Chương 10

"Một ngày không gặp như cách ba thu, một khắc không gặp, đã nhớ đến điên!" Bách Nhiễm xuất khẩu thành thơ, da mặt đặc biệt dày.

Ban đầu Lâm Truy Hầu an bày cho Bách Nhiễm và những hài nhi thân thích này cùng học chung, có thể bồi dưỡng sự ăn ý, cũng có thể nhìn xem Bách Nhiễm lợi hại hơn hài tử đồng lứa bao nhiêu. Kết quả không đến nửa tuần, tình hình đã hoàn toàn khác xa. Hài tử này học quá nhanh, những hài tử khác, bao gồm cả Bách Cư đã lớn đến như vậy đều hoàn toàn không theo kịp tiến độ của nàng.

Lâm Truy Hầu vừa vui sướиɠ khôn cùng, vừa vội đi mời những học giả uyên thâm đến dạy riêng cho Bách Nhiễm. Người tài thì nhiều vất vả, tuệ giả thì học hành nhiều, vì thế áp lực của việc học vô cùng lớn, có vẻ trái ngược với độ tuổi của Bách Nhiễm.

Hiện tại vừa bắt đầu ngày mới nàng phải thuộc hai bài thơ, tiếp theo là viết một ngàn đại tự, rồi lại bắn 100 mũi tên, cứ thế qua hết buổi sáng, đến chiều, trước thì tập lễ nhạc, sau lại học cầm nghệ, rồi sau nữa lại nghe tiên sinh diễn giải đọc thi văn, đôi lúc còn học thuật toán, lúc này toán học đã có rất nhiều dấu ấn, mà trong đó có cuốn 'Cửu chương thuật toán'. Còn có cả định luật, siêu hình học cũng được đề cập đến, đợi sang năm sẽ được giảng dạy.

Học với tiên sinh bên này, có khi còn phải bị Lâm Truy Hầu xách đến thư phòng ngồi sau bình phong Vân Mẫu, nghe một chút về thế cục trong triều, xem phe Tể tưởng đứng đầu đảng phái Bách gia đang phát triển ra sao, chiếm vị trí trọng yếu nào trong triều, Quận trưởng, Thứ sử ở châu quận nào là người của đảng phái Bách gia. Làm Bách Nhiễm tham gia vào chính trường trước cả mười năm, rất nhiều quan viên thuộc phe Bách gia đều cảm thấy dường như trong thư phòng Quân Hầu đang dưỡng một con vật nhỏ nào đó rất phi thường...

Nói tóm lại, Bách Nhiễm trãi qua rất nhiều việc phong phú. Phong phú đến người bình thường cũng khó có thể tưởng tượng được, một vật nhỏ như thế mà lại học còn nhiều hơn cả người lớn.

Bởi thế mà Tạ thị suy tư, chẳng lẽ là thật sự mệt mỏi lắm sao? Bách Nhiễm thấy sắc mặt của nàng ấy càng trầm lắng hơn, không khỏi lại sợ hãi lên, không phải là nàng ấy sẽ tính sổ chuyện này sau sao, nàng thà bị nghe giáo huấn ngay lúc này còn hơn, dù sao A nương cũng không nỡ phạt nặng nàng. Nàng vội kéo lấy góc tay áo Tạ thị. Tạ thị hồi thần lại rồi nói: "Hôm nay không cần đến nghe tiên sinh giảng bài, ta sẽ xin nghỉ thay con, con hãy nghỉ ngơi một ngày này cho thật tốt".

Bách Nhiễm khϊếp sợ, không đợi nàng hỏi nguyên do, Tạ thị đã thân thiết dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, gương mặt ôn hòa, không có chút ý trách cứ nào. Vì thế Bách Nhiễm có cảm giác mừng thầm vì tránh được một kiếp, yên lặng nuốt lời muốn nói vào trong, ngoan ngoãn đi theo.

Chờ đến khi vào trong viện, Tạ thị liền gọi A Như đến hầu hạ Bách Nhiễm nghỉ ngơi cho thật tốt, còn nàng thì cho người mời Bách Nguyên đến đây.

Chưa đến chốc lát, Bách Nguyên đã đến. Tạ thị đứng dậy nghênh đón, hai người ngồi xuống đối diện nhau, Tạ thị tự mình rót trà.

Bách Nguyên có chút bức rức mà ho một tiếng, mỗi khi hắn gặp Tạ thị đều cảm thấy hổ thẹn, còn Tạ thị thì không, nàng là người rộng lượng ngay thẳng, nàng vẫn luôn là như thế, luôn chu đáo lễ độ chưa bao giờ biểu lộ ra vẻ oán hận, nàng cứ quang minh lỗi lạc như thế lại càng làm cho Bách Nguyên thêm hổ thẹn.

"Vừa lúc ta cũng có chuyện tìm nàng".

Tạ thị theo đó mà nói: "Mời lang quân nói".

