Chương 31: Kiếm Động Sơn Hà 31

Trong Việt Thành, quán rượu tốt nhất tổng cộng có bảy nơi phân bố thành. Trong đó thành Đông thành độc chiếm bốn quán rượu, nhưng được công nhận là quán rượu đứng đầu, lại ở phía bắc Việt Thành, tên là Linh Hoàn Các. Ven bờ sông, bên bờ Tùng Giang, thức ăn tinh xảo tuyệt mỹ, cảnh vật xung quanh cũng rất thanh tĩnh thanh tú. Mỗi đêm buôngnh nguyệt chiếu xuống Tùng Giang ngắm nhìn từ phía trên lầu các Linh Hoàn, lại càng là cảnh đẹp tuyệt mỹ. Cho nên vị trí tuy ở phía bắc thành, nhưng quyền quý phú quý của Đông Thành, thường thường sẽ ở đây mở tiệc chiêu đãi tân khách.

Lúc này Trang Vô Đạo đang ngồi trong một gian phòng trang nhã ở lầu ba của Linh Hoàn Các, tay cầm đùi gà, không chút hình tượng nằm trước bàn ăn uống thả cửa.

Ở đối diện hắn, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi ngồi nghiêm chỉnh, tướng mạo đoan chính, mặc bào phục của quan quân thành vệ, trên mặt đều là tiếu dung cũng đã thay đổi, hơi có vài phần bất đắc dĩ nói: "Vô Đạo, nơi này chính là Linh Hoàn Các! Ngươi ăn tướng, không thể nhã nhặn hơn một chút sao?"

"Chính vì là Linh Hoàn Các nên mới phải ăn đủ bản!"

Trang Vô Đạo hàm chứa đồ trong miệng, hàm hàm hồ hồ nói: "Chỉ một bữa này trị giá mười lượng bạc. Mấy thứ đồ này không ăn vào bụng sao ta có thể cam tâm? Nhớ khi còn bé ăn xin trên đường, giấc mộng lớn nhất khi đó chính là có một ngày ăn một bữa ngon lành ở Linh Hoàn Các, như vậy cho dù có chết cũng thỏa mãn."

Thanh niên nghe vậy bật cười: "Như vậy mộng tưởng của ngươi bây giờ chẳng phải là đã thực hiện rồi sao?"

"Là thực hiện không sai, có điều người nào có thể biết đủ? Được rồi lại muốn càng nhiều, hiện tại ta còn muốn làm người trên người kia, vinh hoa phú quý, cũng không thể thiếu!"

Cuối cùng thì Trang Vô Đạo cũng dừng lại động tác, vẻ mặt buồn bã tự giễu: "Nhớ lại lúc ấy, ta cũng từng thống hận những tên vô liêm sỉ lừa đảo vơ vét tài sản trên đường kia, kết quả sau mười năm, ta cũng là một thành viên trong số đó, khi đó ai có thể nghĩ ra được chứ?"

"Cảm khái cái gì? Trên đời này đạo lý chính là như thế, ngươi không ăn người, người sẽ ăn ngươi. Vô Đạo, nếu ngươi không đi đường này, hôm nay cũng chỉ là một quặng nô sinh tử đều không thể tự chủ được mà thôi. Nơi nào có tư cách tới Linh Hoàn các này?"

Thanh niên kia cười lạnh một tiếng, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Có thể nói, rốt cuộc là chuyện gì? Với tính cách bủn xỉn của Trang Vô Đạo nhà ngươi, lại dám hào phóng mời khách tới Linh Hoàn các này, tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ!"



"Đương nhiên!"

Trang Vô Đạo lạnh nhạt ngẩng đầu lên: "Sư huynh vẫn chưa biết à? Đêm qua Sử Hổ đã chết trong tay ta, Thanh Câu, "Lưu Hạc", "Thùy Đồ" Hổ Đào, "Phong Đao", cả ba người đều không sống nổi."

Thanh niên giật mình, có chút thất thần, sau một lát mới bán tín bán nghi nói: "Sử Hổ chết rồi, là thật hay giả? Chỉ bằng mấy người các ngươi, làm gì được Kim Giáp Huyền Miểu của hắn?"

Trang Vô Đạo không nói lời nào, chỉ yên lặng lấy đôi nắm đấm chứa hai chữ "Phá Giáp Chùy" kia ra, tay trái thì giống như con rắn, nắm chặt nắm đấm lại. Trong nhã thất này lập tức vang lên tiếng rồng ngâm mơ hồ.

"Linh khí, long ngâm? Mấy tháng không gặp, quyền pháp của ngươi xem ra lại tiến bộ rồi!"

Trong mắt thanh niên kia, vừa kinh ngạc, cũng là thoải mái. Hàng Long Phục Hổ Sơ nhìn thấy con đường, lại có một kiện linh khí trong tay, quả thực có khả năng đánh chết Sử Hổ.

Nếu cộng thêm ba năm người thực lực không yếu, muốn gϊếŧ mấy người Lưu Hạc Hổ Đào, dễ như trở bàn tay, chỉ là ngữ khí vị thanh niên ba mươi tuổi này lại trở nên quái dị.

"Kể từ đó, Luyện Tủy Cảnh bên trong Thanh Y Đường cũng chỉ còn lại hai người. Sử Hổ đã chết, tự nhiên là cây đổ bầy khỉ tan. Như vậy ngươi và Tần Phong làm thế nào dự định? Khu trục Thanh Y Đường, nuốt trọn toàn bộ Ngọc Hoán Nhai kia?"

Trang Vô Đạo lắc đầu nói: "Sư huynh chớ nói đùa, ta và Tần Phong vẫn có chút tự biết mình. Hôm nay chỉ muốn xin sư huynh truyền lời cho hai ta, chuyện của Sử Hổ thật sự là bất đắc dĩ, ta không gϊếŧ người, thì tất sẽ gϊếŧ hắn. Nếu Hoàng đại tiên sinh chịu để cho đại nhân đại nhân đại lượng, để ta và Tần Phong tiếp nhận con đường Hoán Ngọc, như vậy ngày xưa sử hổ mỗi tháng có cung phụng bao nhiêu, chúng ta tuyệt đối sẽ không thiếu một ly..."