Cũng kinh ngạc như Hoa Cúc, nhưng thay vì nhìn ngó trong xe, Bạch Cúc lại hối hả chui ra và xăm xăm đi về phía sau xe. Sau đó, bất chấp xiêm y có thể bị làm bẩn, Bạch Cúc cúi người gần chạm đất, nhìn vào dưới gầm xe, rồi kêu: “Y đây rồi, Hoa Cúc tỷ. Hừ, ngươi to gan thật đấy, nấp đâu không nấp lại nấp ngay bên dưới này. Vậy mà ta ngỡ ngươi đã nhân cơ hội này chạy mất, làm ta lúc mới rồi bị Hoa Cúc tỷ mắng oan. Ngươi còn chưa chịu chui ra ư?”
Giọng nam nhân lúc nãy lại từ ngay bên dưới gầm xe vang ra: “Thế mới bảo vẫn có người thường lấy oán báo ân. Nếu cô nương muốn tại hạ chui ra thì xin chịu khó dời bước, dời gót ngọc lùi lại một ít. Cô nương cứ đứng mãi thế, lấy chỗ nào cho tại hạ chui ra?”
Hoa Cúc lúc này cũng đã đến cạnh chỗ Bạch Cúc. Nàng đưa tay kéo Bạch Cúc lùi lại và nói lí nhí gì đó vào tai Bạch Cúc.
Chỉ có mỗi Bạch Cúc là nghe Hoa Cúc nói gì, nàng đỏ mặt đứng thẳng người lên và len lén lấy tay chỉnh lại xiêm y, mắt thì dõi nhìn vào một nam nhân mặc y phục trắng, bẩn đang chui ra từ dưới gầm xe.
Nam nhân này không một lần nhìn Bạch Cúc, chỉ mỉm cười nửa miệng, và nghiêng mình thi lễ với Hoa Cúc: “Gặp lại Hoa Cúc tỷ trong cảnh ngộ này, Anh Hào dẫu sao vẫn vui vì được thấy Hoa Cúc tỷ cuối cùng cũng bình an vô sự.”
Bạch Cúc hoang mang, hết ngơ ngác nhìn Trương Anh Hào, lại hoài nghi nhìn Hoa Cúc: “Cả hai từng quen biết nhau ư?”
Hoa Cúc lạnh giọng, trừng mắt nhìn lại Bạch Cúc: “Quen đâu bằng ngươi. Nói mau, lời của ngươi lúc nãy là có ý gì? Phải chăng giữa hai ngươi đã có chuyện gì xảy ra. Nếu không phải thế, tại sao ngươi đã hỏi y rằng nấp đâu không nấp lại nấp ngay dưới này? Nói!”
Bạch Cúc bối rối. May thay, Trương Anh Hào đã kịp lên tiếng, nhắc nhở cả hai: “Nơi này thật chẳng tiện cho chúng ta lưu lại lâu. Sao Hoa Cúc tỷ không tiếp tục điều khiển cỗ xe đi tiếp, chúng ta vừa đi vừa đàm đạo, chẳng phải tốt hơn sao?”
Hoa Cúc kinh ngạc, sửng sốt nhìn Trương Anh Hào: “Chỉ một năm không gặp, ngươi dường như thay đổi quá nhiều, tâm cơ hơn và nhất là thủ đoạn cũng hơn. Hay trước kia ngươi vẫn vậy, và những gì đã xảy ra đều là ngươi giả vờ, qua mặt cả chúng ta?”
Bạch Cúc càng thêm hoang mang, buột miệng hỏi xen vào: “Càng nghe Hoa Cúc tỷ nói, muội càng khó hiểu. Sao Hoa Cúc tỷ không chịu khó thuật lại ngọn ngành cho muội tỏ tường? Anh Hào nói cũng phải, chúng ta không nên đứng ỳ mãi nơi đây. Hay là...”
Hoa Cúc lại gắt Bạch Cúc: “Ngươi lo sợ gì chứ? Cao nhân nào lúc nãy còn làm cho chính lão Quách kiêng kỵ? Không phải là gã đang đứng ngay cạnh ngươi? Đã có gã, ta nghĩ, gã không sợ thì ta và ngươi không có gì để sợ. Phải thế không, Trương Anh Hào đại hiệp!”
Trương Anh Hào tái mặt, tay xua loạn: “Lầm rồi, lầm rồi. Vì nếu đệ mà là cao nhân có bản lĩnh thâm hậu, lúc nãy đệ cần gì sợ hãi, cần gì phải khốn khổ tìm chỗ nấp, không dám để lão Trương Hổ phát hiện? Hoa Cúc tỷ chớ quá đề cao hoặc tin tưởng vào đệ. Kỳ thực bản lĩnh của đệ sợ là còn kém xa Hoa Cúc tỷ.”
