra?
Tiểu Lôi đương nhiên chưa hồi đáp, hắn muốn biết chuyện khác :
- Ta hy vọng ông còn nhớ đến hai người bạn lần trước cùng ta đến đây lúc nửa đêm?
Hạnh Hoa Ông cười khổ :
- Ta làm sao quên được.
- Hôm nay họ không ghé qua đây sao?
- Hồi sáng họ có đến.
- Hiện tại họ ở đâu?
- Đã đi rồi.
Tiểu Lôi chụp lấy tay Hạnh Hoa Ông, thanh âm thay đổi hẳn :
- Có ai bức bách họ đi?
- Không, họ uống hai chén Chúc Liên Tửu, sau đó ra đi.
- Tại sao họ lại muốn đi? Tại sao họ không đợi ta?
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn, dĩ nhiên nghĩ rằng câu hỏi đó quá quái lạ, thiếu niên này lúc nào cũng xử sự điên điên cuồng cuồng, nhưng không dám nói ra :
- Họ không nói, tôi không biết tại sao họ phải đi.
Tiểu Lôi buông tay, thối lui, hỏi lớn :
- Họ đi khi nào?
- Đi đã rất lâu rồi, chỉ uống xong một chén là đi liền.
- Đi về hướng nào?
Hạnh Hoa Ông ngẫm nghĩ, lắc đầu không nhớ.
Tiểu Lôi lập tức truy vấn :
- Họ có nhắn ta gì không?
Câu trả lời của Hạnh Hoa Ông rất quả quyết :
- Không có.
Bên ngoài lan can, nhành liễu nhẹ nhàng đẩy đưa trong gió, hoàng hôn ngời khắp chân trời, tịch dương vẩn vơ, trong sơn thôn, nhà nhà trên nóc khói bếp bay tỏa.
Xa xa văng vẳng tiếng chó sủa, tiếng trẻ khóc, có tiếng vợ gọi chồng đứt quãng.
Đây vốn là nơi yên bình tĩnh lặng, đây vốn là thế giới yên bình tĩnh lặng, nhưng trong tâm Tiểu Lôi, chừng như có thiên binh vạn mã đang giao đấu trong một trường huyết chiến.
Hắn ngồi phịch xuống cái ghế trúc, xoay mặt ra đằng trước, uống hai chén rượu, nghĩ thầm có lẽ họ sẽ quay trở về.
Tiểu Lôi lắng nghe, nhưng chỉ nghe được câu hỏi trong lòng của hắn hỏi chính hắn :
- “Tại sao họ lại không chờ?”
Hắn tin tưởng Kim Xuyên, Kim Xuyên không bao giờ thất tín với hắn, rượu hòa nước mắt, hắn uống cạn trong thống khổ.
Đợi chờ làm cho rượu càng đắng hơn. Tịch dương hạ sơn, bóng đêm bao trùm trái đất, trăng đêm xuân lấp ló sau cành liễu phất phơ.
Họ chưa đến, Tiểu Lôi đã say bí tỉ. Chỉ đáng tiếc rượu nồng không thể giải thoát hắn, tịnh không thể giải quyết vấn đề gì, câu hỏi gì.
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn, mục trung lộ nét thông cảm, đôi mắt đã từng kinh qua bao tang thương bão tố của lão, chừng như ẩn ước thấu hiểu nỗi khổ của hắn :
- Nữ nhân, nữ nhân luôn luôn là họa thủy, tại sao không có gã thiếu niên nào có thể minh bạch được đạo lý đó? Tại sao luôn luôn phải vì nữ nhân mà thống khổ não sầu?
Lão thở dài, đi tới, ngồi đối diện Tiểu Lôi, đột nhiên hỏi :
- Vị bằng hữu của ngươi, có phải họ Kim?
Tiểu Lôi gật đầu.
Hạnh Hoa Ông nói :
- Nghe nói y là người phương xa đến ẩn cư đọc sách học kiếm, cư trú tại tiểu hoa phố sau Quan Âm am.
Tiểu Lôi gật đầu.
Hạnh Hoa Ông nói tiếp :
- Họ đã trở về, tại sao ngươi không đến đó tìm?
Tiểu Lôi uống mới nửa chén, đột nhiên tỉnh táo, lập tức chạy đi liền.
Hạnh Hoa Ông nhìn hắn khập khiễng chạy, thở dài lẩm nhẩm :
- Hai gã đàn ông, một ả đàn bà... Ôi, chuyện này làm sao mà không lâm cảnh phiền hà?
* * * * *
Tiểu hoa phố hoa lá rậm rạp, nhưng lại rất rộng rải sáng sủa. Kim Xuyên là một tài tử, không những làm thơ chơi đàn, mà còn có học vấn trồng hoa uyên thâm.
