Trương Anh Hào càng đến gần mặt gương bao nhiêu, khuôn mặt trong gương càng thay đổi bấy nhiêu.
Con ma, bản ngã thứ hai của một người đã chết, cái linh hồn đã thoát ra khỏi thân thể ông ta, chắc đã cảm thấy bây giờ nó đang phải đối mặt với một địch thủ đáng gờm.
Một địch thủ mạnh mẽ hơn ông.
Cái miệng mở to trong vệt mặt nhăn nhúm chuyển động. Đó không phải là những chuyển động mở ra và khép lại bình thường, nó đang uốn theo những từ ngữ câm nín, chắc chắn là một lời cầu cứu gửi đến cho ông thầy.
Nhưng Megazamub không can thiệp.
Và khuôn mặt bị tóm chặt ở giữa tấm gương.
Nó đã dính chặt ở giữa khuôn gương này, vậy mà thật ra vẫn là một thành phần của thế giới khác, một thế giới đang bị Trương Anh Hào tấn công bằng tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng.
Đã không biết bao nhiêu lần Trương Anh Hào chứng kiến việc những tấm gương mở ra những cánh cửa sang những thế giới xa lạ. Cả ở đây Trương Anh Hào cũng không loại trừ trường hợp đó, nhưng hắn không bị ngã vào đó, không trượt sang với chiều không gian khác. Thế giới ma quỷ này không hút lấy Trương Anh Hào.
Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng ấn tới, Trương Anh Hào cảm nhận rất rõ lực kháng cự của mặt gương. Nó cứng đờ ra, không có cách gì xuyên qua được.
Nhưng Trương Anh Hào nhìn thấy gã đàn ông đang la hét, hắn chỉ không nghe thấy một âm thanh nào.
Thêm một lần nữa, quả thật Trương Anh Hào đang được xem một lời cầu cứu câm nín. Tất cả những gì mà vệt mặt ma nhợt nhạt kia thể hiện chỉ là nỗi kinh hoàng trần trụi, nỗi sợ hãi và sự thấu hiểu rằng gã sẽ thất bại.
Giữa tấm gương xuất hiện một vòng xoáy. Trương Anh Hào không nghe thấy, nhưng hắn nhìn thấy nó.
Bắt đầu từ những rìa gương được chiếu sáng, không khí trong lòng gương xoáy lại thành một cơn lốc, dồn dần vào giữa gương.
Không gì có thể ngăn cản nổi nó. Nội lực bên trong được tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đánh thức dậy và thay đổi hướng đi bây giờ cuộn xoáy lại, lao thẳng về hướng khuôn mặt ma. Chúng đâm thẳng vào trong như những mũi lao, xoáy tới, thế rồi chúng xé nát linh hồn của kẻ đã chết và ném những mảnh nhỏ đó sang những chiều không gian khác, những mảnh nhỏ chắc chắn sẽ không bao giờ còn tìm lại được nhau.
Trương Anh Hào xoay người.
Dần dần Trương Anh Hào đã nắm được tình huống trong tay. Và đây chính là mục tiêu mà Trương Anh Hào cần phải đạt tới, không thể khác!
Chênh chếch hướng kia là mặt mẹ của Đặng Thị Kim Hòa!
Vâng, cả cái hình ảnh méo mó của một khuôn mặt người này cũng có những nét tương tự với khuôn mặt của đứa con gái.
Cũng hai con mắt rất lớn, thẫm màu, cũng làn da màu nâu, chỉ có điều đã có nếp nhăn.
Trương Anh Hào chuyển động thật nhanh trên khoảng sàn nhảy trống rỗng, vừa đi vừa nhìn thoáng lên trên trần nhà, nơi cái mặt cách điệu của Megazamub đang hiện rõ ra.
Cả nó cũng đã cảm nhận thấy nội lực tỏa ra từ tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Bức hình này được vẽ bởi những ngọn đèn rất nhỏ, và rồi một sự kiện mà Trương Anh Hào không ngờ tới xảy đến.
Những ngọn đèn vỡ...
Không thể giải thích nổi, nhưng quả là chúng đang vỡ trước mắt Trương Anh Hào. Tại nhiều nơi, chúng vang lên những âm thanh nho nhỏ nghe như tiếng nổ tí tách, rồi tắt ngấm. Từ những ngọn đèn đó rơi xuống một lớp bụi mỏng, trông như những bông tuyết rất nhỏ, nhưng thật ra đó chỉ là những mảnh thủy tinh.