"là A Nhiễm, dường như nàng ấy có chỗ không đúng. Hai ngày nay luôn có vẻ không vui không có tinh thần".

Tạ thị im lặng một lúc, nói lại chuyện vừa rồi Bách Nhiễm leo lên lan can. Hai người trao đổi với nhau, mới phát hiện dường như Bách Nhiễm thật sự có tâm sự gì đó.

"Là ta không tốt, không quan tâm đến nàng ấy". Tạ thị nói với vẻ tự trách. Ngày thường nàng vô cùng bận rộn, phủ đệ này lớn như vậy việc thu chi, nha đinh nha hoàn, còn cả giao đãi với ngoại nhân lui đến đều phải do nàng lo liệu, hơn nữa một tháng trước, Bách Nhiễm đã bái tiên sinh, ban ngày ở bên chỗ tiên sinh nhiều hơn, nên Tạ thị cũng càng ít để ý đến nàng ấy.

Bách Nguyên vội xua tay: "Há có thể trách nàng?" Hắn biết A Tạ có bao nhiêu quan tâm chăm sóc cho Bách Nhiễm, dù cho có bận rộn, thì mỗi cái ăn, cái mặc hằng ngày của Bách Nhiễm đều là nàng tự mình kiểm tra, mặc dù một tháng này Bách Nhiễm phần lớn là ở chỗ tiên sinh, nhưng A Tạ cũng quan tâm đến không thiếu dù chỉ một nửa, một ngày ba bữa đều sai hạ nhân đưa đến.

Dù là cẩn thận chăm lo như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy không đủ, nếu không phải sợ nuông chiều quá mức, dưỡng ra hài tử hoàn khố nhiều thói hư tật xấu, nàng còn có thể cưng chiều hơn. Đến cùng là vì có áy náy trong lòng, không thể tiêu tan được. Bách Nguyên thở dài: "Nàng đã đủ tận tâm rồi, không cần tự trách. A Nhiễm là hài tử ngoan, cho đến giờ đều không cần người lo lắng, nghĩ lại xem hai ngày này nàng ấy đã trãi qua chuyện gì, gặp phải cái gì, thì sẽ biết là chuyện gì xảy ra, lại tìm cơ hội khuyên giải là được".

Nuôi nấng một hài tử không dễ dàng gì, mặc dù nhà bọn họ không đến nỗi sợ hài tử chịu đói rét, nhưng cũng làm người ta tương đối lo lắng, cưng chiều quá mức nuôi ra tính xấu là một chuyện, nghiêm khắc quá đáng làm hài tử không thân thiết với phụ mẫu lại là một chuyện, tâm tư nàng quá nặng sợ nàng ấy suy nghĩ nhiều ảnh hưởng thân thể, nếu không nghĩ nhiều, lại sợ nàng quá mức đơn thuần không biết tâm ma thế nhân, sau này bị người lừa gạt.

Thật sự là lo lắng không xong.

Tạ thị gật gật đầu: "Đợi chốc lát nữa gọi thư đồng của A Nhiễm vào hỏi một chút".

"Lần này ngươi đi, phải biết cách hỏi cho cẩn thận. Bên phía Mẫn tiên sinh, ta cũng đi hỏi một chút, còn có không biết A cha có nói với A Nhiễm không, cũng phải biết". Bách Nguyên đứng ra gánh vác, Tạ thị suy nghĩ, giọng lại là vẻ thương lượng: "Ta cũng muốn biết, việc học thường ngày của A Nhiễm có nặng nề quá không?"

Bách Nguyên nghĩ lại, quả thật là có, đúng thật là tiểu hài tử có tính ham chơi, cứ bắt học thế này thế kia, nói không chừng chính là bị đè nén: "Đây là một chuyện, chính là vì A cha có kỳ vọng rất cao với A Nhiễm." Bách Nguyên áy náy nói: "Ta sẽ nói với lão nhân gia về chuyện này, không thể để lão như vậy."

Tạ thị thấy vậy thì an tâm, cho đến bây giờ Bách Nguyên làm việc đều vô cùng có chừng mực, đang muốn nói làm phiền lang quân, thì chợt nghe cạnh cửa truyền đến thanh âm bất đắc dĩ của A Như: "Đại lang, nghe lén là không tốt".

Tạ thị và Bách Nguyên liếc nhìn nhau, Bách Nguyên đứng lên trước, đi ra, nghiêm túc nói với người đứng cạnh cửa: "Lén la lén lút, ai dạy con như vậy?"

Tiếng nói vừa dứt, thì bóng dáng Bách Nhiễm chậm chạp xuất hiện ngoài cửa, nàng cúi người hành lễ với phụ mẫu trước, sau đó mới ấp úng nói: "Con chỉ đi qua nhìn xem chút thôi".