Mở cái cửa tre, thảm cỏ xanh mướt liễu rũ bên trên tạo cho khách có một cảm giác thần tiên không thể tả.
Nhưng lần này Tiểu Lôi không để ý tới, hắn đẩy mạnh cửa, toàn thân xông vào, chạy khắp nơi.
Thư phòng tinh trí thanh tịnh không khác gì Kim Xuyên, làm ai nhìn cũng thích.
Trong góc có cái giường, trước cửa sổ có cái bàn, trên bàn có cầm nhϊếp thư họa, trên tường có treo một thanh cổ kiếm.
Nhưng hiện tại, không còn những thứ đó trong phòng, chỉ còn chừa lại một ngọn cô đăng, một ngọn cô đăng không được thắp.
Tiểu Lôi đi vào, ngồi xuống, ngồi trên giường, nhìn bốn bức tường ảm đạm.
Ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào, rọi vào ngọn cô đăng trên bàn, rọi vào con người cô độc trước đèn.
“Kim Xuyên đã đi, đem theo Tiêm Tiêm đi”. Hắn thật sự không dám nghĩ tới chuyện đó, không muốn tin chuyện đó.
Nhưng hắn không thể không tin, lệ quang lạnh hơn cả nguyệt quang, hắn có nước mắt, nhưng chưa ứa trào. Khi một người thật sự bi thống, không thể nào òa khóc. Hắn vốn có một gia đình ấm cúng, có cha mẹ hiền từ, có tình nhân hạnh phúc, có bằng hữu trung thật.
Nhưng hiện tại, hắn còn có gì? Một cái mạng, hắn hiện tại chỉ còn mạng sống.
Thứ sống này cũng không đáng để sống.
Minh nguyệt lấp đầy cửa sổ. Hắn chầm chậm nằm xuống giường của bằng hữu hắn - bằng hữu đã phản bội hắn, một cái giường cứng lạnh.
Xuân phong lấp đầy cửa sổ, ngọn cô đăng chưa thắp, dầu trong đèn chắc cũng đã cạn.
Gió xuân gì đây? Trăng sáng gì đây? Cuộc sống gì đây?
Cánh cửa cài hé gió len lén luồn qua, chợt “tách” một tiếng, mở toang.
Bên ngoài cửa xuất hiện một bóng người. Bóng người thon thả vận y phục trắng như tuyết.
Tiểu Lôi ngẩng đầu nhìn, nhưng biết nàng sẽ vào. Bởi vì nàng đã bước vào, đi đến đứng trước giường nhìn hắn.
Ánh trăng soi dáng phong tư của nàng, soi vào ánh mắt nàng đằng sau tấm khinh sa che mặt, tuyệt đẹp như xuân dạ nguyệt quang.
Bên ngoài cửa sổ cành liễu phất phơ, vuốt ve dịu dàng lên giấy cửa sổ như thiếu nữ vuốt ve mặt tình nhân.
Trời đất một mảnh yên bình tĩnh lặng, cũng không biết có bao nhiêu trái tim hòa nhịp trong đêm xuân như vầy, cũng không biết có bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ hòa quyện trong l*иg ngực tình nhân.
“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm, nàng đang ở đâu? Người nàng đang ở đâu? Tim nàng đang ở đâu?”
Hắn tịnh không khiển trách nàng. Nàng đã chịu sự thống khổ cùng cực, vô luận nàng làm gì, tất cả cũng phải được tha thứ.
Có lẽ đau đớn hơn là nàng không bao giờ được biết tại sao hắn phải thương tổn tới nàng, vĩnh viễn không thể biết, hắn làm vậy với nàng, chỉ vì quá yêu thương nàng.
Chỉ cần nàng biết một điều, vô luận gian khổ bi thống tới cỡ nào, hắn có thể chịu đựng tất cả, ngay cả bị bằng hữu phản bội vẫn chịu đựng.
Tuyết y thiếu nữ ngồi xuống giường, trong tay dịu dàng vuốt ve đóa đào hoa vừa mới hái, nàng lại không nhìn đóa đào hoa, mà nhìn hắn.
Nàng đột nhiên hỏi :
- Người như ngươi, đương nhiên có tình nhân, nàng ta là ai?
Tiểu Lôi nhắm mắt, ngậm miệng.
Nàng cười, nói tiếp :
- Ta tuy không biết nàng ta là ai, vẫn biết ngươi vốn ước hẹn gặp nàng ta ở quán Hạnh Hoa.
- Ngươi còn biết gì nữa?
- Ta cũng biết nàng ta tịnh không đợi ngươi ở đó, bởi vì ngươi còn có một hảo bằng hữu.
