Bóng Trương Anh Hào từ bao đời nay vẫn là một tay bạn tốt của cái Ác. May mà Trương Anh Hào đã mang ngọn đèn pin theo. Trương Anh Hào bước đến gần căn phòng nơi hắn đã cùng Đặng Thị Kim Hòa nhảy điệu nhảy số mệnh. Xác chết của Phương Kiệt vẫn còn đó. Hiện Trương Anh Hào vẫn chưa biết tại sao cơ thể ông ta đã có lúc được dán lên trên trần. Trương Anh Hào chỉ có thể đoán rằng trong ngôi nhà này còn có những thế lực u ám khác, và hắn cần chuẩn bị tinh thần để đón những bất ngờ mới.
Đấy là những thế lực mà người ta thường gọi là siêu năng.
Những bóng ma bị giam cầm, những linh hồn không được giải thoát. Trương Anh Hào phải đề phòng tối đa.
Trương Anh Hào xoay người lại. Trương Anh Hào biết ở cuối hành lang kia có một khu cầu thang rộng, hướng lên tầng trên. Kể cả ở tầng trên thì những khuôn cửa sổ cũng đã bị xây kín lại. Không một ai muốn có người khác ném được một tia nhìn vào bên trong giáo đường này.
Nếu Trương Anh Hào không lầm, Đặng Thị Kim Hòa đang rình mò và chờ hắn trên đó. Chắc chắn cô ta muốn tiếp tục nhảy điệu nhảy kia. Điệu nhảy không tên đậm chất số mệnh với kết thúc trong địa ngục.
Trương Anh Hào đi tiếp, bỏ qua nhiều cánh cửa, tất cả đang được khóa kín.
Quầng sáng của chiếc đèn pin đi trước. Nó nhảy giật trên nền phòng, hoặc quét dọc các vách tường. Nó như một ngón tay chỉ tới, dẫn Trương Anh Hào đi.
Cuối cùng, Trương Anh Hào nhìn thấy cầu thang. Nó thật sự là chiếc đuôi kéo dài của khoảng hành lang rồi bẻ ngoặt sang phía bên phải, dẫn lên tầng trên.
Trương Anh Hào dừng chân trước bậc cầu thang đầu tiên, vừa muốn đưa đèn pin chiếu lên trên thì tiếng nói đã vang lên.
“Chào anh, Trương Anh Hào! Chào mừng anh đến giáo đường dạy khiêu vũ của em. Anh vẫn chưa thành thạo với chuyện khiêu vũ đâu. Em đã quyết định hai chúng ta phải luyện tập thêm một chút. Lên đây nào, lên đây với em, Trương Anh Hào. Em đang chờ anh...”
Trương Anh Hào lắng nghe âm điệu của giọng nói. Đặng Thị Kim Hòa ra vẻ dễ thương và thân thiện tột cùng.
“Sao thế? Anh không trả lời được sao?”
“Có, có chứ!” - Trương Anh Hào đáp lại.
“Thế thì lên đây đi!”
“Thật ra thì tôi không muốn nhảy. Có lẽ tốt hơn là cô nên xuống dưới này với tôi?”
“Không, đây là nhà của em. Ở đây chỉ có em là người ra lệnh. Và em muốn anh lên trên này.”
“Thôi được, thì tùy cô.”
“Hay lắm...”
Âm thanh cuối vừa thoát khỏi miệng cô ta, Trương Anh Hào đã nghe thấy âm nhạc nổi lên.
Lại là giai điệu của điệu nhảy không tên. Đối với người đàn bà này, điệu nhảy không tên số mệnh vậy là vẫn chưa xong. Cô ta muốn cùng Trương Anh Hào nhảy theo nó đến kết thúc cay đắng, hoặc là xuống tận địa ngục, nơi một thế lực còn tăm tối hơn, mạnh mẽ hơn đang chờ đợi sẵn.
Tay vịn cầu thang trông có vẻ chắc chắn. Nó được làm bằng gỗ và đánh bóng, lấp loáng như một mảng gương. Trương Anh Hào không vịn vào đó, mà chọn lối đi giữa các bậc cầu thang, chúng cũng được làm bằng một thứ gỗ thẫm màu.
Trương Anh Hào nhìn lên phía trên.
Khúc cầu thang thật dài, những bậc cầu thang có vẻ như đang đâm thẳng lên trời. Nhưng đó hẳn chỉ là trí tưởng tượng của Trương Anh Hào mà thôi. Có lẽ một phần bởi không gian mờ tối trong nhà. Trong dải hành lang hiện thời, chiếc đèn pin trong tay Trương Anh Hào vẫn là nguồn sáng duy nhất.