Hoa Cúc bán tín bán nghi, cứ nhìn chằm chằm vào Trương Anh Hào: “Ngươi nói thật tâm đấy chứ?”
Trương Anh Hào chỉ kịp gật đầu, Hoa Cúc vì đứng ngay bên cạnh nên xuất kỳ bất ý vươn tay là điểm đúng vào huyệt định thân của Trương Anh Hào.
Việc chế ngự Trương Anh Hào quá dễ dàng làm cho Hoa Cúc đắc ý. Nàng ném Trương Anh Hào vào xe và ra lệnh cho Bạch Cúc: “Ngươi đánh xe. Ta sẽ tra hỏi gã. Với những gì ngươi nghi vấn, ta tin chắc sau một lúc lắng nghe, thế nào ngươi cũng tự hiểu. Đi nào.”
Cỗ xe lại tiếp tục lên đường với vị trí xa phu đã thay đổi. Bạch Cúc vừa lái xe, vừa chú tâm nghe Hoa Cúc đang chất vấn Trương Anh Hào ở trong xe.
Hoa Cúc hỏi: “Trước hết hãy đề cập đến những chuyện mới xảy ra. Nói mau, thoạt đầu ngươi đã hôn mê, là Bạch Cúc hay ai thi triển diệu thủ làm ngươi chưa gì đã hồi tỉnh?”
Bạch Cúc hết cả lo lắng, trái lại có phần thán phục khi nghe Trương Anh Hào ứng tiếng đáp lại: “Hoa Cúc tỷ muốn đề cập đến vật đã tạo ra màn khói đen, Phao Phao Mê Tâm Tán? Thú thật, đệ đã kịp bế khí, chỉ giả vờ hôn mê mà thôi.”
Hoa Cúc cười nhạt: “Ngươi giảo hoạt và cũng thành thật đấy, khá lắm. Nghĩa là từ đầu ngươi đã biết ta là ai, và chuyện giả vờ hôn mê là có dụng ý dò xét Hoa Cúc này?”
“Hoa Cúc tỷ đoán sai rồi. Chính vì muốn biết nữ nhân đã ra tay cứu nguy cho đệ là ai nên mới có chuyện giả vờ.”
Hoa Cúc thở ra nhè nhẹ: “Tại sao ngươi dám mạo hiểm? Nhỡ lúc đó ta hạ sát ngươi thì sao?”
“Đệ không ngại, vì nếu muốn gϊếŧ, Hoa Cúc tỷ đâu cần ra tay cứu đệ. Chưa có ai cứu người để sau đó hạ sát người đã được cứu bao giờ.”
Hoa Cúc lại cười: “Ngươi nhận định tinh tế lắm. Vậy ngươi thử nhận định tiếp xem sao, là ta cứu ngươi để làm gì?”
Lần đầu tiên Trương Anh Hào tỏ ra ngập ngừng: “Nếu đệ đoán không lầm, dường như chủ ý của Hoa Cúc tỷ...”
“Sao?”
Trương Anh Hào thở dài: “Có phần giống như Hồng Vân Hội, Hoa Cúc tỷ muốn dò xét. Và nếu có cơ hội, tỷ cũng muốn đối phó luôn những ai liên quan đến Vương gia. Đúng không?”
Chợt Bạch Cúc kêu hoảng: “Không ổn rồi, Hoa Cúc tỷ. Phía trước có người lập chướng ngại. Nhưng xung quanh vẫn không thấy bóng dáng ai.”
Hoa Cúc vén rèm, thò đầu nhìn ra. Tức khắc, nàng biến sắc: “Lẽ nào đây là hành vi của Quách gia? Mau cho cỗ xe tiến vào cánh rừng bên phải. Nhanh.”
Nhưng thanh âm của Trương Anh Hào đã vang lên: “Chờ đã, đừng vội. Mau cho đệ biết địa hình phía trước là thế nào?”
Hoa Cúc thụt người vào lại cỗ xe: “Cứ theo lệnh ta, Bạch Cúc. Còn ngươi hãy lo thân ngươi thì hơn. Chưa đến lượt ngươi ra lệnh ngược lại cho chúng ta đâu.”
Trương Anh Hào thở dài: “Đệ nào dám ra lệnh. Bất quá đệ chỉ muốn nhắc nhở, vẫn là câu binh bất yếm trá.”
Vừa lúc đó có tiếng Bạch Cúc kêu hoảng: “Trong rừng có mai phục. Như là bọn Hồng Vân Hội?”
Lập tức từ phía trước vang vọng lên một loạt cười cao ngạo: “Quả nhiên bổn hội bấy lâu nay nghi ngờ không lầm. Quán trà đệ nhất Thượng Thanh gì đó rốt cuộc chỉ là nơi náu thân mưu đồ đại sự của bọn Mê Thù Môn các ngươi. Nay đã lọt vào mai phục, bọn ngươi nên ngoan ngoãn thúc thủ chấp nhận số phận thì hơn, ha ha...”