Nàng ngọt ngào nói tiếp :
- Hiện tại tình nhân của ngươi và hảo bằng hữu của ngươi đi chung, ngươi không biết họ đi đâu.
Tiểu Lôi đột nhiên mở mắt :
- Ngươi biết?
- Ta không biết, dù có biết, cũng không nói cho ngươi biết.
Tiểu Lôi chầm chậm gật đầu, chầm chậm thốt :
- Đương nhiên, ngươi không thể nói cho ta biết.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Vậy hiện tại ngươi còn lại gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Một mạng sống.
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Đừng quên ngay cả mạng sống cũng đã là của ta, huống hồ, mạng sống của ngươi tối đa bất quá chỉ còn phân nửa.
Tiểu Lôi thốt :
- Ồ?
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Xương sườn của ngươi bị gãy, trên mình vết thương đao đâm làm người ngươi nóng sốt, ngươi sống tới giờ này, cũng là một kỳ tích rồi.
Tiểu Lôi thốt :
- Ồ?
Thanh âm của Tuyết y thiếu nữ ôn nhu, nói :
- Ta nếu là ngươi, không chừng đã ngàn vạn lần quỳ xuống cầu ta, đừng cứu ngươi sống lại.
Tiểu Lôi nói :
- Ngươi không phải là ta, ta không phải là ngươi.
Tuyết y thiếu nữ thốt :
- Ngươi còn muốn sống?
Tiểu Lôi đáp :
- Ừm.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Sống vậy có ý nghĩa gì?
Tiểu Lôi đáp :
- Không có ý nghĩa gì.
Tuyết y thiếu nữ thốt :
- Nếu không có ý nghĩa, sống để làm gì?
- Không để làm bất cứ cái gì.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Vậy tại sao ngươi nhất định phải sống?
Tiểu Lôi đáp :
- Bởi vì ta còn sống - một người một khi còn sống, phải nhất định sống.
Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến rợn người, quá bình tĩnh.
Tuyết y thiếu nữ nhìn hắn, thở dài nhè nhẹ :
- Có một câu ta muốn hỏi ngươi.
Tiểu Lôi thốt :
- Ngươi cứ hỏi.
Tuyết y thiếu nữ nói :
- Ngươi không còn là con người? Không còn là con người đang sống?
Tiểu Lôi đáp :
- Hiện tại thì không.
Tuyết y thiếu nữ hỏi :
- Vậy ngươi là gì?
Tiểu Lôi mở to mắt, nói từng tiếng :
- Cái gì cũng không.
- Cái gì cũng không?
- Ừm.
- Câu đó có nghĩa gì?
- Nghĩa là, ngươi có thể cho ta là bất cứ cái gì.
- Ta nếu gọi ngươi là đồ súc sinh?
- Thì ta là đồ súc sinh.
Hắn đột nhiên kéo tay nàng, dùng hết sức kéo tay nàng. Nàng ngã người, ngã vào lòng hắn.
Hơi lạnh đầu xuân, gió đêm càng lạnh hơn. Thân thể nàng lại êm ái, mềm mại, ấm áp.
Ánh trăng tươi sáng dạo ngang cửa sổ, soi lên áo trắng ở góc giường, áo trắng như tuyết, xuân tuyết, xuân thiên mỹ lệ, có bao nhiêu người không thể say trong ánh trăng mỹ lệ đó? Có lẽ chỉ có một người.
Tiểu Lôi vùng đứng dậy, đứng ở đầu giường, nhìn lên khuôn mặt đằng sau tấm khăn voan.
Hắn hiện tại vốn không nên đứng lên, không nên đi. Nhưng hắn đột nhiên quay mình, bước đi.
Nàng kinh ngạc, ngẩn ngơ, không tin :
- Ngươi hiện tại bỏ đi?
- Đúng.
- Tại sao?
Tiểu Lôi không quay đầu, nói từng tiếng :
- Vì ta nhớ trên mặt ngươi có một vết thẹo xấu xa.
Thân thể ấm áp mềm mại của nàng đột nhiên cứng lạnh như băng. Hắn bước ra tới cổng, bước vào ánh trăng, vẫn còn nghe nàng mắng :
- Ngươi quả nhiên không phải là người, là súc vật.
Khóe miệng Tiểu Lôi nở một nụ cười tàn khốc, điềm đạm thốt :
- Ta vốn là súc vật.
Gió thổi lên vết thương trên ngực, không khác gì dao đâm. Nhưng Tiểu Lôi ưỡn ngực.
Hắn không ngờ cũng còn sống, không ngờ cũng có thể ưỡn ngực mà đi, quả thật là một kỳ tích. Sức mạnh nào đã tạo ra kỳ tích đó?
Ái? Hận? Bi ai? Phẫn nộ? Những sức mạnh đó quả thật luôn luôn đủ sức tạo ra kỳ tích.
