"Dịch Xán cảm thấy đây là số mệnh, số của nàng là không được sống yên ổn."Thời gian không còn nhiều, Lâm Truy Hầu quyết định rất nhanh, lập tức phải nói rõ với Tạ thị.
Tất nhiên người mở miệng không phải là lão, ai gây ra chuyện thì phải tự mình đến dọn dẹp.
Dù cho Bách Nguyên có nói ý đồ của mình đến xảo diệu tốt đẹp thế nào, thì làm sao Tạ thị có thể chấp nhận được, dù sau đó có đi kèm nhiều quyền lợi đến đâu và Bách thị cần người thừa kế đến mấy, mà hắn, Thế tử Lâm Truy Hầu là một nam nhân đoạn tụ không thể có con, vì thế chỉ phải uất ức tiểu nữ nhi...
Chuyện đó dù nói uyển chuyển đến đâu, bày ra hết tất cả những ưu việt, nhưng Dịch Xán nghe vào tai, thì suy nghĩ còn đọng lại của nàng sau khi nghe bài phát biểu của người cha Thế tử này chỉ có là - - Các ngươi để nàng chơi 'gei' chung luôn đi!
Dịch Xán rất phẫn nộ, ngươi chơi đoạn tụ thì cứ chơi đi, sao lại muốn kéo họa đến cho ta, có gia thế tốt thế này, ta tình nguyện làm một khổng tước nữ, áo đến vươn tay cơm đến há miệng, bây giờ vì nguyện vọng của ngươi mà hy sinh ta, vậy thì có công bằng không?
Tất nhiên là không, nhưng nàng còn nhỏ, nhỏ đến mức cũng không thổi ra miếng gió nào, chỉ có thể làm kẻ yếu, thế nên nàng không có quyền lên tiếng, nàng chỉ có thể rít gào trong nội tâm, sau đó dùng ánh mắt tràn ngập tức giận và phản đối để trừng lấy cha nàng, bởi vì vấn đề tuổi tác, ánh mắt này không có một chút lực uy hϊếp nào, chỉ có vẻ đặc biệt sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên Lâm Truy Hầu nhìn thấy tôn nữ, vừa nhìn đã bị ánh mắt sáng ngời có thần của nàng làm kinh thán, đôi mắt trong suốt linh động long lanh như thế, nếu cố gắng, thật sự có thể bồi dưỡng thành một người thừa kế vĩ đại.
Nếu hoàn toàn nghe theo lời Bách Nguyên nói, lấy hết toàn bộ lợi thế đều áp lên người Dịch Xán, thì Lâm Truy Hầu sẽ không phải là Lâm Truy Hầu rồi. Lão đã sớm tính toán xong, chọn lựa các tôn tử vừa mắt bên chi thứ để bồi dưỡng, nếu Dịch Xán thành tài, những người này sẽ giữ lại cho nàng, một gia tộc thịnh vượng phải có huynh đệ trong tộc cùng cố gắng, việc nâng đỡ các chi thứ cũng không hiếm thấy, lão làm vậy cũng sẽ không thấy đường đột, nhưng nếu Dịch Xán bất tài, vậy thì lại chọn trong số những tôn tử này một người ưu tú nhất làm con thừa tự thay thế nàng!
Thiên vị huyết mạch đã là thiên tính, Lâm Truy Hầu quyết định muốn bồi dưỡng Dịch Xán trước, mà không phải tìm con cháu có tư chất kia cũng là vì thật sự không muốn giao vị trí gia chủ cho một điệt nhi có huyết thống xa xôi, làm cho dòng chính bị xuống dốc.
Bây giờ nhìn thấy một đôi mắt nhỏ đặc biệt có linh khí, Lâm Truy Hầu cảm thấy lòng mình như lắng lại một ít.
Tạ thị không vừa ý. Nàng cũng thấy được đôi mắt sáng ngời của Dịch Xán, một đôi mắt trong suốt sáng tinh như thế chỉ làm nàng càng thêm đau lòng hơn. Những việc xảy ra trong thời gian này thật đúng là trăm đắng ngàn cay, đầy thăng trầm, đầu tiên là sau khi sinh hài tử thì bị nhốt lại, không người thăm hỏi, tiếp đó là công công dẫn trượng phu đến, trượng phu thành thân đã một năm thế nhưng lại đến nói 'Khanh có thể phân biệt được đàn ca có thể ngâm thơ, trị gia hiền lương, văn phong hoa mỹ, ta vô cùng cảm phục sâu sắc. Lòng ta thực không bì kịp, ngày sau sợ khó mà cầm sắt hòa minh.'