Hoa Cúc vội hạ thấp giọng, gọi Bạch Cúc: “Bọn chúng chỉ mới nhìn thấy một mình ngươi. Đã lỡ rồi, ngươi cứ nhận là Mê Thù Môn như chúng vừa nói. Hãy xem ta và gã này là tù binh, vừa bị ngươi bắt giữ. Thực hiện đi.”
Bạch Cúc định thực hiện theo ý định của Hoa Cúc, thì chợt nghe Trương Anh Hào thì thào: “Vẫn còn cơ hội thoát, vội gì lạy ông tôi ở bụi này, phí phạm thời gian và chỉ tạo dịp cho chúng huy động nhân mã?”
Và Bạch Cúc nghe Hoa Cúc khẽ kêu: “Ngươi đã tự giải khai huyệt đạo? Ngươi bảo còn cơ hội thoát nào chứ?”
Bạch Cúc thoáng hiểu. Có lẽ vì đã tự giải khai huyệt đạo bị điểm, nên Trương Anh Hào có cơ hội nhìn qua địa hình như lúc trước đã đề nghị nhưng bị Hoa Cúc bác bỏ.
Bạch Cúc nghe Trương Anh Hào thì thầm: “Nếu có đủ nhân lực, hẳn là chúng không cần phải lập chướng ngại gì. Ngược lại vì nhân lực chưa huy động kịp nên chúng vờ làm thế, dụng ý là muốn kéo dài thời gian. Sao Hoa Cúc tỷ không thử mạo hiểm, xông bừa qua chướng ngại?”
Bạch Cúc lập tức phụ họa: “Hoa Cúc tỷ nên tin y thì hơn. Chỉ vì...”
Nhưng lời của Bạch Cúc bị Hoa Cúc ngắt ngang: “Tại sao phải tin y nếu đó là điều hiển nhiên ai ai cùng thấy? Ta giao phó cho ngươi đấy, Bạch Cúc. Chạy đi.”
Bạch Cúc chưa kịp thực hiện thì xung quanh lại vang lên mấy loạt cười ngạo nghễ cùng lúc: “Dường như nha đầu kia có ý định dừng xe để quay đầu đổi hướng? Rất tiếc đã muộn rồi. Ha... Ha...”
“Nếu nha đầu thực hiện sớm hơn ắt hẳn vẫn còn chưa muộn. Chứ lúc này thì... ha... ha...”
Bạch Cúc hốt hoảng: “Chúng có ít nhất là năm, bảy tên, chúng ta sắp bị bao vây rồi.”
Lập tức có tiếng Hoa Cúc bật rít: “Không thoát được thì đánh. Có hốt hoảng cũng chẳng ích gì. Chuẩn bị, nào!”
Nhưng một lần nữa lại có tiếng Trương Anh Hào vang lên kịp lúc: “Mãnh hổ lúc nào cũng khó địch bầy sói, huống chi địch nhân đều là cao thủ. Tội gì hai vị chọn biện pháp liều lĩnh, khi mà vẫn còn cơ hội cho chúng ta dễ dàng thoát đi?”
Hoa Cúc chẳng còn khách khí gì nữa: “Ngươi có chủ ý gì, nói mau. Lúc này nào phải lúc cho ngươi lên mặt dạy dỗ, giáo huấn chúng ta? Thế nào?”
Trương Anh Hào đáp gọn: “Hãy dùng Phao Phao Mê Tâm Tán đã.”
Hoa Cúc giật mình: “Chẳng lẽ ngươi quên bọn Hồng Vân Hội thừa năng lực hóa giải khói mê này?”
Trương Anh Hào bảo: “Vậy nếu để che mắt chúng thì sao?”
Bạch Cúc bật reo: “Quả là diệu kế. Thì ném này?”
Vì Bạch Cúc đã ra tay, và đang có vài tiếng nổ lụp bụp vang lên ở bên ngoài, nên Hoa Cúc cũng miễn cưỡng thò tay ra ngoài, ném loạn xạ những vật tròn tròn thế nào cũng phát nổ để tuôn ra những màn khói đen kịt.
Không chờ Phao Phao Mê Tâm Tán phát huy diệu dụng, vì kẻ địch cũng không ngại loại màn khói này, Hoa Cúc đột ngột ra lệnh cho Bạch Cúc: “Bỏ xe, chạy!”
Lúc này, những màn khói đen đã hiển hiện và phủ kín khắp nơi. Vì vậy, có thể nói tất cả những ai ở nơi đây cũng đều bị những màn khói trùng trùng lớp lớp che kín hai mắt, kể cả Bạch Cúc hay Hoa Cúc cũng vậy.
Tuy nhiên, ngay khi Hoa Cúc buột miệng ra lệnh xong, tay của nàng bỗng bị một bàn tay khác, to và thô ráp hơn, chộp vào.