* * * * *
Quan Âm am vẫn còn thắp đèn, phật điện thông thường có một ngọn minh đăng thắp sáng suốt ngày đêm trước tượng phật.
Hắn đi ngang qua, đi ngang qua bụi trúc đằng trước Quan Âm am, hắn chưa bao giờ tin thần phật, cho đến hiện tại, chưa bao giờ tin trên trời dưới đất có thần thánh.
Nhưng hiện tại, hắn cần một lực lượng thần kỳ hỗ trợ, hắn đã gần quỵ ngã.
Con người khi cô độc không ai giúp đỡ, luôn luôn kiếm tìm một cái gì để ký thác, nếu không rất nhiều người phải quỵ ngã.
Trong vườn cũng có trồng trúc, ẩn ước trong phật điện phiêu diêu khói hương, hắn đi qua vườn, bước vào phật điện.
Tượng Quan Âm đại sĩ trang nghiêm, đích xác làm cho tâm hồn con người bình an tĩnh tại.
Hắn quỳ tại phật điện, bình sinh hắn chỉ quỳ trước cha mẹ, lần này, hắn quỳ tại phật điện.
Khi hắn quỳ xuống, nước mắt cũng trào dâng, bởi vì tới lúc đó hắn biết, những gì hắn cầu xin, vĩnh viễn cả cuộc đời này không thể có.
Hắn không phải cầu xin giàu sang, không phải cầu xin hạnh vận. Chỉ bất quá cầu xin nội tâm được thanh thản tĩnh tại.
Tuy đó là thứ duy nhất thần phật có thể ban tặng người đời, hắn lại vĩnh viễn không thể có được.
Quan Âm đại sĩ thùy mi liễm mục, chừng như nhìn hắn đăm đăm - trọn phật điện chỉ nhìn một mình hắn đăm đăm.
Sau lưng hắn đột nhiên có cảm giác rất lạnh lẽo kỳ quái, lần này không phải là lần đầu tiên hắn có cảm giác đó.
Lần đầu hắn có cảm giác đó là lúc hắn bảy tuổi.
Lần đó có một con rắn độc, chầm chậm bò trên thảm cỏ dày, chầm chậm trườn về phía hắn.
Hắn tịnh không thấy con rắn đó, cũng không nghe tiếng gì, nhưng đột ngột phát sinh cảm giác sợ hãi, sợ gần như muốn khóc lớn.
Nhưng hắn miễn cưỡng nhẫn nại chịu đựng, dù hắn sợ hãi tới mức toàn thân lạnh như băng, vẫn nghiến răng chịu đựng, tới khi con rắn quấn chân hắn, hắn mới dùng hết sức lực, đập đầu nó.
Từ đó trở đi, hắn đã có kinh lịch qua nhiều biến cố như vậy, mỗi lần nguy hiểm tìm đến, hắn luôn có cảm giác như vậy.
Cho nên hắn cho tới nay vẫn còn sống.
Đến lần này không phải một con rắn, là ba người, bọn người áo xám còn độc hơn cả rắn.
Chức nghiệp của bọn chúng là đi sát nhân, gϊếŧ người trong bóng tối, dùng mọi phương pháp để sát nhân.
Vô luận bọn chúng xuất hiện ở đâu, chỉ có một mục đích, hiện tại bọn chúng sao lại xuất hiện ở đây?
Ba đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn, những ánh mắt mang ý tứ coi như hắn là người chết.
Tiểu Lôi thong thả tay chân, đột nhiên cười, nói :
- Ba người đến đây để gϊếŧ ta?
Một người áo xám nhanh nhẹn đáp :
- Không nhất định.
Tiểu Lôi nhướng mày hỏi lại :
- Không nhất định?
Người áo xám thốt :
- Bọn ta chỉ muốn ngươi trở lại.
Tiểu Lôi hỏi :
- Trở lại? Trở lại đâu?
Người áo xám đáp :
- Trở lại chỗ người vừa đi ra hồi nãy.
Tiểu Lôi hỏi :
- Tại sao lại phải trở lại?
Người áo xám đáp :
- Có một người đang đợi.
Tiểu Lôi hỏi :
- Ai?
Người áo xám thốt :
- Người trả tiền.
Tiểu Lôi hỏi tiếp :
- Y trả tiền các ngươi?
Người áo xám đáp :
- Ừm.
Tiểu Lôi hỏi :
- Hắn đợi ta đến làm chi?
Người áo xám đáp :
- Để gϊếŧ ngươi.
Tiểu Lôi chớp mắt, hỏi nữa :
- Hắn muốn chính tay hắn gϊếŧ ta?
Người áo xám đáp :
- Nếu không hiện tại ngươi đã là người chết.