Rốt cục nàng đã hiểu vì sao khi bản thân biết Lâm Truy Hầu luôn muốn quan sát nàng, luôn muốn nhìn xem nàng có đủ tư cách hay không, hay có cần đổi một người đến thay thế nàng, nàng lại cảm thấy thật khó chịu, thật buồn bực, có cảm giác rất nguy cơ, thế nhưng lại không thể sinh ra tâm oán hận, phẫn hận một chút nào. Bởi vì dù cho tương lai có ra sao, thì từ trước cho đến bây giờ bọn họ cũng chưa từng đối xử tệ bạc với nàng.

"Con đến xem cái gì? Không phải muốn cho con tạm nghỉ một ngày cho thật thư thái sao?" Tạ thị cũng đi ra, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng mà nói. Nghe lén cũng không phải là thói quen tốt, không quang minh lại càng không chính đạo.

Bách Nhiễm khóc không ra nước mắt, vốn nàng chỉ muốn dựa vào cửa, dự tính nghe chút chuyện quan trọng rồi chuồn đi thật nhanh, thần không biết quỷ không hay. Ai ngờ những lời phụ mẫu nói lại vô cùng cảm động với một người đang bị tổn thương sâu sắc là nàng đây, nên nhất thời đã quên mất chú ý chung quanh, đến việc A Như đi đến sau lưng nàng lúc nào cũng chẳng hay.

Lại bị nương nàng bắt được, một ngày mà bị bắt đến hai lần, sao có thể xin khoan hồng được nữa đây? Bách Nhiễm di chuyển đôi chân ngắn, chạy về trước, muốn nhào vào người Tạ thị. Tạ thị theo bản năng đón lấy nàng, sau đó Bách Nhiễm dùng sức cọ vào người nàng ấy, nói với vẻ thân mật thắm thiết: "Con nhớ nương rồi ~"

Tạ thị khó mà kiềm lòng được nữa: "Xảo ngôn lệnh sắc*. Không phải vừa mới gặp đó sao?"

(*có nghĩa là lời nói dễ nghe và khuôn mặt giả vờ tử tế nhưng lại không hề chân thành chút nào)

"Một ngày không gặp như cách ba thu, một khắc không gặp, đã nhớ như điên!" Bách Nhiễm xuất khẩu thành thơ, da mặt đặc biệt dày.

Bách Nguyên đen mặt thê thảm đến không thể nhìn: Miệng lưỡi trơn tru như vậy, nha đầu này tuyệt đối không giống ta, ta đây trung hậu thành thật hơn nhiều...

Lại nhìn Tạ thị, Tạ thị đã không biết nên phản ứng thế nào: Những lời này là học được từ nơi nào? Trong một tháng này nàng không quá chú ý đến nữ nhi, đã xảy ra chuyện gì thế này... Dù cho Bách Nhiễm có danh là thần đồng, nên khi nói ra những lời này cũng không khiến người ta quá kinh ngạc, chỉ là tuổi còn nhỏ mà thế này thật sự không tốt lắm.

Có nữ nhi là thần đồng có chỗ tốt cũng có chỗ không tốt, chỗ tốt là sẽ bớt lo, lại có thể diện, chỗ không tốt chính là ta sẽ không đoán được nàng đang nghĩ đến chuyện khác người nào.

Bách Nhiễm nói xong cũng phát hiện không có ai hùa theo tâng bốc nàng, rất lo sẽ bị đánh đòn, len lén liếc nhìn biểu cảm của nương nàng, kết quả lại nhìn thấy đôi mắt hết sức nghiêm nghị.

"Những lời vừa rồi sau này không được nói, nghĩ cũng không được." Đang là giai đoạn đắp nặn nên giá trị quan cho nàng, không thể để nàng học xấu được.

Bách Nhiễm ủ rũ dạ vâng, trượt xuống khỏi người Tạ thị.

Nháo loạn một hồi như vậy, dường như Bách Nguyên và Tạ thị đều đã quên chuyện người này trốn ngoài cửa nghe lén. Bách Nguyên nghĩ vừa hay thừa lúc này hỏi nàng xem việc học có quá nặng hay không, để lúc nữa khi đi gặp phụ thân, nói thật về tình huống của nàng sẽ tốt hơn.

Kết quả Bách Nhiễm vừa nghe hai đại nhân này có ý muốn giảm bớt gánh nặng cho nàng, mà quả quyết không đồng ý: "Tại sao ạ? Con đang học rất tốt mà". Thời điểm nguy cấp thế này, nàng hấp thu tri thức đến liều mạng còn không kịp nữa là, sao có thể giảm bớt được chứ? Hơn nữa hiện tại lão sư của nàng Tĩnh Viễn công của Mẫn thị, tính tình tự tại, thích sơn thủy, không biết khi nào sẽ không dạy nữa, nàng càng muốn thừa dịp có được lão sư tốt, mà có thể đạt được kết quả gấp đôi chỉ với một nửa công sức thôi đây.

Nàng là người rất có lòng cầu tiến đó!