Đột ngột, tai Trương Anh Hào nghe thấy những âm thanh khó nhận dạng.
Thay cho tiếng nhạc của điệu nhảy là những âm thanh bí hiểm đang đập đến tai Trương Anh Hào. Nó được nhấn mạnh thêm bởi những âm thanh nghe như tiếng hát, rồi thoắt lại, trộn lẫn tiếng rêи ɾỉ, tiếng hét la.
Bóng tối trong nhà khiến độ bí hiểm của những âm thanh càng tăng hơn. Trương Anh Hào có phần bối rối.
Những âm thanh vẳng từ trên xuống.
“Có phải từ trên trần?”
Trương Anh Hào chĩa đèn pin lên trên đó.
Không, không phải từ đây, mà cách đó một quãng về phía trái, có những ống dẫn đang chạy dọc tường. Bên trong chúng đang có một dòng chất lỏng chuyển động, những âm thanh bí hiểm kia được phát ra từ dòng chất lỏng ấy.
Ngôi nhà này đã thuộc loại cũ, những ống dẫn không còn được đi ngầm như trong những ngôi nhà hiện đại. Mặc dù vậy, những âm thanh vẫn khiến Trương Anh Hào bất ngờ. Trương Anh Hào tính đến tình huống những đường dẫn này có thể nổ tung trong bất kỳ giây phút nào và phun thứ chất lỏng nóng bỏng kia vào người hắn.
Điều đó đã không xảy ra.
Trương Anh Hào theo những bậc cầu thang lên cao hơn. Luồng ánh sáng đung đưa dưới chân Trương Anh Hào, thầm lặng leo từng bậc lên trên, tạo thành một vệt trắng dài giữa cầu thang.
Cái cầu thang rất dài, nó cũng không có khoảng nghỉ ở giữa. Nếu nó cứ tiếp tục lên cao như thế này, chắc chắn là bậc thang trên cùng sẽ nằm ngay sát mái nhà.
Nhưng Trương Anh Hào đã lầm, cầu thang có khúc cuối. Và chẳng phải dưới sát mái nhà.
Ánh sáng từ ngọn đèn pin lướt qua bậc thang cuối cùng, để rồi xỉa thẳng vào một đại sảnh có nền phòng chẳng phải chỉ được quét màu đen, mà còn được đánh bóng bằng thứ màu này.
Giáo đường.
Đây là nơi Đặng Thị Kim Hòa đang chờ Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào không phải siêu nhân, và cũng chẳng phải một con mọt giấy lạnh lùng. Trái tim Trương Anh Hào đập dồn lên khi chân bước lên những bậc thang cao nhất. Đặng Thị Kim Hòa là một người đàn bà cực kỳ hấp dẫn và cực kỳ nguy hiểm, Trương Anh Hào nhắn lòng mình phải thận trọng tối đa. Người đàn bà này rất có thể đang dành sẵn cho Trương Anh Hào những bất ngờ chết chóc.
Còn hai nấc thang nữa.
Chỉ còn một... Trương Anh Hào bước tiếp.
Sự căng thẳng dâng lên. Trương Anh Hào chuẩn bị tinh thần đón chờ những ngạc nhiên và quả đã không lầm.
Bức tranh trước mặt Trương Anh Hào bây giờ có lẽ cả đời hắn chẳng thể tưởng tượng ra. Trương Anh Hào nhìn thấy Đặng Thị Kim Hòa.
Nhưng chẳng phải một lần.
Ít nhất là có cả chục cô Đặng Thị Kim Hòa đang đứng trước Trương Anh Hào, và cả nụ cười của cô ta cũng to gấp mười lần.
“Chào mừng anh, Trương Anh Hào! Chào mừng anh đến giáo đường dạy nhảy của tôi! Chào mừng đến với giáo đường khiêu vũ của quỷ sứ...”
Nếu cô ta đã nói như vậy, thì chắc đó là sự thật. Chỉ có điều Trương Anh Hào không để cho những từ ngữ của cô ta gây ảnh hưởng tới mình, và cũng rất nhanh chóng, hắn nuốt gọn cơn sốc mà chắc chắn người đàn bà này đã gây ra không chỉ với một mình hắn.