Tiểu Lôi cười, thốt :
- Nhưng ta có muốn đợi kẻ khác gϊếŧ ta không?
Người áo xám nói :
- Bởi vì chúng ta muốn ngươi đợi.
Tiểu Lôi cười, hỏi :
- Ngươi một mực quyết chí?
Người áo xám thốt :
- Luôn luôn, đặc biệt khi đối phó với loại người như ngươi.
Tiểu Lôi nói :
- Ngươi biết ta là loại người gì?
Người áo xám thốt :
- Loại người còn tồi tệ hơn ta.
Tiểu Lôi thốt :
- Ồ?
Mục quang của người áo xám lãnh khốc, gằn từng tiếng :
- Ta ít ra không bán đứng bằng hữu, ít ra không lấy tám chục vạn lượng bạc mà bằng hữu phó thác để đi trốn.
Tiểu Lôi đột nhiên cười to, chừng như chợt nghe chuyện đáng cười nhất trên đời, chuyện này quả thật đáng cười.
Hắn chịu oan uổng đã nhiều. Hắn chưa bao giờ chịu đứng trước mặt người ta giải thích chuyện này chuyện nọ.
Người áo xám nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nói :
- Ngươi hiện tại nên biết ai đang kiếm ngươi.
Tiểu Lôi lắc đầu. Người áo xám hỏi :
- Ngươi có trở về không?
Tiểu Lôi lắc đầu. Người áo xám trầm giọng :
- Ngươi muốn bọn ta khiêng ngươi về?
Tiểu Lôi lại lắc đầu, nhưng lần này hắn lắc đầu, thân hình hắn đột nhiên vọt lên như một quả cầu, giống như một mũi tên vừa lìa dây cung, hướng về phía người áo xám phóng tới.
Vô luận là ai đang lúc nói chuyện, đa số tâm thần đều bị phân tán, trong mắt người khác đó cũng là một mục tiêu xạ tiễn tốt nhất, kiếm của người này lại ở trong tay.
Cũng không biết có phải vì hắn chỉ lo mài lưỡi, cho nên kiếm của hắn cùn, thân thể Tiểu Lôi vọt qua, kiếm của hắn lúc đó mới giơ lên, kiếm quang triển động, Tiểu Lôi xông thẳng vào kiếm quang.
Hắn tịnh không huy quyền, vết thương đao chém trên ngực làm cho hắn không còn đủ sức để huy quyền.
Nhưng thân thể hắn như một cây thiết chùy đánh thẳng vào ngực người đó, kiếm quang lóe một cái, trường kiếm đã bay ra khỏi tay.
Thân thể gã ta bay ngược về phía sau, người vừa chạm đất, máu sặc ra tung tóe như vòi nước từ miệng, đợi đến khi thân thể gã hoàn toàn ngã xuống sàn, vòi máu phún ra như mưa đẫm người gã, đẫm bộ ngực vỡ nát của gã.
Trên ngực Tiểu Lôi cũng dính đầy máu, vết thương của hắn vì bị động cho nên lại vỡ ra, nhưng hắn vẫn đứng thẳng.
Hai lưỡi kiếm ép trên cổ hắn, kiếm khí lạnh lẽo, đυ.ng vào da thịt hắn tạo cảm giác rùng mình kinh sợ.
Khi hai người này xuất chiêu, hắn đã tính toán chiêu thức chống đỡ, nhưng vì nội lực của hắn bị tiêu tán khi máu tươi từ vết thương trào ra, cổ của hắn cũng rướm máu.
Hắn thậm chí có cái cảm giác lưỡi kiếm đã chém vào cổ hắn, da thịt đau đớn tê dại.
Nhưng hắn vẫn đứng rất thẳng - hắn thà chết chứ không quỳ gối.
Gã áo xám nằm trên vũng máu, đã tắt thở.
Người áo xám đứng đằng sau chợt nói, thanh âm lãnh khốc, chỉ nói hai chữ :
- Về không?
Tiểu Lôi vốn không nên lắc đầu, bởi vì hắn không thể lắc đầu, hắn một khi lắc đầu, hai lưỡi kiếm hai bên cổ có thể cắt vào máu thịt của hắn.
Người áo xám kia cười lạnh :
- Lần này để coi hắn lắc đầu hay gật đầu.
Tiểu Lôi đột nhiên cười. Hắn cười, vừa cười vừa lắc đầu, lắc đầu, máu theo kiếm chảy nhỏ giọt.
Hắn cười nói :
- Ta luôn luôn cao hứng muốn đi đâu, thì ta đi đó.
Người áo xám cười lạnh :
- Nhưng chân của ngươi sợ không điều khiển được.