Không muốn để bụi thủy tinh văng vào mặt, Trương Anh Hào cúi người xuống và chạy từ từ để tránh những đám bụi từ trên trần. Chúng không ngăn bước nổi Trương Anh Hào. Mỗi lúc Trương Anh Hào một đến gần khuôn mặt người đàn bà hơn.
Đặng Thị Kim Hòa vẫn tiếp tục lẩn khuất ở đâu đó.
“Chả lẽ cô ta đã đầu hàng?”
Khuôn mặt người đàn bà trong gương giật dậy. Bà ta gật đầu về phía Trương Anh Hào, rồi ra vẻ thờ ơ nhìn sang bên cạnh.
Sức mạnh của tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đập thẳng tới. Cái linh hồn quỷ ám nằm dưới quyền điều khiển của Megazamub không được phép tồn tại thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Cái chết và sự hủy diệt!
Thêm một lần nữa, vệt mặt ma giật dậy, nhìn như đang muốn cuộn mình thoát ra khỏi làn gương, nhưng tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng của Trương Anh Hào mạnh hơn.
Khuôn mặt biến mất.
Nó đã tan biến đi, không còn một lực hút ma quái nào có thể tích tụ nó lại, tạo nên hình dáng nữa.
Trên đầu Trương Anh Hào mỗi lúc lại có thêm những ngọn đèn nhỏ vỡ ra. Một dấu hiệu cho thấy một phần quyền lực của Megazamub đang theo những tấm gương giảm sút.
Đã có ba tấm gương bị hủy diệt.
“Còn lại chín!”
Trương Anh Hào nhẩm đếm lại số lượng viên đạn trong khẩu Beretta. Trương Anh Hào nghĩ đến tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng và cây dao găm bằng bạc. Cả chín tấm gương này đều không đủ sức đối kháng lại với những vũ khí của Trương Anh Hào.
Cơ hội rõ ràng đang đứng về phía con người!
Chín phần gương còn lại không trống không. Những màu sắc ma quái vẫn còn trườn qua trái qua phải, cuộn sóng lên trong lòng gương. Những tay chân và những linh hồn nằm dưới quyền điều khiển của Megazamub không muốn đầu hàng, ngay cả khi một vài đồng minh của chúng đã bị hủy diệt.
Nhưng cuộc chiến nào mà chẳng vậy.
Ngàn đời nay, những kẻ nào liên kết với ma quỷ sẽ phải đứng ở phía ông ta cho tới giây phút cuối cùng, phải chiến đấu vì ông ta, phải chết vì ông ta, nhưng đó lại chính là những điều mà đa số những kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ không nghĩ đến từ đầu.
Trương Anh Hào tìm Đặng Thị Kim Hòa!
Chín tấm gương còn lại không còn là nỗi nguy hiểm, Trương Anh Hào muốn tìm ra người đàn bà đó. Chẳng phải để gϊếŧ cô ta. Không, dù đã bị cái Ác quyến rũ, nhưng cô ta là một con người. Đặng Thị Kim Hòa không phải cương thi, không phải thành phần của vương quốc quỷ quái kia, ngay cả khi cô ta đã bán linh hồn cho Megazamub.
Không khí trở lại tĩnh lặng.
Kể cả trên trần phòng, những ngọn đèn nhỏ cũng đã ngưng vỡ. Khuôn mặt cách điệu của Megazamub bây giờ nhìn như một tác phẩm nghệ thuật dở dang. Nó thiếu từng vệt, từng vệt lớn.
“Hãy bình tĩnh lại, tỉnh táo lại. Chờ đợi, nghỉ ngơi một đoạn đã, lấy hơi thật sâu!”
Trương Anh Hào đưa cùi tay phải chùi lên trên trán, và cảm nhận thấy một nỗi đau nhói, như có một lưỡi cưa nho nhỏ vừa vuốt qua da. Lời giải thích thật đơn giản: Trương Anh Hào đã bị làn bụi kính từ trần phòng phủ xuống mặt mà không nhận thấy. Nó đang nằm trên trán Trương Anh Hào như một lớp bột rất mỏng.
Trương Anh Hào buông tay xuống.
Cả trên cổ tay cũng đã hiện lên những vết đỏ. Nhưng đây là chuyện không quan trọng, điều quan trọng duy nhất là bây giờ là Đặng Thị Kim Hòa.