Nếu không phải mặt Bách Nguyên hơi đỏ lên, cùng với vẻ mặt hối lỗi, thì chỉ nghe lời này thôi, Tạ thị sẽ cho rằng một tháng không gặp, trượng phu gặp phải điều gì đó mà bất lực, nhưng với vẻ mặt này của hắn, Tạ thị thông minh, đảo mắt đã nghĩ ngay đến cái gọi là 'Tâm lực yếu kém, sợ khó cầm sắc hòa minh' có nghĩa là như thế nào rồi. Dịch Xán không rõ lí do thoái thác đầy hàm súc này, nhưng nàng cũng biết nhìn sắc mặt, một kiểu nam tử nếu 'Khó cầm sắt hòa minh' cũng là có lòng mà không có sức, hơn nửa là xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, có thể cha nàng cũng là... Tương đối xấu hổ.
Dịch Xán rất muốn che mặt, người này không ngờ lại là thụ! Cũng đồng thời, nàng càng thêm khẳng định nơi này nhất định là Ngụy Tấn Nam Bắc triều, dù cho không phải, cũng chắc chắn là một Vương triều mất quyền lực, thật đúng là, phong tục tập quán của nhân dân sau thời Đường không còn mạnh mẽ như vậy nữa, dẫn theo cha đến công bố với thê tử thế này, bây giờ cũng không có mấy ai có thể làm được.
Đầu tiên sắc mặt Tạ thị tái nhợt, sau đó vẻ mặt hơi hòa hoãn, tiếp theo là đánh giá Bách Nguyên với vẻ nghi hoặc. Bách Nguyên cũng là người thông minh, mặc nàng đánh giá, chuyện này hắn là người có lỗi, tất nhiên không có lập trường để cãi lại. Không đợi Tạ thị thoát khỏi sự khϊếp sợ từ việc trượng phu là đoạn tụ, còn có chuyện càng làm người kinh hãi hơn.
"Tiểu nữ thông tuệ, có thể thừa tự." Bách Nguyên nói như thế.
Tạ thị sợ ngây người, Dịch Xán ngổn ngang, cả người không thoải mái, vì thế nên mới có chuyện trừng mắt nhìn cha nàng.
Bách Nguyên chống lại ánh nhìn của nữ nhi, lập tức tâm ngứa tay ngáy, đặc biệt rất muốn ôm nữ nhi một cái, mắt đen môi hồng và khuôn mặt có má lúm đồng tiền và mái tóc mỏng mềm, đáng yêu muốn chết.
"Việc này không ổn." Tạ thị mở miệng, "Không đúng quy củ, cũng không có tiền lệ, sợ rằng sẽ sinh tai họa."
Bách Nguyên lưu luyến không rời mà miễn cưỡng rời mắt khỏi chiếc bánh bao mềm mại kia, rồi nói: "Dù giả trang giống, có tiền lệ cũng không thể để người khác phát giác, Mẫn Tử An ở tiền triều, thi văn xuất chúng, còn có tướng mạo tuấn mỹ, da như mỡ đông mặt trắng như tuyết, người đời đều nghi ngờ nàng ấy là nữ lang, dù nghi ngờ cũng không có chứng cứ xác thực." Ngụ ý là, chỉ cần giả trang xác đáng, tự nhiên sẽ không bị người phát hiện, dù có làm người hoài nghi, cũng không có chứng cứ.
"Nhưng Mẫn thị cũng không lấy Tử An làm con thừa tự mà nuôi dưỡng." Khi còn thời gian ở khuê phòng Tạ thị cũng đã quen đọc thi thư, tất nhiên cũng nghe không ít về những nhân vật nổi tiếng, "Lang quân đã có thể cùng thϊếp có nữ nhi, cũng không thể lại sinh thêm hài tử, đến khi đó thϊếp tất sẽ đối đãi như thân tử." Rõ ràng chính là đang nói vẻ trào phúng, nhưng nàng lại nói đến rất bình thản nhẹ nhàng, đã muốn chuyên tâm làm đoạn tụ, thì sao không làm từ sớm? Đã có thể sinh nữ nhi, lại có nhi tử thì có gì khó? Nhưng nàng cũng không muốn thõa mãn hắn.
Dịch Xán nhịn không được mà muốn trầm trồ khen ngợi Tạ thị, nhìn vẻ mặt Bách Nguyên bối rối và xấu hổ, cũng không có chút đồng tình nào với hắn, hắn chính là một nam nhân cặn bã, dù cho trong đó có bao nhiêu nỗi khổ cũng không đổi được sự thật là hắn ta dối gạt Tạ thị.