Tiểu Lôi lập tức cảm thấy bắp chân đau nhói, toàn thân quỵ xuống.
Người áo xám kia đè lưỡi kiếm trên cổ hắn :
- Ngươi có về không?
Tiểu Lôi đáp gọn :
- Không về.
Người áo xám nghiến răng :
- Tên này không phải muốn chết sao?
- Chừng như chết trong tay chúng ta, luôn luôn tốt hơn là chết trong tay Long Tứ.
- Ta không để hắn chết dễ dàng như vậy, phải bắt hắn quay về.
Lưỡi kiếm chém thẳng vào lưng, toàn thân hắn bắt đầu co giật.
Đầu hắn bị ép xuống đất :
- Ngươi có về không?
Hắn đột nhiên mở miệng, liếʍ khóe miệng mằn mặn đầy cát bụi, ho vài tiếng, lại cố gắng trả lời :
- Ta không về.
Câu trả lời của hắn chỉ có ba tiếng. Không ai có thể thay đổi được.
Cho dù có cắt hắn ra thành từng miếng, một khi hắn còn mở miệng được, hắn chỉ trả lời có ba chữ đó.
Người áo xám nắm chặt cán kiếm trong tay, gân xanh lồi ra, gân xanh run run.
Mũi kiếm cũng run run.
Máu không ngừng chảy ra theo mũi kiếm, mũi kiếm vừa rung lên, kéo theo nỗi đau đớn tới tận xương tủy.
Người áo xám nhìn máu trên lưng hắn, mục quang lãnh khốc bỗng nóng bừng.
Tên kia đột nhiên nói :
- Nới tay một chút, đừng quên người ta muốn hắn sống.
Người áo xám cười lạnh :
- Ngươi đừng lo, chỉ chút nữa, hắn không còn ương bướng vậy đâu.
Tên kia thốt :
- Ngươi đâm lần nữa, muốn sống cũng sợ khó sống được.
Người áo xám cười nói :
- Ta muốn hắn...
Câu nói đột nhiên ngừng giữa chừng.
Tiếng vó ngựa rất gần, một con đến ngoài tường, từ từ dừng lại.
Một con khác lại phóng gấp hơn, đến ngoài tường, không ngừng hẳn.
Đột nhiên nghe một tiếng ngựa hí vang, một con kiện mã đen bóng, như thiên mã hành không, phóng thẳng qua bức tường cao tám thước tiến vào.
Kim quang trên lưng ngựa lóe ngời.
Kiện mã hí thêm một tiếng, đi tới ba bước, đứng yên trên đất.
Trên lưng ngựa là một lão già đầu bạc, ngồi yên bất động trên yên, lưng thẳng đứng, kim quang lóe chớp hồi nãy đã tiêu tán, thấy rõ trên tay lão một cây trường thương dài một trượng tư.
Trường thương “đinh” một tiếng, cắm trên đất, cắm sâu bốn thước.
Kiện mã tới lui lộp cộp, chừng như cũng dán bốn chân trên đất.
Đầu thương gắn tua hồng anh, phất phơ trong gió, chòm râu của lão nhân dài mượt bạc trắng, chẳng khác nào thiên tướng thần thoại, vân phi giáng phàm.
Người áo xám thở dài một tiếng, thốt :
- Chung quy cũng đã đến rồi.
“Đến rồi” hai chữ vừa ra khỏi miệng, bên ngoài tường có một bóng người phi thân vào, người còn ở trên không trung đã quát hỏi :
- Người ở đâu?
Người áo xám hươi kiếm quang chỉ :
- Tại đây.
Lão già đầu bạc nhìn thân thể Tiểu Lôi đẫm máu, trầm giọng hỏi :
- Còn sống hay chết?
Người áo xám đáp :
- Ông muốn còn sống, bọn ta giao hắn còn sống.
Trường kiếm của hắn vừa nâng lên, đá một cái, toàn thân Tiểu Lôi bị đá bay qua.
Người từ ngoài tường phi thân vào, không những nói nhanh, mà xuất thủ cũng nhanh, y nổi tiếng trên giang hồ nhờ vào động tác thần tốc, hành sự kích liệt, xứng với cái tên Âu Dương Cấp.
Hiện hắn không đợi thân thể Tiểu Lôi rớt xuống, phi thân chộp lấy thân người hắn, vừa nhìn một cái đã biến sắc, la thất thanh :
- Lầm to rồi.
Lão già đầu bạc động dung :
- Lầm chuyện gì?
Âu Dương Cấp dậm chân :
- Lầm người.
Người áo xám ngạc nhiên :
- Làm sao lầm được, người này từ trong chỗ đó bước ra, bộ còn người khác sao.