“Cô ta đâu rồi?”
Trương Anh Hào gọi tên người đàn bà.
Tiếng gọi rất lớn, không thể không nghe thấy. Kể cả những người đứng ở tầng dưới ngôi nhà bây giờ cũng phải nghe rõ.
Tiếng gọi vang vọng qua toàn bộ căn nhà. Vì những bức tường tương đối trống, nên rất nhiều tiếng vọng được sản sinh ra, chúng đuổi theo nhau, đập qua đập lại, rồi dần dần tắt.
Không khí im lặng trở lại.
Ai đang chơi trò ú tim với ai đây? Trương Anh Hào với cô ta hay cô ta với Trương Anh Hào?
Trương Anh Hào nhớ lại xem Đặng Thị Kim Hòa đã chạy đi theo hướng nào. Lúc đó cô ta chạy thẳng vào những tấm gương, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta giờ vẫn còn ẩn nấp trong góc đó.
Trương Anh Hào không quen ngôi nhà này. Rất có thể ở đâu đó có những con đường ngầm, những cửa ngách bất ngờ. Ví dụ như vụ trốn chạy rất đơn giản qua cửa sau, để rồi quay trở lại xuất hiện ở phía khác, rất có thể đằng sau lưng Trương Anh Hào.
Phía sau lưng Trương Anh Hào bây giờ đang là cầu thang.
Nghĩ tới đây, cả sống lưng Trương Anh Hào chợt ớn lạnh. Bây giờ mà có kẻ theo cầu thang từ từ trèo lên trên và tấn công hắn từ sau lưng thì sẽ dễ thành công biết mấy.
Súng lăm lăm trong tay, Trương Anh Hào xoay phắt người lại. Ánh sáng của những cây đèn nhỏ không đủ rọi tới cầu thang. Kể cả bậc thang trên cùng bây giờ cũng nằm trong bóng tối.
Trương Anh Hào phải đến gần hơn, hắn dùng đèn pin làm hỗ trợ, chiếu xuống cầu thang.
Trống vắng.
Trái tim Trương Anh Hào như được cất đi một gánh nặng. Nhưng những câu hỏi và sự lo âu vẫn còn nguyên.
Tất cả đều xoay quanh Đặng Thị Kim Hòa. Cô ta không phải là loại người đột ngột biến mất, rồi đơn giản đầu hàng. Người ta đã rèn luyện cô ta để đạt thành công bằng mọi giá. Một thế lực đen như Megazamub hoàn toàn không biết đến khái niệm trốn chạy.
Trương Anh Hào không nhìn thấy người đàn bà đó, nhưng hắn nghe thấy tiếng cô ta. Âm thanh cất lên từ đằng sau lưng Trương Anh Hào, tiếng cười của cô ta nghe thật rùng rợn, vừa mỉa mai chế giễu, vừa tàn nhẫn ác độc. Trương Anh Hào chờ cho tới khi tiếng cười dứt, rồi hắn mới từ từ quay người lại.
“Đúng, lại đây, Trương Anh Hào, cứ lại đây. Tao chờ mày ở đây. Tao muốn nhìn thấy mày chết, tao muốn nhìn thấy từng cơn giãy giụa cuối cùng của mày, con chó khốn kiếp!”
Khu cầu thang lại ở đằng sau lưng Trương Anh Hào. Trương Anh Hào nhìn về phía trước. Trương Anh Hào nhìn về hướng những tấm gương. Và Trương Anh Hào thấy người đàn bà đó. Không phải chỉ một lần, mà là chín bức hình giống nhau. Chuyện không có gì trầm trọng, nếu không có một sự kiện khác khiến trán Trương Anh Hào vã mồ hôi.
Đặng Thị Kim Hòa mang vũ khí.
Hai bàn tay cô ta bây giờ cầm một khẩu súng máy nòng ngắn!
Sa bẫy!
Cô ta đã lừa Trương Anh Hào, và hắn đã ngu ngốc đánh giá quá thấp người đàn bà đó. Ba tấm gương đã bị Trương Anh Hào phá hủy. Chín tấm gương còn lại đang đứng trước mặt Trương Anh Hào. Chín cô ả Đặng Thị Kim Hòa, nhưng Đặng Thị Kim Hòa thật sự đang đứng ở đâu?