Trương Anh Hào cầm đèn pin trong tay phải. Luồng sáng bây giờ vẫn chỉ xuống dưới. Nó tạo thành một vòng tròn chói sáng trên nền phòng. Thật chậm rãi, Trương Anh Hào từ từ giơ cánh tay lên, rồi từ từ tắt đèn. Trương Anh Hào đút cây đèn vào túi. Chẳng phải chỉ vì Trương Anh Hào muốn có hai bàn tay tự do, mà là vì ở trên này đã có đủ ánh sáng rồi.
Trong phòng có vô vàn cây đèn nhỏ, chúng tạo thành những hình chữ nhật, chúng bao quanh những thực thể được gắn san sát trên cả bốn bức tường phòng.
Những chiếc gương! Đúng thế. Đây là một căn phòng rất rộng, trên tường treo đầy gương được viền quanh bởi những ngọn đèn nhỏ. Và trong mỗi một khoảng hình chữ nhật thẫm màu đó, Trương Anh Hào nhìn thấy hình dáng của Đặng Thị Kim Hòa. Những chiếc gương này đã được xoay đến vị trí thật tinh quái, chiếc nào cũng là hình ảnh cô ta.
Có thể so sánh việc sắp xếp các bức gương với một tác phẩm nghệ thuật. Mà cũng có thể Đặng Thị Kim Hòa đã đạt được điều đó với sự trợ giúp của Sức Mạnh Đen.
Trương Anh Hào nhìn cô ta. Nhìn vào tấm gương nào thì cũng vậy thôi, tất cả đều cho một hình ảnh giống nhau.
Đặng Thị Kim Hòa đã lại thay trang phục. Làn váy trắng bây giờ rất hợp với cô ta. Nó cũng được làm bằng một thứ lụa rất mềm, óng ánh, chảy suôn, uốn lượn theo từng đường cong trên cơ thể người đàn bà. Nó ôm sát lấy thân người, phần trên ngực để hở, chỉ có hai chiếc quai rất mảnh uốn vòng theo bờ vai. Gấu váy chấm trên đầu gối. Trương Anh Hào không biết liệu cô ta có đang đi tất hay không, nhưng đôi chân cô ta đang cắm trong hai chiếc giày thẫm màu, gót rất cao. Cô ta không buộc tóc ra đằng sau gáy nữa, mà thả chúng tự do. Mái tóc ôm lấy đầu cô ta như những đợt sóng đen, phủ xuống đôi vai trần. Những ngọn đèn nhỏ cũng đủ sáng để Trương Anh Hào nhìn rõ mặt người đàn bà. Nó chỉ ra một nụ cười, mềm mại và dịu dàng. Nhưng chưa đủ dịu dàng để đánh lừa. Trương Anh Hào thấy nụ cười đó sao nguy hiểm, độc ác, rình rập như một con dã thú.
“Em mừng là anh đã lên đây, Anh Hào.”
“Tôi thì không mừng chút nào đâu.”
“Ô hô... ha... sao thế? Thử nhìn xung quanh xem nào.” - Cô ta chuyển động hai cánh tay. Chuyển động này được lặp lại đúng mười hai lần, giờ thì Trương Anh Hào đã đếm được trong phòng có tất cả mười hai chiếc gương. – “Có phải em đã dẫn anh đến một địa điểm thật đặc biệt không?”
“Tôi không biết. Tôi không quen thuộc với các giáo đường. Nhưng rất có thể.”
“Không, ý em không muốn nói điều đó, Anh Hào. Mặc dù em cũng phải công nhận đây là một giáo đường loại tốt. Anh quả thật đang đứng trong điểm trung tâm của ngôi nhà. Căn phòng này chính là nơi các học viên luyện điệu nhảy không tên và những điệu nhảy khác.”
“Vậy ra là...”
“Nhưng mà,” - Cô ta cao giọng lên. - “nó cũng đồng thời là một địa điểm khác nữa, anh bạn thân mến ạ.”
“Địa điểm nào?”
“Một địa điểm của cái chết...” – Giọng thì thào của cô ta làm cho da Trương Anh Hào rợn lên.
“Đúng thế, một địa điểm của cái chết.” - Người đàn bà nhắc lại. - “Bởi chính nơi đây cha mẹ tôi đã qua đời. Chính nơi đây lũ chúng đã gϊếŧ họ một cách dã man, anh hiểu chưa?”
“Dĩ nhiên.”
“Bây giờ anh nghĩ gì?”
“Cô biết là tôi không ủng hộ việc gϊếŧ chóc đồng loại. Nhưng cũng có thể là do cha mẹ cô đã tự chuốc lấy số phận đó?”