Âu Dương Cấp dựng người Tiểu Lôi dậy, hét lớn :
- Ngươi là ai? Làm sao lại từ chỗ đó ra? Hắn ở đâu?
Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn y, máu dính đầy mặt, không lộ một biểu tình gì.
Âu Dương Cấp lại càng hỏi gấp :
- Ngươi không trả lời à?
Tiểu Lôi nhìn y, đột nhiên mỉm cười :
- Các ngươi nhận lầm người? Còn hỏi ta?
Âu Dương Cấp ngậm câm, y tuy đã giận dữ, nhưng câu hỏi này không thể trả lời.
Khóe miệng Tiểu Lôi nhăn nhúm vì quá đau đớn, máu không ngừng trào ra, nhưng vẫn cười :
- Nếu ngươi đã biết mình lầm, tại sao không khách khí mà còn vô lễ với ta?
Âu Dương Cấp nhìn hắn, song quyền từ từ nới lỏng, đột nhiên nói lớn :
- Vô luận là gì, ngươi cũng là bằng hữu của hắn.
Tiểu Lôi thở dài :
- Ta vậy, còn ngươi?
Âu Dương Cấp do dự, cánh tay buông thõng, thối lui hai bước.
Người áo xám khoa chân đi đến trước mặt y, lạnh lùng nói :
- Đưa đây.
- Đưa cái gì?
- Một vạn lượng.
- Một vạn lượng? Bắt lộn người cũng muốn một vạn lượng?
Người áo xám cười lạnh, nói :
- Ngươi lầm, không phải bọn ta, ngươi chỉ muốn người trong nhà, muốn bắt sống, ta đã giao hắn chưa chết, cũng không có lầm lẫn gì.
Âu Dương Cấp thốt :
- Nhưng...
Lão già đầu bạc đột nhiên ngắt lời y, trầm giọng :
- Đưa cho hắn.
Âu Dương Cấp mặt đỏ bừng, thốt :
- Ít không nói gì, một vạn lượng...
Lão nhân đầu bạc trầm giọng :
- Đưa cho hắn.
Âu Dương Cấp dậm chân tháo cái túi trên hông, chừng như một cái túi da rất nặng.
Người áo xám giơ tay tiếp nhận, khóe mắt lướt qua Tiểu Lôi :
- Các ngươi tìm người này?
- Không.
Người áo xám gật đầu, thốt :
- Nếu không phải, người này chúng ta sẽ dẫn đi.
- Tại sao?
Khóe miệng người áo xám nở một nụ cười tàn độc :
- Hắn gϊếŧ người của bọn ta, phải chết dưới kiếm của bọn ta.
Lão già đầu bạc đột nhiên nói :
- Hắn nhất định phải sống.
Người áo xám đột nhiên ngẩng đầu, hỏi :
- Ai nói?
Lão già đầu bạc đáp :
- Ta nói.
Người áo xám biết lời nói của Long Tứ gia, đích xác là nhất ngôn cửu đỉnh tại giang hồ.
Người áo xám điềm đạm nói :
- Nhưng hắn đã gϊếŧ người của bọn ta, không thể không chết.
Long Tứ gia trầm giọng, thốt :
- Câu nói đó là ai nói?
Người áo xám đáp :
- Lão gia tử nói, các hạ nếu không để bọn ta đem hắn về, trước mặt lão gia tử làm sao bọn ta giải thích.
Long Tứ gia thốt :
- Vậy có thể dùng gì để giải thích?
Người áo xám trầm ngâm, thốt :
- Chỉ sợ là...
Thanh trường kiếm của hắn vừa rút ra, toàn thân đột ngột bay bổng lên không :
- Cần cái mạng ngươi.
Long Tứ gia thấy kiếm quang như cầu vồng đột nhiên bay tới, vẫn ngồi bất động trên yên ngựa, trấn định ổn tọa.
Hữu thủ của lão đột nhiên với về đằng sau, nhanh nhẹn rút trường thương, mũi trường thương như con rắn trên cây bắn về phía trước.
Mũi thương sáng nhoáng như tuyết viền tua hồng anh, lướt gió trên không đâm về phía người áo xám.
Người áo xám gồng mình huy kiếm, chỉ nghe một tiếng “bốc”, hỏa tinh bắn tứ phía.
Thanh kiếm đã bay khỏi tay gã, hổ khẩu băng liệt, nửa người chấn động tê dại, ngã ụp mặt xuống đất, muốn bò dậy cũng không nổi.
Cây trường thương uốn lượn như con rắn, từ mũi cho tới cán, lại quay đầu trở về chỗ cũ.
Mũi thương vẫn rung rung chưa dứt, tạo thành âm thanh vi vu trong gió, tua hồng anh phất phơ như những tia máu.
Long Tứ gia trầm giọng :
- Tình trạng của ngươi có thể đem về hồi báo được chưa?