"Khụ." Cuối cùng ông chủ lớn ở phía sau xuất trận, Lâm Truy Hầu thấy sự việc phát triển không ổn, lập tức cũng kéo gương mặt già nua ra nói: "Việc này là Bách thị ta không đúng với ngươi. Tử Thượng, hồ đồ, vi phụ cảm thấy vô cùng đau lòng, khi đến nỗi này lại không thể không làm người dọn dẹp hậu quả cho hắn." Lão đưa ánh mắt đến chỗ tôn nữ đang dùng đôi mắt đen bóng mở to mà chuyên chú nhìn bên này, nói: "Nha đầu ấy, chắt nữ của ta, nếu để nàng thừa tự, thì từ hôm nay trở đi, thiên yêu vạn sủng chỉ một mình nàng hưởng, có ta trông giữ, tất sẽ không để nàng bị xử tội, ngày sau nổi danh, người đời hỏi đến, cũng còn có danh là ngoại tôn Tạ thị."
"Nếu trong chính sự nàng là kẻ ngu dốt thì sao?" Tạ thị không chịu nhún nhường, "Nhi tức cảm thấy, việc này thật sự vớ vẩn, tốt nhất vẫn nên có một nam hài chính đáng thích hợp hơn."
Lâm Truy Hầu không khỏi cười khổ, nếu có thể thuyết phục Bách Nguyên, thì lão còn sầu khổ làm chi?
Bách Nguyên lại càng xấu hổ hơn, nhưng lúc này vẫn muốn kiên trì, hắn xấu hổ với A Tạ, nên giọng điệu cũng mềm mỏng: "Có A Cha dạy dỗ, tất sẽ không kém, chẳng sợ nàng không thích chính sự... Sau này cũng có những con đường khác." Kỳ thực còn có một việc, trong tương lai, vẫn phải đối diện với việc lựa chọn con thừa tự khó khăn này một lần nữa.
Thật sự là đã tạo nghiệt gì đây! Sắc mặt Lâm Truy Hầu ngưng trọng, trong những năm đầu phải đấu tranh đến người sống ta chết với đám đệ đệ kia, lão đã chán ngán với những ánh mắt thiển cận muốn lật đổ dòng chính thay bằng chi thứ đó rồi, dù cho thế nào cũng không muốn để bọn họ chiếm tiện nghi, lão còn có thể sống thêm vài năm, cần phải nghĩ kế hoạch chu toàn mới được.
"Ta sẽ tìm người phụ tá nàng." Lão nói với Tạ thị, "Bệ hạ đến nay vô tử, Triệu vương ở bên có mưu đồ lớn, thông gia là người ngay thẳng, có hiềm khích với Triệu vương, Triệu vương không phải là người khoan dung, nếu hắn ta đăng cơ, dù Bách thị căn cơ thâm hậu, Tạ gia cũng không hẳn có thể toàn mạng mà rút lui." Năm đó Lý Thái hậu yêu thương ấu tử, không để hắn rời kinh đến đất phong, là phụ thân Tạ thị, Tạ Hồi Thượng, đứng ra sắp đặt, cuối cùng làm cho Triệu vương rời kinh, hai bên đã định xuống đứng bên hai bờ chiến tuyến. Thế hệ này của Tạ gia cũng cực kỳ hưng thịnh, cũng có nhiều người làm quan trong triều, tuy rằng lực lượng và thế lực nhiều, nhưng muốn bới móc ra chuyện cũng rất dễ dàng, không có hài tử ràng buộc huyết thống hai nhà, Tạ thị gặp khó khăn, thì Bách thị dựa vào gì để tương trợ?
Lúc này Bách Nguyên lại cam đoan: "Một đời này của ta cũng chỉ có một nữ nhi này, tất sẽ không để nàng chịu oan ức."
Nhìn thế nào cũng là thấy phụ tử hai người cấu kết với nhau làm việc xấu muốn thuyết phục Tạ thị bán đứng nàng. Dịch Xán rất mất hứng, nhất là khi thấy nhắc đến cái khó của Tạ gia, thời điểm Tạ thị không kiên trì nổi nữa, trong lòng nàng càng thêm hậm hực.
Biện pháp tốt nhất để uy hϊếp nữ nhân vĩnh viễn đều là khai đao với người nàng ấy để ý. Lấy người nhà ra, nhắc đến phụ mẫu huynh đệ, Tạ thị không thể không bị kiềm hãm, đúng như lời Lâm Truy Hầu nói, thế cục trên triều hiện giờ khó mà định hình rõ ràng, nếu Triệu vương đắc thế, Tạ gia sẽ nguy nan.