Người áo xám nghiến răng, nhìn hổ khẩu tét phún máu, không nói nên lời.
Trường kiếm rơi xuống đất, kiếm quang lóe sáng, rọi khuôn mặt xanh dờn của hắn.
Hắn thở dài, đột nhiên đứng dậy, giơ tay ra lượm thanh kiếm. Lần này hắn không còn xuất thủ tấn công Long Tứ gia, kiếm quang vừa lóe lên, đâm thẳng tới Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi yếu ớt gần như muốn ngã quỵ, làm sao có thể chống đỡ.
Ngay lúc đó, chỉ nghe một tiếng nổ như sấm, trường thương của Long Tứ gia lại bay ra như chớp.
Phích lịch nhất hưởng, thiểm điện phi kích.
Mũi thương sáng nhoáng, xuyên qua xương bả vai phải của người áo xám, cả người hắn bị nhấc bổng.
Đầu thương đeo tua hồng anh vừa lắc một cái, toàn thân hắn bay ngược lại, văng ào ra ngoài trúng vào bụi trúc, “đinh” một tiếng, trường thương ghim chặt xuống đất, ghim cả người hắn.
Long Tứ gia một tay nắm trường thương, ngồi yên trên lưng ngựa, nhìn về phía gã áo xám còn lại, nói :
- Ngươi đem chuyện này về hồi báo.
Người này mặt mày trắng nhợt như gần chết, không nói tiếng nào, quay đầu đi thẳng.
Âu Dương Cấp quay lại, chừng như muốn đuổi theo.
Long Tứ gia khoát tay :
- Để hắn đi.
Âu Dương Cấp hỏi :
- Tại sao lại thả hắn đi?
Long Tứ gia vuốt râu, chầm chậm nói :
- Ai nên gϊếŧ đã gϊếŧ, không nên gϊếŧ thì không được gϊếŧ, sống chết là một chuyện qua trọng, ở đây đã có một lỗi lầm rồi.
Âu Dương Cấp dậm chân thở dài :
- Để cho hắn đi, thế nào cũng có phiền hà.
Long Tứ gia đột nhiên ngẩng mặt cười, thốt :
- Huynh đệ chúng ta, lúc nào mà không gặp phiền hà?
Tiếng cười như chuông lọt vào tai Tiểu Lôi, lại chừng như vọng từ xa xa, rất mơ hồ.
Hắn chừng như nghe Long Tứ gia nói với Âu Dương Cấp :
- Mang bằng hữu này về, hắn không làm điều gì sai, ngàn vạn lần không thể chết được.
Rồi hắn cảm thấy ai đó đang khiêng hắn.
Hắn muốn xô người này ra, muốn đứng lên.
-- Muốn đứng, tự mình đứng, nếu không thì thà nằm tại đây.
Hắn nhớ cả đời hắn, chưa bao giờ để ai đỡ hắn.
Chỉ đáng tiếc hiện tại tay chân lẫn lưỡi hắn, hắn không còn có thể điều khiển.
Thậm chí mở mắt cũng vậy.
Hắn muốn mở mắt, nhưng bóng đêm đã bao trùm hắn.
Trong bóng đêm hắc ám vô biên, phảng phất chỉ có một điểm sáng, giữa điểm sáng chừng như có bóng dáng một người.
“Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm...”.
Hắn muốn nhào tới, nhưng điểm sáng duy nhất đó đã tiêu thất.
Hắn vùng vẫy gọi, nhưng điểm sáng duy nhất đó đã tan biến không còn thấy nữa.
Chỉ còn lại bóng tối vô biên.
Không ai biết đợi tới chừng nào điểm sáng mới quay trở lại.
* * * * *
- Người này là một người rất bất khuất.
- Nhưng trong tâm tư hắn chừng như có nỗi bi thống sâu đậm.
- Nỗi thống khổ của người bất khuất vốn cũng giống như của người thường, chỉ bất quá bình thời hắn nhất định giấu rất kỹ, rất sâu, cho nên người khác khó biết được.
Câu đó là câu cuối cùng hắn nghe được.
Câu cuối cùng Long Tứ gia nói, nghe như vang vọng từ cõi xa xăm, nhưng trong tim hắn đột nhiên rỉ ứa sự ấm áp, sự cảm kích.
Hắn biết hắn không bị bỏ rơi hoàn toàn, thế giới còn có người hiểu thấu hắn. Cho nên hắn tin tưởng vô luận bóng tối hắc ám có thâm sâu tới đâu, có lâu dài tới đâu, quang minh sớm muộn gì cũng sẽ đến. Chỉ cần nhân tâm còn ấm áp, cảm kích còn tồn tại, quang minh nhất định sẽ đến.