Lâm Truy Hầu khẽ đảo mắt, thấy đã sắp đạt được, lập tức nói: "Ngươi hãy cân nhắc cẩn thận, ngày mai rồi hẵng trả lời Tử Thượng." Tạ thị có thể đồng ý mới là tốt nhất, không đồng ý, lão cũng còn có hậu chiêu.
Dứt lời thì đứng dậy, lúc này mặc dù người dân cởi mở, không giống thế hệ sau, nữ tử bị nam tử dòm ngó nhiều lần chính là không tuân thủ nữ tắc, nhưng công công ngồi lâu trong phòng nhi tức, cũng là không ổn. Bách Nguyên cung kính dìu lão đứng lên, hơi dừng lại một chút, quay đầu nhìn Tạ thị nói: "Lần này tất cả đều là ta sai, giữa nàng và ta... Ta vẫn tương kính như tân với nàng."
Phụ tử đi đến cạnh cửa, chợt nghe Tạ thị nói ở phía sau: "Ta đồng ý, chỉ có điều, ta muốn đích thân nuôi nấng nàng."
Nhất thời, Dịch Xán cảm thấy đây là số mệnh, số của nàng là không được sống yên ổn. Bách Nguyên nhẹ nhàng thở phào, Lâm Truy Hầu liếc mắt nhìn hắn, trả lời: "Được."
Kết cục đã định, còn lại chính là hạn chế số người không để làm lộ bí mật. Cẩm Nương và A Như đều là nha hoàn hồi môn Tạ thị mang đến, khi bảy tuổi Cẩm Nương nhập phủ đã làm tỳ nữ thân cận của Tạ thị, đến tuổi mới kết duyên với người, trượng phu cũng là tôi tớ của Tạ gia, hiện tại đang thay Tạ thị quản lý điền trang cửa hàng ở bên ngoài, cha mẹ A Như đều là nô bộc Tạ gia, nàng ấy cũng hầu hạ bên người Tạ thị khi còn thuở nhỏ, tính mạng một nhà thân gia hai người đều nằm trong tay Tạ thị, trừ phi Bách thị Tạ thị bị đánh bại, bằng không cũng khó có khả năng phản bội, nhưng dù cho Bách thị Tạ thị đều bị đánh bại, với lòng trung thành từ nhiều năm mà nói, hai người cũng không có khả năng sẽ phản bội.
Đây là cái gọi là thế phó*, lòng trung thành tích lũy từ nhiều thế hệ.
(*chỉ các gia đình nhiều thế hệ làm người hầu cận)
Cẩm Nương và A Như nghe xong bị dọa cho chết khϊếp.
"Bí mật này, sau này về nhà thăm A cha A nương cũng không được tiết lộ." Tạ thị bình tĩnh lên tiếng.
Hai người hiểu được nặng nhẹ, thấy Tạ thị mặt lạnh không nói thêm, cũng không dám hỏi nhiều, trong lòng yên lặng đổi thân phận tiểu thư thành tiểu công tử, đặc biệt là Cẩm Nương, càng thêm dụng tâm chăm sóc Dịch Xán hơn, phu nhân không dễ dàng, hài tử này cũng chẳng dễ dàng.
Sự tình được giải quyết, đương nhiên tự do của các nàng cũng được khôi phục, tiệc đầy tháng ngày ấy, phủ Lâm Truy Hầu đông như trẩy hội, đại thần trong triều đủ tầng phẩm cấp đến dự không ít, ngay cả trong cung cũng ban lễ vật, về phần vì sao đứa nhỏ sinh hạ nhiều ngày như vậy rồi mới thông báo ra ngoài, Bách Nguyên giải thích là: "Tiểu nhi thể yếu, có đại sư chỉ đạo chưa tròn tháng không thể đưa ra ngoài, sợ giảm thọ."
Tạ gia nghe lời giải thích này, lại xác nhận với nữ nhi một phen, quả thực đúng là vậy, hơn nữa Bách Nguyên chân thành nhận lỗi, các ca ca Tạ gia đau lòng muội muội nên rót cho muội phu thêm vài chén rượu, cũng buông tha không truy vấn nữa.
Sau lễ đầy tháng, Dịch Xán cũng có tên của mình ở thế giới này, do Lâm Truy Hầu đặt cho, tên là Bách Nhiễm.
Điều này đánh dấu cho việc Dịch Xán chính thức trở thành thành viên của người cổ đại, mà hai chữ Dịch Xán cũng trở thành quá khứ, đã không còn quan hệ gì với nàng. Hôm đó là ngày mười bảy tháng tư năm thái an thứ mười bảy của Minh Đế, cách ngày nàng sinh ra, ngày sáu tháng ba, một tháng mười một ngày.
- ---------